Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 86




Cố Tu Qua phái mật thám đi nghe ngóng tuyến đường giặc Nhật tiến công, mật thám báo là hai ngày nữa đội của Nhật sẽ đi qua Thụy Xương, ấy là quân tiên phong vận chuyển vật tư. Cố Tu Qua dẫn Lưu Văn và Hắc Cẩu đi xem đường một vòng, chọn được một chỗ để phục kích giặc Nhật.

Chọn địa điểm xong, Cố Tu Qua dẫn đám Tôn Hào tới xem.

Nơi gã chọn là một khe núi, đường chật hẹp, hai bên đều là núi rừng, rất thuận tiện để binh lính ẩn nấp mai phục.

Tôn Hào hỏi Cố Tu Qua, “Quân gia, tin của anh có tin được không, giặc định đi qua nơi này sao?”

Cố Tu Qua nói: “Tin được, mật thám của tôi chưa báo tin sai bao giờ. Hơn nữa giặc từ Cửu Giang tới, nhất định phải đi qua eo sông này, không còn đường khác, không sai được đâu!”

Tôn Hào híp mắt, mắt đảo như rang lạc.

Cố Tu Qua nói: “Tôn gia, ông xem, đến lúc đó quân của ông và quân của tôi mai phục hai bên, quân Nhật vừa tới, chúng ta lập tức vùng lên, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, sau đó đoạt vật tư, ông một nửa tôi một nửa. Từ nay về sau, giặc Nhật nghe đến tên Tôn gia liền sợ mất mật!” Nói rồi gã dựng ngón cái với Tôn Hào.

Tôn Hào chau mày vẻ đắn đo: “Nếu chúng ta đánh như thế, nhỡ giặc Nhật phái thêm nhiều người tới thì sao, đến lúc đó biết làm sao bây giờ?”

Cố Tu Qua cười nhạt: “Tôn gia, ông vẫn còn không hiểu hả? Bây giờ giặc tới là muốn giết người Trung chúng ta, chẳng lẽ ta cứ đứng trơ mắt nhìn? Nếu ông không giết chúng thì chúng sẽ giết ông! Huống hồ ổ giặc ở Thụy Xương tôi đã dẫn các anh em đi diệt trước rồi, giờ bất kể chúng ta đánh hay không thì giặc Nhật vẫn sẽ phái người tới. Nếu ta có thể làm chúng sợ, có lẽ chúng sẽ không dám tới, nhưng nếu chúng ta sợ, giặc sẽ ùa tới Thụy Xương, giết ta đến xương cũng chẳng chừa.”

Tôn Hào nóng nảy: “Quân gia, không phải là tôi sợ, trước đây anh nói đánh xong giặc ở Thụy Xương, tham mưu quốc quân ở Vũ Hán sẽ phái thêm nhiều anh em khác tới thủ, nhưng đã bao lâu rồi, đừng nói là một người lính, đến một viên đạn còn chẳng thấy! Ban đầu nói là muốn bảo vệ dân chúng chúng tôi, sao giờ lại thành muốn chúng tôi giao cả tính mạng ra cùng hợp lực đánh?”

Quách Võ nghe xong những lời này rất phẫn nộ, tiến lên muốn cho Tôn Hào một bài học, lại bị Lưu Văn giữ lại. Ngụy quân có mạng, vậy chẳng lẽ họ không có mạng sao, hay lính là mèo chín mệnh, không sợ chết? Trước đấy Tôn Hào nói hay lắm cơ mà, cái gì mà liều mình hi sinh cũng chẳng màng, sao giờ thật sự phải đánh lại lôi tính mệnh dân chúng ra?! Cái đám dân ngụy ấy mà cũng có thể coi là dân Trung Quốc sao?

Cố Tu Qua cười nói: “Tôn gia, cũng không phải tôi đùn đẩy cho ông, nhưng tình hình bộ đội ta thế nào, chẳng lẽ ông không rõ sao? Giờ thiếu binh thiếu lương, bằng không sẽ chẳng đánh thành ra như vậy, nếu không sao chúng tôi không đuổi giặc ngay từ lúc chúng mới đặt chân tới Đông Bắc mà phải chạy tới Vũ Hán này? Hôm qua tôi nhận được điện báo, quân tọa muốn chúng tôi chống đỡ thêm vài ngày nữa, đợi chiến sự ở phía Bắc kết thúc sẽ lập tức phái thêm người tới đây, trong điện báo quân tọa còn muốn tôi gửi lời cảm ơn tới Tôn gia, nói Tôn gia là đại anh hùng bảo vệ toàn bộ Vũ Hán, chờ giặc chạy rồi sẽ phong Tôn gia lên làm anh hùng dân tộc.”

Tôn Hào giận đến mức hai lỗ mũi dựng thẳng lên, chỉ thiếu điều bốc khói, không lên tiếng.

Cố Tu Qua vẫn rất bình tĩnh: “Tôn gia, nếu thủ được, đường thăng quan tiến chức sẽ rộng mở, nhưng nếu không thủ được, chỉ sợ đến mạng cũng còn chẳng giữ nổi. Chẳng lẽ Tôn gia cho rằng giặc là Bồ Tát đại từ đại bi?” Mấy lời này mang theo tính uy hiếp. Từ lúc Tôn Hào cho gã viên đạn đầu tiên thì đã không còn đường lùi. Quân Nhật mà tới sẽ không dùng lại ngụy quân họ nữa.

Tôn Hào tức giận lắc đầu, nói: “Quân gia, trận này cũng không phải không thể không đánh, nhưng thủ hạ của tôi đều xuất thân dân thường, chỉ biết làm nông làm ruộng, không biết đánh giặc.”

Cố Tu Qua nói: “Không sao, cái gì cũng phải có lần đầu tiên mà! Đến khi ấy quân của ông với quân của tôi ở một chỗ, hai bên tương hỗ lẫn nhau, anh em chúng tôi đi trước, đánh tan bọn giặc kia.”

“Ôi, ôi, vậy không được đâu.” Tôn Hào liên tục xua tay: “Không thể để quân tôi với quân anh ở chung một chỗ được đâu. Thủ hạ tôi tay chân lóng ngóng, làm liên lụy đến anh em quốc quân thì chết dở. Vẫn là để chúng tôi thủ một bên đi.”

Cố Tu Qua nói: “Không được, đánh phục kích phải hai bên cùng tấn công mới được, lính tôi biết đánh dẫn theo lính của ông, hai bên cùng phối hợp ăn ý. Nếu không giặc phát hiện ra bên ông đánh dở, tập trung đánh về phía ông thì làm sao bây giờ? Vẫn là đánh chung với nhau đi!”

Tôn Hào nghe cái gì cũng không đồng ý, Cố Tu Qua muốn khuyên ông chỉnh biên, ôm vai ông đi qua một bên nói.

Lưu Văn, Quách Võ và Hắc Cẩu đứng tại chỗ đợi.

Quách Võ cau mày, vô cùng không bằng lòng: “Đoàn trưởng thật sự muốn đánh cùng đám ngụy này sao? Để chúng trà trộn vào quân ta thế này, ai mà yên tâm nổi?!”

Lưu Văn thở dài: “Không còn cách nào, chúng ta ít người quá.”

Cố Tu Qua và Tôn Hào cò kè mặc cả cãi lộn nửa ngày, sau đó ôm vai nhau quay về, dáng vẻ thân thiết như anh em thất lạc nay mới gặp lại nhau không bằng: “Như vậy nhé, Tôn gia, ông quay lại thông báo cho các anh em, nhất định ta phải đánh cho bọn chúng tan tành.”

Tôn Hào vỗ ngực: “Như vậy đi! Cố đoàn trưởng, anh dẫn binh giỏi, đến lúc đó chúng tôi giao hết tính mạng mình vào tay anh!”

Cố Tu Qua cáo biệt với đám Tôn Hào, dẫn Hắc Cẩu và Lưu Văn quay về.

Hắc Cẩu hỏi Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, họ đồng ý rồi sao?”

Cố Tu Qua ngậm cỏ dại trong miệng, nghe lời này xong, nhổ cỏ dại ra: “Đồng ý cái rắm, nói gì cũng không chịu hợp lực đánh cùng đoàn ta, muốn chia lại quân thì không đánh nữa, chỉ đồng ý tách riêng ra đánh thôi!”

Quách Võ nhịn không được tiến lên trước: “Đoàn trưởng, họ tin được sao?”

Cố Tu Qua nói: “Tin thì thế nào, mà không tin thì làm sao, tôi cũng không trông đợi gì nhiều ở họ. Họ ngồi một chỗ cầm súng, giúp ta thu hút sự chú ý để hãm chân giặc đã là tốt lắm rồi!”

Quách Võ nghe xong lời Cố Tu Qua nói, không khỏi phẫn nộ: “Đoàn trưởng, đây không phải trò đùa, nhỡ tới chiến trường họ đánh lén ta thì thế nào? Anh em vào sinh ra tử đánh tới đây, không thể chết như này được!”

Từ lúc Cố Tu Qua tới Thụy Xương, đề nghị nào của gã Lưu Văn cũng phản đối, nhưng lần này Lưu Văn không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng đứng sau Cố Tu Qua.

Cố Tu Qua hít sâu một hơi, dừng bước nhìn Quách Võ: “Giờ giặc sắp tới Thụy Xương, cách tốt nhất là phục kích bên đường, nếu chúng ta không đánh, đợi bọn chúng vào Thụy Xương, sắp xếp xong binh lực, chuẩn bị sẵn sàng thì giao chiến chính diện sao? Nếu ta không dùng quân ngụy, vài người lẻ tẻ chia ra hai bên sơn cốc, với số lượng ít ỏi như thế thì đánh một trung đội Nhật thế nào đây? Cậu có cách hay thì chỉ bảo cho tôi với, tôi sẽ nghe cậu!”

Cuối cùng Hắc Cẩu cũng lên tiếng: “Dù có phải liều mạng cũng tốt hơn so với việc dùng quân ngụy! Cái đám ấy từng đầu quân cho giặc Nhật!”

Cố Tu Qua nở nụ cười: “Chung Vô Mai à, chuyện thất đức tôi làm còn chưa đủ sao? Cậu, cả Diệp Vinh Thu, rồi còn bao nhiêu lính đào ngũ với dân thường bị tôi chĩa súng vào đầu ép ra trận nữa? Không phải giờ mọi người đều theo tôi cầm súng đánh giặc rồi sao? Ngụy quân thì làm sao, giờ có cho tôi một đám lợn tôi cũng bắt bọn nó ra chiến trường đánh giặc! Một mình ta đánh sao nổi?”

Hắc Cẩu do do dự dự, nói: “Đoàn trưởng, cái đám bán mạng cho giặc kia khác chúng ta.”

Quách Võ và Hắc Cẩu đều tỏ thái độ phản đối, duy chỉ Lưu Văn là im lặng không lên tiếng. Quách Võ sốt ruột kéo tay áo anh, ý bảo anh nói đệm giúp họ vài câu, khuyên nhủ Cố Tu Qua đang điên cuồng, biết đâu Cố Tu Qua lại nghe lời anh.

Lưu Văn nhìn xoáy sâu vào Cố Tu Qua, giọng kiên định: “Tôi sẽ luôn theo đoàn trưởng.”

Quách Võ vẻ mặt khó tin nhìn anh đăm đăm, gần đây anh liên tục phản bác lại lời Cố Tu Qua, sao bây giờ lại đột nhiên thuận theo vậy?

Hắc Cẩu khẽ thở dài, xem ra trận chiến trước mắt này không thể tránh. Mấy ngày nay ngay cả khi ngủ nghỉ hắn cũng cảm thấy bất an, hắn thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ hắn cũng đang đánh giặc, cứ một mực lao thẳng về phía trước, đến khi quay lại phát hiện phía sau mình trống trơn, cái gì cũng không có. Hắn không biết mình đã đánh mất thứ gì đó, cứ nghĩ hoài không ra, mãi đến khi giật mình tỉnh giấc, nhìn sang Diệp Vinh Thu đang cuộn tròn nằm bên cạnh, hắn mới rõ mình đã để mất cái gì.

Mấy ngày này liên tục bại trận rồi rút lui khiến hắn thấy mệt mỏi. Có đôi khi hắn nghĩ, hoặc là họ sẽ vùng mình, đánh một trận vang dội rồi chiến thắng trở về, hoặc là họ sẽ thua trắng, thua đến không còn gì để thua. Nhưng khi hoàn hồn lại, hắn lập tức ném cái ý nghĩ đáng sợ kia ra sau đầu.

Có lẽ chỉ cần còn sống là còn hi vọng. Ý nghĩ này đã trở thành hy vọng nhỏ bé cuối cùng trong lòng những người lính hành quân bọn họ.