Đoạn Hồng Trần

Chương 1




Núi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu.

Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.”

Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.”

Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói.

Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm.

Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm.

Ta vẫn là Kim Thiền Tử,[1] hắn vẫn là Tề Thiên.

Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian.

Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn.

Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.”

Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa.

Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên.

Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước.

Không phải vong tình khí ái, không phải thương xót nhân gian, là biến mất không thấy.

Thiên Bồng nguyên soái, Quyển Liêm tướng quân, Tiểu Bạch Long.

Vì sao chỉ có ta, Kim Thiền Tử, nhớ rõ Tề Thiên năm đó?

***

Nữ yêu nói: “Sư phụ, thiếp thân ở cách đây không xa.”

Bát Giới nói: “Tỷ tỷ, ta đưa tỷ về nhà.”

Sa Tăng nói: “Trong núi hoang vu, sao lại xuất hiện nữ thí chủ?”

Bạch mã cúi đầu, đào lên một đống đất.

Ta chỉ khép hờ hai mắt, khom người hỏi: “Nữ thí chủ, có thể cho chúng ta tá túc không?”

Nữ yêu dịu dàng mỉm cười, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Bát giới nói: “Ý của sư phụ rất hay!”

Sa Tăng nói: “Đại sư huynh đã dặn dò!”

Ta quay lại hỏi: “Thiên Bồng, Quyển Liêm, có nhớ Tề Thiên không?”

Bát Giới, Sa Tăng đều ngơ ngác, hỏi lại: “Ai là Thiên Bồng? Ai là Quyển Liêm? Ai lại là Tề Thiên?”

Nữ yêu đột nhiên lảo đảo, trên mặt vui buồn không rõ.

Thì ra nàng cũng biết Tề Thiên.

***

Nhà tranh rào trúc, mỹ nhân thôn quê.

Khói bếp lượn lờ, tay trắng nấu canh, nhỏ xinh mộc mạc, suối chảy róc rách.

Bàn gỗ ghế mây, đèn dầu tranh cuốn.

Nữ yêu nói, sư phụ trông rất ngon miệng.

Ta không sợ, còn mỉm cười hỏi: “Ngươi cần gì tự làm khổ mình? Ngộ Không đã không còn là Tề Thiên ngày xưa.”

Nữ yêu chấn động, vài giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ gương mặt xinh đẹp, cặp mắt rưng rưng, quỳ xuống trước mặt ta.

“Kim Thiền Tử pháp nhãn ngàn vạn. Tiểu nữ vốn là bàn đào thụ tiên, chỉ vì năm trăm năm trước tình cờ gặp mặt, trở thành thương hải tang điền,[2] trọn đời vĩnh viễn.”

Tơ hồng nối sai, vướng mắc trăm năm.

Năm trăm năm trước trong bàn đào viên, bàn đào nữ tiên đem lòng ái mộ thiếu niên hăng hái mặc sắc áo đào.

Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên cành mềm của nàng, ngọn cây của nàng, khiến cho trái tim thiếu nữ đập nhanh suýt nhảy ra khỏi ngực.

Thiếu niên sảng khoái cười, động tác lại rất nhẹ nhàng. Bẻ xuống một quả đào nàng kết trái, thích thú ăn.

Tâm hồn bàn đào nữ tiên xao động, thoắt đã trăm năm.

Nữ tiên tóc rối chân trần, tiếng khóc không ngớt, giọng nói khàn khàn: “Ngộ Không, Ngộ Không, chỉ cầu một lần có duyên gặp mặt.”

Ta than nữ tiên rất si, lại tự hỏi làm sao mới có thể vong tình khí ái, rơi lệ cắt đứt tơ tình?

Lúc ta hoàn hồn, hai mắt nữ tiên đã ứ máu, hung tướng sát nhân, đầu ngón tay hiện sắc xanh óng ánh.

Chợt nghe một tiếng thét lớn, gậy Kim Cô hạ xuống, giai nhân mất hồn.

Nữ tiên trừng mắt đổ máu, mỉm cười hạnh phúc.

Ngộ Không, Ngộ Không, chỉ cầu một lần có duyên gặp mặt.

Ta quay đầu, thấy gương mặt Ngộ Không dưới vòng Kim Cô, mặt mày vẫn hăng hái như trước, mũi nhọn môi mỏng. Nhưng con mắt ánh lên màu hổ phách chỉ còn một khoảng lãnh tình.

Ít nhất, ta vẫn nhớ rõ Tề Thiên khi xưa.