Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 56: Thắng, Cả Đời Viên Mãn. Thua, Mất Trắng Hai Tay




Đối diện với vẻ mặt u ám của Thẩm Thanh, ngay tức khắc, Thẩm Tô Khê cảm thấy cả người lạnh lẽo hơn cả cây súp lơ để qua đêm.

Lần này không phải là cô dì hàng xóm nữa, mà chính chủ đã xuất hiện.

Kỳ lạ là Thẩm Thanh không biểu hiện gì quá khích, chỉ nâng mí mắt nhìn thoáng qua chỗ cô một cái rồi thôi.

Nếu không phải cô nghe được tiếng khịt mũi đầy chế giễu của bà, cô còn tưởng mắt bà Thẩm nay đã mờ đến nỗi không phân biệt được đâu là người đâu là vật nữa.

Bầu không khí cứ thế yên tĩnh trầm mặc, Thẩm Tô Khê nhất thời không đoán được Thẩm Thanh đang nghĩ gì.

Cô chỉ đành nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng bà, đồng thời vẫy tay ra hiệu Giang Cẩn Châu ở phía sau "Đi mau".

Tiếng bước chân sau lưng cô không hề nhỏ đi mà ngược lại càng thêm trầm ổn hữu lực.

Cô kinh ngạc nghiêng đầu lại nhìn xem, chợt nhìn thấy sườn mặt anh tuấn, bàn tay đột nhiên được nắm lấy.

Giang Cẩn Châu đổi tay kéo vali, thuận tiện dắt tay cô.

Thẩm Tô Khê sợ tới mức giật cả mình, cô còn chưa kịp buông tay ra thì anh đã nắm chặt hơn.

Ánh mắt cô liếc xuống bàn tay anh, ý tứ vô cùng rõ ràng: Còn không mau buông ra, muốn mẹ em băm tay anh sao?

Nhưng hai người cứ thế về đến nhà, tay cũng chưa buông ra một giây.

Thẩm Thanh có vẻ không ngạc nhiên với việc Giang Cẩn Châu theo bọn họ về nhà, bà chỉ đi thẳng vào thư phòng, lạnh nhạt nói: "Theo tôi vào đây."

Bà không chỉ đích danh ai, nhưng cả hai người bọn họ đều biết bà đang gọi Giang Cẩn Châu.

Thẩm Tô Khê lộ ra thần sắc khó xử: "Mẹ, anh ấy còn có việc bận, lần sau lại nói."

Thẩm Thanh dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái.

Thẩm Tô Khê đọc ra được, ánh mắt kia đang muốn nói với cô "Lá gan chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?"

"......"

Giang Cẩn Châu xoa nhẹ bàn tay cô: "Không sao, em ở phòng khách đợi anh là được."

Thẩm Tô Khê: "......"

Cái này người ta gọi là "Nghé mới sinh không sợ hổ".

-

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, cả thư phòng trở nên yên tĩnh. Thế nhưng lại ẩn chứa một trận giằng co thầm lặng.

Cuối cùng, Giang Cẩn Châu lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc trước: "Dì, vốn dĩ cháu định ngày mai sẽ chính thức đến chào hỏi một tiếng. Hôm nay đột ngột như vậy, cháu chưa kịp chuẩn bị gì, mong dì thông cảm."

Thẩm Thanh lúc này mới thong thả giương mắt lên nhìn anh, giống như bây giờ mới phát hiện anh ở đây.

Mí mắt thật mỏng, ngũ quan rõ nét, sống mũi cao nam tính, nhưng đuôi lông mày và cả khóe môi lại khẽ xếch lên, khiến đường nét khuôn mặt không quá lạnh lùng mà càng xán lạn.

Có điều lúc này đây nhìn Giang Cẩn Châu có chút mệt mỏi so với hai lần gặp trước, dưới mắt hiện quầng thâm xanh nhạt, chỉ có con ngươi vẫn đen thẫm như cũ, khiến người khác dễ dàng bị hút vào ánh mắt đó.

Tướng mạo rất tốt, tính tình cũng khiêm tốn.

Nhìn từ góc độ nào thì Giang Cẩn Châu cũng có thể khiến người khác nảy sinh hảo cảm.

Nhưng nghĩ trong đầu và nói ra là hai chuyện khác nhau: "Tôi thấy cậu chuẩn bị đầy đủ đấy chứ, gần đây còn khiến tôi bất ngờ như vậy."

Thẩm Thanh bật cười trào phúng: "Tới cửa khiêu khích sao?"

Đối với thái độ âm dương kỳ quặc của bà, Giang Cẩn Châu chỉ cười khẽ.

Sau đó anh nói thẳng: "Hôm qua mẹ cháu mới kể cháu nghe một câu chuyện xưa thật dài."

Thẩm Thanh đưa lưng về phía cửa sổ, cả người ẩn trong ánh chiều tà, chỉ có khuôn mặt vẫn luôn bất định.

Nhưng Giang Cẩn Châu đã kịp nhìn thấy mi mắt bà khẽ run rẩy khi nghe lời anh nói.

Anh nói tiếp: "Cháu nghĩ dì cần phải biết câu chuyện này."

Thư phòng nằm ở tầng hai, ngoài cửa sổ lắp khung phòng trộm, phía bên dưới trồng một chậu hoa tươi tốt, hai ba cành vươn cao, len lỏi qua khung cửa sổ.

Thỉnh thoảng cũng có mấy loài chim bay qua, đậu lại trên cành, ríu rít ồn ào.

Nghe thấy lời Giang Cẩn Châu thoảng qua tai, Thẩm Thanh bình tĩnh đến lạ thường.

Đến bà cũng không rõ mình rốt cuộc đã hết hy vọng với người kia, hay trong tiềm thức vẫn ôm một tia mong đợi.

Mặc kệ thế nào, bà cũng muốn nghe thử, xem câu chuyện mà anh nói bà cần phải biết là gì.

Thẩm Thanh nhàn nhạt nói: "Vậy thì phiền cậu."

Giang Cẩn Châu khẽ gật đầu, ý thức dần kéo về tối hôm qua, ký ức chậm rãi vẽ lại một đoạn chuyện xưa.

Đó đã là chuyện của 28 năm trước.

Thẩm Thanh khi ấy mới bước chân vào đại học A, còn Tô Tích là một trong những giảng viên dạy bà.

Lúc đó ông là giảng viên trẻ tuổi nhất trường, phong thái nho nhã, dịu dàng, thu hút không biết bao nhiêu sinh viên.

Thẩm Thanh cũng không ngoại lệ.

Tình cảm của bà càng thêm sâu đậm sau khi trở thành lớp trưởng môn của Tô Tích.

Cho tới bây giờ, cũng không rõ giữa bọn họ ai là người đã chủ động.

Chỉ biết sau khi vượt qua ranh giới đạo lý luân thường, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Triệu Lăng có lẽ là người duy nhất ủng hộ bọn họ, có thể vì bà vốn không quan tâm đến định kiến xã hội, cũng có thể vì cảm động trước tình cảm chân thành của bọn họ.

Bà không những không phản đối mà còn trở thành người truyền tin giữa bọn họ.

Nhưng rốt cuộc mọi chuyện cũng bị phát hiện.

Con cái Tô gia thế mà là giảng viên không có đạo đức, trong nháy mắt, cả dòng họ Tô xưa nay vốn thư hương biến thành đề tài bàn tán của người khác.

Không còn mặt mũi, cha mẹ Tô lập tức quản thúc tự do của Tô Tích. Một chuyến máy bay, đưa ông thẳng sang trời Tây, giam cầm ở nơi tha hương dị quốc.

Trớ trêu thay, khi đó Thẩm Thanh vừa phát hiện mình mang thai, bà quyết định bỏ học sinh con.

Tô gia có truyền thống gia giáo, dĩ nhiên không để Thẩm Thanh vào mắt, cho rằng bà là hồ ly câu dẫn con trai của bọn họ. Cho nên Tô gia chỉ muốn khiến Thẩm Thanh cút khỏi cuộc sống của gia đình bọn họ.

Cũng vì thế sau khi Thẩm Thanh nghỉ học, Tô gia không tìm hiểu tin tức gì về bà nữa, nên mới không biết sự tồn tại của Thẩm Tô Khê.

"Trước ngày xảy ra chuyện, mẹ đi công tác ở Anh. Tới khi về nước mẹ mới biết chuyện."

Triệu Lăng nói: "Sau chuyện đó, Tô gia dường như cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, khó khăn lắm mẹ mới biết được Tô Tích thế nào. Còn Thẩm Thanh..."

Nói đến đây, bà bỗng nhiên mỉm cười: "Mẹ bị em ấy lừa."

Có lần Triệu Lăng đến phố Linh Lan tìm Thẩm Thanh, thấy trong nhà bày mấy bức vẽ bằng màu sáp, bà ngẩn người, trong lòng đột nhiên có suy đoán.

"Khi đó mẹ chưa nhìn thấy Tô Khê, nhưng Thẩm Thanh nói với mẹ, đó là con gái của anh trai vẽ."

Giang Cẩn Châu: "Mẹ tin sao?"

Triệu Lăng nói: "Tin hay không đã không còn quan trọng, có người cầu xin mẹ đừng để ai làm phiền cuộc sống của Thẩm Thanh... Lời này đương nhiên cũng bao gồm cả mẹ."

"Cho nên sau lần đó, mẹ không còn gặp Thẩm Thanh nữa... Giống như Tô gia, để em ấy biến mất khỏi cuộc sống của mình."

Giang Cẩn Châu mỉm môi, cuối cùng chỉ hỏi: "Mẹ hối hận không?"

"Sao có thể không hối hận?" Triệu Lăng rủ mắt: "Hối hận vì đã ra nước ngoài, không ở bên trợ giúp Thẩm Thanh một chút. Nhưng tất thảy hối hận đều không là gì với cái chết của Tô Tích."

Trong phòng đột nhiên an tĩnh trở lại.

Thẩm Thanh dường như mới trải qua một giấc mộng dài, thanh âm bên tai càng lúc càng rõ ràng, đánh thức bà dậy.

Cái lạnh buốt tràn vào lục phủ ngũ tạng, dây thần kinh dần dần tê liệt.

Nhưng trí óc bà càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Sao lại chết rồi?

Tô Tích sao có thể đã chết?

Ông phải sống thật hạnh phúc mới không uổng phí bao năm qua bà khổ sở như vậy.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn hừng sáng, quầng sáng dừng trên đầu ngón tay bà, nhưng bà không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Ngón tay bà run rẩy, tìm kiếm đèn bàn, bật lên.

Thật lâu sau, bà mới hỏi: "Chết như thế nào?"

"Dùng thuốc an thần quá liều ạ." Tiếng nói của Giang Cẩn Châu rất nhỏ.

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc đến tĩnh mịch.

Giữa khoảng không tĩnh lặng, ký ức chôn sâu theo vết mòn thời gian trong đầu Giang Cẩn Châu chậm rãi xuất hiện.

Bao gồm cả lần duy nhất anh gặp Tô Tích khi ở nước ngoài lúc còn nhỏ.

Khác hẳn với người trên bức ảnh mà Triệu Lăng cho anh xem, Tô Tích khi ấy đã gầy đến hóp cả hai gò má, đôi mắt sâu hoắm, không da không thịt.

Tựa như gió thổi một cái ông sẽ bay đi mất.

Ở nhà Tô Tích hai ngày, Giang Cẩn Châu phát hiện chú Tô trầm mặc kiệm lời, thích đứng một mình ngoài ban công, ánh mắt nhìn ra một hướng xa xăm.

Giang Cẩn Châu hỏi: "Chú ơi, chú đang nhìn gì vậy?"

Tô Tích nói với anh: "Nhìn người chú yêu."

Đó là lần đầu tiên Giang Cẩn Châu nghe thấy giọng nói của ông, thanh âm khản đặc, nhưng ngữ điệu vô cùng dịu dàng.

Giống như đang hoài niệm điều gì.

Giang Cẩn Châu không hiểu chữ "yêu" của ông có giống những gì mình thường hay nghe không.

Thế nên anh hỏi: "Yêu là gì ạ?"

Ánh mắt Tô Tích phóng ra thật xa, ngay lúc Giang Cẩn Châu cho rằng ông sẽ không trả lời, ông bỗng nhiên mở miệng nói: "Là cùng cô ấy sống thật tốt, hoặc..."

Ông hơi ngừng lại: "Rời bỏ cô ấy, chết một mình."

Giang Cẩn Châu không hiểu những lời này, chỉ nhớ rõ chữ "chết" kia.

Triệu Lăng nói đây không phải từ tốt đẹp gì.

Rõ ràng là bi thương đến tột cùng, Tô Tích bỗng nhiên cười rộ lên, cả người giống như tràn trề sức sống trở lại.

Ánh hoàng hôn dường như khiến nụ cười của ông ấm áp hơn cả.

"Đây là cách chú hiểu về tình yêu." Ông nói.

Sau hôm đó, Giang Cẩn Châu thấy Tô Tích tươi cười hơn trước.

Tô gia vì thế mà vui mừng không thôi.

Ông tựa hồ chuyển biến thật tốt đẹp.

Mãi đến một ngày  anh vô tình nghe được ông cùng Triệu Lăng nói chuyện.

"Chị, em không còn cách nào nữa, chỉ có rời khỏi căn nhà này em mới có thể thoát khỏi sự khống chế của bọn họ."

Triệu Lăng giận đến mức bật cười: "Vậy cậu có nghĩ cậu có thể sẽ chết hay không."

Tô Tích không phải chưa từng nghĩ tới.

Nhưng muốn thoát khỏi lao tù, phải trả một cái giá đắt.

Không chạy đến đường cùng, làm sao biết phía trước là vực sâu đáy thẳm hay tương lai tươi sáng.

Tô Tích cười cười: "Cho nên em cần chị giúp đỡ một chút."

Triệu Lăng rốt cuộc cũng đồng ý thỉnh cầu của Tô Tích, nhưng ông không chờ được bà đến trợ giúp.

- - Ông chết trên đường đến bệnh viện.

Qua mấy ngày ở chung, Giang Cẩn Châu cảm nhận được chú Tô là một người vô cùng hòa ái.

Ngay cả khi chết, khóe miệng ông cũng cong lên dịu dàng.

Thuở niên thiếu không hiểu chuyện, chẳng biết tính khí một người ẩn dưới làn da.

Đợi tới khi anh cũng như vậy, cũng yêu sâu đậm một người.

Anh mới biết.

Tô Tích hóa ra cũng không phải lúc nào cũng ôn hòa.

Mà là hết thảy khinh cuồng, phóng túng ông chỉ dành cho một người.

Đó là một canh bạc khổng lồ, được ăn cả ngã về không.

Thắng, cả đời viên mãn.

Thua, mất trắng hai tay.

Giang Cẩn Châu cũng không rõ rốt cuộc ông đã thắng hay thua.

Chỉ biết ở quãng đời ông không còn tồn tại, vẫn có một người không oán không hận mà đợi chờ ông.

Còn ông, đã mang tình yêu hóa thành tro tàn.

-

Ngoài trời dần sẩm tối, không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh mới nghẹn giọng: "Cậu chỉ muốn nói bấy nhiêu đó thôi sao?"

Đương nhiên không phải.

Giang Cẩn Châu lắc đầu: "Cháu biết rõ dì băn khoăn điều gì."

Nhân câu chuyện xưa đó, anh mới bừng tỉnh nguyên nhân vì sao Thẩm Thanh đột nhiên phản đối chuyện của anh và Thẩm Tô Khê.

Mẹ của anh, Triệu Lăng, có mối quan hệ rất thân mật với người Tô gia.

Mà Thẩm Thanh, mẹ cô, không hề muốn Tô gia phát hiện ra sự tồn tại của Thẩm Tô Khê.

Nhưng đồng thời, bà cũng không muốn che giấu con gái mình cả đời.

May mà mấy năm qua Tô gia không hề điều tra bọn họ, Triệu Lăng sau lần đó cũng không đến Bắc thành nữa.

Thế nhưng bà không bao giờ ngờ, hai mươi mấy năm sinh hoạt êm ả vẫn bị mối lương duyên từ xa xưa phá vỡ.

Số phận buộc bà phải đối mặt với Triệu Lăng lần nữa.

Cũng có thể là toàn bộ Tô gia.

Chính Triệu Lăng cũng băn khoăn điều tương tự.

"Tô gia quan trọng môn đăng hộ đối, nhưng cũng xem trọng máu mủ ruột thịt. Bọn họ chướng mắt Thẩm Thanh, nhưng nhất định sẽ để con của Tô Tích trở lại Tô gia."

Triệu Lăng nói: "A Châu, nếu con muốn Thẩm Thanh yên tâm đồng ý chuyện của con với Tô Khê, con phải cho bà ấy đủ lòng tin."

Giang Cẩn Châu định thần lại.

"Dì Thẩm, sau lưng Tô Khê không chỉ có dì." Anh nhìn Thẩm Thanh, kiên định nói: "Mà còn có toàn bộ Giang gia."

"Có Giang gia ở đây, Tô gia nhất định không đụng đến cô ấy."

Thẩm Thanh khẽ nhướng mày, không rõ thần sắc thế nào.

Giang Cẩn Châu trả lại không gian cho bà.

Lúc sắp bước ra ngoài, giọng nói nặng nề của Thẩm Thanh bất chợt vang lên.

"Ông ấy hiện tại đang ở đâu?"

Bóng đen u ám dần tản đi theo thanh âm trầm thấp của anh.

"Nghĩa trang Nam Sơn ạ."

-

Thẩm Tô Khê đứng sau cửa một hồi lâu nhưng không nghe được động tĩnh gì.

Cô bất an đi qua đi lại trong phòng khách, mắt cứ đảo qua đồng hồ treo tường.

Nói chuyện gì mà lâu như vậy?

Cùng nhau xây dựng một trái đất văn minh xanh sạch đẹp sao?

Đầu óc cô trống rỗng, cho nên không phát hiện phía sau đã có người tới gần.

Chờ đến khi cô xoay lại, cả người đã tiến vào lồng ng.ực anh.

Còn đang ngây ngốc, cằm đã bị người ta nâng lên.

"Anh làm gì vậy?" Ánh mắt cô liếc qua một bên, cửa thư phòng còn đang đóng chặt.

"Sao mẹ em còn chưa ra nữa?"

Giang Cẩn Châu không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh dính chặt trên khuôn mặt cô, đột nhiên nói một câu không thể hiểu được: "Hôm nay em càng đẹp hơn so với hôm qua nhiều."

"......?"

Thẩm Tô Khê lập tức mơ màng.

Cái gì đây?

Sao lại đột ngột tâng bốc cô thế này?

Cô kiêu ngạo cong môi: "Anh tinh mắt nhỉ."

Vừa dứt lời, đôi tay Giang Cẩn Châu dịch lên trên, lòng bàn tay áp sát hai lỗ tai cô, ngăn cách mọi tiếng động bên ngoài.

Rồi đột nhiên trong thư phòng thét lên một tiếng gào, day dứt đến tuyệt vọng.

Thẩm Tô Khê chỉ thấy cánh môi Giang Cẩn Châu mấp máy.

Như đang nói với cô, "Em đừng sợ."