Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 124: 124: Bọ Ngựa Bắt Ve Sầu Chim Sẻ Rình Sau Lưng





Sau khi thị giác được mở ra, Lâm Lăng bỗng dưng phát hiện, hai người Phương Tiểu Khả và Trần Vũ, đang yên lặng vòng qua khu vực có lớp màn sấm sét, đi sâu vào thông đạo phía sau Thạch Điện, tiếp tục đi thẳng vào sâu bên trong mộ phủ.

“Năm kiện Khí Linh mà thôi, quả thực không hề đáng nhắc tới so với bảo vật trong trung tâm mật thất!” Trần Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua hiện trường điên cuồng bên ngoài, khinh thường hừ một tiếng.

Mặc dù hắn cũng đỏ mắt với những Linh Khí kia, nhưng số lượng võ giả ở đây rất đông đảo, cộng thêm năm thế lực của Thiên Ưng võ quán cũng ở trong đó.

Đến lúc đó cho dù thành công công phá được lớp màn đó, cũng nhất định sẽ bùng nổ ra một cuộc tranh đoạt kịch liệt.

Mà lấy thực lực hai người của hắn và Phương Tiểu Khả, muốn cướp được một kiện linh khí từ trong đó, không thể nghi ngờ là Thiên Phương dạ đàm*.

(* chuyện viễn vong)
Kết quả như vậy, còn không bằng thừa dịp này, tiến lên trước một bước đến mật thất ở trung tâm, sau đó mở phong ấn lấy được bảo vật.

"Tiểu Khả, chuyện hiện tại không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng chạy tới phòng chôn cất nào.

" Trong lòng nghĩ lại, Trần Vũ thúc giục Phương Tiểu Khả đồng hành, tốc độ hai người chạy trốn đột nhiên lại tăng nhanh vài phần.

Thấy một màn này, Lâm Lăng nhìn thoáng qua năm món linh khí trong cầu sáng bên trong lớp màn sấm sét, song vẫn không có quá nhiều do dự, đương nhiên hắn đã có quyết định của mình.

"Tiểu Bạch, đi.

" Dứt lời, thân hình hắn vừa động, thi triển Du Long Bộ nhanh chóng vòng qua đám người, trực tiếp chạy về hướng cửa thông đạo phía sau.

Trong mắt Lâm Lăng, Phệ Long kiếm hắn có được hiện tại, vốn là thần binh cấp bậc đỉnh cấp giữa các món Linh Khí, tuy nói giá trị của năm kiện linh khí trong lớp màn sấm không nhỏ, nhưng cho dù đoạt được, cũng là tồn tại tương đối gân gà*.

(ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)
Cho nên nói về sức hấp dẫn, còn không bằng bảo vật bí ẩn trong mật thất trung tâm, bên đó càng có sức hút mãnh liệt hơn nhiều.

Cứ như vậy, Lâm Lăng dựa theo kế hoạch lúc trước, tiếp tục kiên trì âm thầm theo dõi Phương Tiểu Khả và Trần Vũ.


Càng đi về phía trước, Lâm Lăng càng phát giác hướng của thông đạo, bắt đầu có chút nghiêng xuống phía dưới, giống như là đi thẳng vào sâu trong lòng đất.

Ước chừng hơn mười tiếng sau, một nam một nữ trong tầm mắt Lang Chu rốt cục ngừng lại.

Bởi vì lúc này, ở phía trước hai người có một bức tường chắn ngang, nghiễm nhiên trở thành ngõ cụt.

Mà cấu tạo của bức tường này lại có chút quỷ dị.

Nhìn chất liệu của nó, hẳn là đúc thành từ một thứ kim loại cao cấp quý hiếm nào đó, toàn thân là một màu vàng ròng.

Hơn nữa phía trên khắc từng đạo phù văn cực kỳ huyền ảo, hội tụ thành trận pháp phù văn, mơ hồ tản ra một cỗ năng lượng không biết tên đang dao động.

So với phong ấn cửa đá bên ngoài cổ mộ lúc trước, trình độ phòng ngự của nơi này, chắc chắn là kiên cố hơn gấp bội.

“Chẳng lẽ nơi này chính là lối vào mộ thất ở vùng trung tâm?” Ánh mắt Phương Tiểu Khả chớp động, nhìn bức tường kim loại trước mặt, sắc mặt có chút mừng rỡ nói.

"Ngươi có chắc không?" Trần Vũ hơi kinh ngạc, hỏi.

"Ừm.

" Phương Tiểu Khả gật đầu, khẽ ngâm nói: "Ta nhớ rõ gia gia từng nói với ta, mật thất mộ táng của tổ tiên Phương thị bọn ta, nếu muốn tiến vào, nhất thiết phải mở ra một bức tường kim loại có khắc phù văn.


"Mà chìa khóa, chính là máu huyết của con cháu Phương thị.

"
"Cho nên ta cảm thấy, rất có thể là bức tường này.

" Sau khi quan sát kĩ càng, Phương Tiểu Khả càng chắc chắn suy đoán của mình.

Dù sao nơi này là đường dẫn về khu vực trung tâm, nhưng trước mắt lại là một con đường cụt, không có thông đạo nào khác có thể đi tới mật thất.


"Vậy làm thế nào để mở ra?" Trần Vũ đè nén kích động trong lòng, hỏi.

Phương Tiểu Khả vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ về phía trung tâm trận pháp phù văn trên tường.

Trận nhãn nơi đó, có một khu vực lõm xuống, độ rộng ước chừng nửa tấc.

"Nếu như ta đoán không sai, nơi này rất có thể chính là nơi nhận ‘chìa khoá’ để mở ra bức tường này.

" Nghe vậy, ánh mắt Trần Vũ sáng lên, trên mặt dâng lên vẻ mừng như điên không che giấu được.

"Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta mau thử một chút.

" Lúc này, hắn nhịn không được thúc giục nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn thậm chí còn chủ động lấy ra một thanh chủy thủ.

Vẻ mặt gấp gáp kia khiến Phương Tiểu Khả nhíu mày liễu.

Nhất là lúc Trần Vũ lấy chủy thủ ra, Phương Tiểu Khả không biết vì sao, mơ hồ xuất hiện tâm đề phòng theo bản năng
"Chúng ta là anh em họ, chắc Vũ ca sẽ không làm ta bị thương đâu.

" Phương Tiểu Khả hít sâu một hơi, tự an ủi mình xong cũng bỏ đi đề phòng trong lòng.

Sau đó nàng tiếp nhận chủy thủ, nhẹ nhàng vẽ lên cổ tay.

Chỉ chốc lát sau, máu tươi đỏ tươi, từ miệng vết thương cổ tay chậm rãi tràn ra.

Thấy thế, ánh mắt Trần Vũ hơi trầm.


Dường như cảm thấy cách rạch này quá nhẹ, máu tươi quá ít không thể khởi động cơ quan mở cửa thì làm sao bây giờ?
Bởi vì, tinh huyết và máu bình thường, có sự khác biệt rõ ràng.

Chỉ có người tu võ mới có thể ngưng luyện tinh huyết từ thân thể, trong đó ẩn chứa tuổi thọ và tu vi của võ giả, vô cùng trân quý.

Đây cũng là vì sao, dọc theo đường đi hắn đã bảo vệ Phương Tiểu Khả hết mình, mang nàng tới nơi này.

Sau đó, Phương Tiểu Khả lập tức điều động linh lực trong cơ thể, đem máu tươi trên miệng vết thương ngưng tụ thành một giọt tinh huyết đậm đặc, lơ lửng bay lên.

Tuy giọt tinh huyết này ít, nhưng lại có một cỗ linh khí dao động nhàn nhạt, thậm chí phảng phất như có sức sống, chậm rãi nhúc nhích.

"Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.

" Nhìn thấy tinh huyết vừa ngưng tụ, nét phấn khởi cùng tham lam trong mắt Trần Vũ, càng thêm mãnh liệt.

Nếu không phải hiện tại Phương Tiểu Khả tạm thời còn có ích, hắn đã sớm đè nén không được mà bại lộ ra bộ mặt thật của mình.

Dưới sự khống chế của Phương Tiểu Khả, giọt máu đỏ kia, bay về phía chỗ lõm giữa mắt trận trên tường.

Sau khi thẩm thấu vào trong, giọt tinh huyết kia lập tức hoà tan ra xung quanh.

Ngay sau đó, máu tươi lan tràn ra khắp phù văn xung quanh mắt trận, tơ máu đỏ tươi nhanh chóng khuếch tán.

Trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, đã bao trùm toàn bộ trận pháp.

Trong chốc lát, bức tường kim loại rung lắc dữ dội.

Chỉ nghe một tiếng nặng nề "Ầm", cả bức tường chậm rãi được nâng lên khỏi mặt đất.

“Mở ra rồi!” Thấy một màn này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tiểu Khả nhất thời nở ra nụ cười kinh hỉ.

Bên cạnh, Trần Vũ nhìn bức tường kim loại chậm chạp vươn lên trước mặt, khóe miệng của hắn cũng chậm rãi nhấc lên một tia lạnh lùng.

"Vũ ca, chúng ta vào đi.

" Tâm tình Phương Tiểu Khả hiện tại vô cùng tốt, dẫn đầu đi về phía trước.


Nhưng vừa mới đi được hai bước, cô chợt cảm thấy ngực mình đau nhói, lập tức hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một thanh trường kiếm, đâm xuyên qua từ vị trí trái tim trước ngực, máu tươi đỏ tươi chậm rãi trượt xuống từ mũi kiếm.

Sau lưng là Trần Vũ mang vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nói: "Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, ta dự định sẽ thu cả tiền lẫn người, nhưng mà nghĩ lại lại thấy rất phiền toái, đến khi có bảo vật, loại phụ nữ gì mà ta không chiếm được chứ?”
"Cho nên, ngươi đã không có giá trị lợi dụng, có thể đi chết rồi.

" Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Trần Vũ mạnh mẽ rút ra.

Sức mạnh này, nhất thời làm cho Phương Tiểu Khả đau đớn kêu lên ngã xuống đất, máu tươi trước ngực cuồn cuộn chảy ra.

“Trần Vũ, ta nguyền rủa… Ngươi chết không toàn thây!”
Phương Tiểu Khả vừa sợ vừa giận, ánh mắt oán hận của nàng nhìn chằm chằm Trần Vũ, nói xong câu cuối cùng, hơi thở đã triệt để biến mắt.

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, muốn trách thì trách ngươi quá mức ngây thơ! "
Nhìn thi thể chết không nhắm mắt trên mặt đất, Trần Vũ nhe răng cười một tiếng, trên mặt lộ ra ý âm độc.

Nhưng mà ngay khi hắn còn chưa dứt lời, một ánh sáng đen đột nhiên lướt tới, trực tiếp xuyên qua cổ họng Trần Vũ.

Đó là một cái đuôi màu đen phủ đầy vảy nhỏ, mà chủ nhân của chiếc đuôi này, chính Lang Chu không biết nằm sấp trên lưng Trần Vũ từ khi nào.

Bị tập kích bất thình, làm cho Trần Vũ hoảng sợ không thôi, còn chưa kịp nghĩ gì, đã hít thở không thông mà ngã xuống đất bỏ mình.

Ở trong thông đạo phía sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên.

Ngay sau đó, một lớn một nhỏ, hai bóng dáng không nhanh không chậm đi tới.

Hai bóng dáng kia, không thể nghi ngờ chính là Lâm Lăng và Tiểu Bạch!
Đi tới gần, Lâm Lăng lạnh nhạt nhìn hai thi thể trên mặt đất, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

Một màn bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, xem như hoàn mỹ kết thúc.