Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 23: Bánh bao chiên




Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Tô Yên Nhiên nghẹn lại, trong lúc nhất thời không thể nói ra lời nào.

Lúc này, Vân Bắc Hàn đang nhắm mắt dựa vào trên vai Tô Ngôn Sơ bỗng nhiên mở mắt, tiếng nói trầm thấp: "Muốn gϊếŧ chết thứ này sao?"

Tô Yên Nhiên nghe xong, theo bản năng lui về phía sau, trong mắt mang theo tia hoảng sợ.

Ngay vừa rồi, nàng ta ở dưới kiếm Vân Bắc Hàn, chính là cảm giác cái chết thật sự.

"Không vội, trước tiên cứ để lại." Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt mà đáp lại một câu.

"Được." Vân Bắc Hàn thập phần nghe lời mà tiếp tục nhắm mắt lại.

Tô Ngôn Sơ trở tay xoa xoa lỗ tai hắn: "Ngoan."

Mọi người:......

Bạch Sơn Lưu:......

Rõ ràng là một cái ma quỷ, sao Tô Ngôn Sơ ở đây , lại giống như một con mèo a?

Bạch Sơn Lưu hít sâu một hơi, mới tiếp tục hỏi: "Bên trong chính là ai?"


"Hẳn là biểu tiểu thư Lương Thu Lăng, tối hôm qua khi Lương Thu Lăng cô nương tới tìm ta, bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, ta để cho nàng ấy ở trên giường của ta nghỉ ngơi, mà ta đi thư phòng nghỉ ngơi. Không nghĩ tới hôm nay thế mà lại xảy ra chuyện như vậy. Đến mức lại có nam nhân xuất hiện ở đây một cách khó hiểu. Không bằng Bạch thúc thúc cho người đi vào đem người mang ra đây, xử lý một chút?" Tô Ngôn Sơ mở miệng nói.

Bạch Sơn Lưu nghe vậy, cũng nghe thấy bên trong không có động tĩnh, cho nên gọi người tới, để người đem người bên trong mang ra.

Một lát sau, mọi người liền thấy được người bên trong người.

Nữ chính là Lương Thu Lăng, mà nam, một tên là Vân Thiên Trọng, hai tên còn lại là kẻ lạ mặt.

"Thiên Trọng ca ca?" Tô Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn, nàng ta trăm ngàn lần không nghĩ tới, Vân Thiên Trọng thế nhưng cũng ở bên trong.


Nói cách khác, Vân Thiên Trọng cũng cùng Lương Thu Lăng hoan ái suốt một đêm?

Tô Yên Nhiên sắc mặt đỏ lên, nhất thời khó thở, một búng máu nhổ ra, ngất ngay tại chỗ.

Bạch Sơn Lưu thoáng nhíu mày, hướng tới một bên thị nữ nói: "Còn không đưa đi mời đại phu tới khám một chút!"

Mấy thị nữ nghe xong, vội vàng hợp lực đem Tô Yên Nhiên đã ngất nâng đi.

Bạch Sơn Lưu lúc này mới đen mặt hướng tới Lương Thu Lăng cùng Vân Thiên Trọng hỏi: "Các ngươi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Lương Thu Lăng vốn dĩ liền thể lực chống đỡ không nổi, sau khi tỉnh lại, hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, thực không hiểu vốn dĩ nên là Tô Ngôn Sơ ở bên trong, vì sao lại biến thành bản thân.

Nàng ta vừa tức, vừa bực, lại vừa hận, nàng ta cũng biết, dưới loại tình huống này, nói cái gì cũng không có tác dụng.


Khi bị Bạch Sơn Lưu hỏi như vậy, hai mắt trực tiếp tối sầm, ngất đi luôn!

Vân Thiên Trọng sắc mặt khó coi tới cực hạn.

Hắn vốn dĩ đem hai tên nam nhân đưa đến nơi này, liền có thể rời đi.

Nhưng không nghĩ tới chính mình cũng bị người ta đánh ngất xỉu đi, ném vào trong phòng.

Chờ đến lúc tỉnh lại, cục diện đã hoàn toàn không có biện pháp khống chế.

Hắn vốn dĩ cho rằng nữ nhân kia là Tô Ngôn Sơ, cảm thấy cũng không lỗ, rốt cuộc vẻ ngoài của Tô Ngôn Sơ cùng dáng người đều là nhất đẳng, ở trong kinh thành tìm không ra người thứ hai.

Nhưng không nghĩ tới, nữ nhân này thế nhưng cũng không phải Tô Ngôn Sơ, ngược lại là Lương Thu Lăng.

Sự việc bọn họ sắp đặt, cuối cùng kẻ bị hại lại chính là bọn họ, nếu nói đây không phải bút tích của Tô Ngôn Sơ, hắn không tin.
Nghĩ xong, vẻ mặt hắn tràn đầy hận ý mà nhìn Tô Ngôn Sơ.

Bạch Sơn Lưu thấy Vân Thiên Trọng không nói gì, ngược lại còn hung tợn mà nhìn tiểu Ngôn nhi của bọn họ, thập phần không vui: "Trọng vương điện hạ, ngươi chẳng lẽ không định cho bọn ta một lời giải thích sao?"

Khuôn mặt Vân Thiên Trọng trầm xuống, không nói một lời.

Khóe miệng Tô Ngôn Sơ cong lên một chút, mang theo vài phần trào phúng: "Bạch thúc thúc, nếu vị Trọng vương điện hạ này không có gì để nói, không bằng liền thẩm vấn này hai tên nam nhân không biết từ nơi nào chui ra này đi. Chỉ cần biết rõ ràng bọn họ là như thế nào đi vào nơi này, còn lo không thể tra ra manh mối sao?"

"Nói cũng đúng." Bạch Sơn Lưu nói, nhìn về phía hai tên kia, "Các ngươi là như thế nào đến nơi đây? Còn không thành thật khai ra? Các ngươi tốt nhất không cần phải gạt ta, để ta biết các ngươi có nửa chữ nói dối, ta đem các ngươi chôn thây ở chỗ này để làm phân bón hoa!"
"Là hắn, là hắn, hắn cho chúng ta tiền, mang chúng ta tới. Hắn nói giúp hắn hủy diệt trong sạch một nữ nhân là được. Chúng ta vốn dĩ tính toán làm xong liền chạy, rời khỏi Nguyệt Mãn thành, cho nên mới đồng ý." Trong đó một người nam nhân nói.

"Đúng đúng đúng!" Tên nam nhân còn lại cũng vội vàng gật đầu, "Là hắn đi tìm bọn tôi, bọn tôi vốn là lưu manh ở tại phía đông thành, thời điểm hắn đi tìm bọn tôi, rất nhiều người đều thấy được, hắn là một công tử một thân cẩm y, người xung quanh khẳng định nhớ rõ, ngài cho người đi thẩm tra đối chiếu sẽ biết!"

Bạch Sơn Lưu nhíu mày, hướng tới thị vệ ở bên nói: "Đưa vào đại lao nhốt lại, chờ đợi xử lý."

"Thành chủ, chúng tôi sai rồi, nhưng chúng tôi thật sự là chịu sự sai sử của người khác, tha cho chúng tôi đi." Hai người dồn dập cầu xin.
Bạch Sơn Lưu lại không thèm để ý, chỉ vung tay lên, hai người đã bị mang đi.

Lúc này, Bạch Sơn Lưu mới nhìn về phía Vân Thiên Trọng, lạnh giọng mở miệng: "Trọng vương điện hạ, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"

Vân Thiên Trọng vẫn như cũ yên lặng không nói.

Hắn biết kế hoạch lần này đã hoàn toàn thất bại, hoàn toàn đả động đến Tô Ngôn Sơ, còn đắc tội Bạch Sơn Lưu cùng Vân Bắc Hàn.

Bạch Sơn Lưu thấy Vân Thiên Trọng đến bây giờ vẫn như cũ không rên một tiếng, cực kì tức giận, tiến lên giơ một chân đá Vân Thiên Trọng.

Vân Thiên Trọng trực tiếp bị đá bay.

Bạch Sơn Lưu lại vẫn như cũ không buông tha, tiêp tục tiến lên, đối Vân Thiên Trọng tay đấm chân đá.

Một bên đánh, còn một bên mắng: "Ai ngươi cũng dám tính kế đúng không? Con mẹ nó, ngươi tưởng bản thân là nhi tử của hoàng đế thì ghê gớm lắm sao? Lão tử nói cho ngươi, dám động đến tiểu Ngôn nhi, liền tính là ông già hoàng đế nhà ngươi, cũng trực tiếp đánh mà không kiêng kị gì, đừng nói là loại ranh con như ngươi! Lão tử đánh chết ngươi!"
Nếu đến bây giờ ông ta còn không biết Vân Thiên Trọng muốn tính kế Tô Ngôn Sơ, thế thì sống nhiều năm như vậy liền uổng phí.

Ở tại địa bàn của ông ta, dám tính kế Tô Ngôn Sơ, quá đáng chết, huống chi tên ranh con này còn chọc giận tên ma quỷ Vân Bắc Hàn, làm hại ông thiếu chút nữa liền cả nhà cùng nhau chôn sống.

Thằng ranh con, xem ông ta có đánh chết con chó này không!

Thời điểm Tô Hữu An xuất hiện, nhìn thấy toàn bộ sân kêu loạn, còn nhìn thấy Bạch Sơn Lưu túm Vân Thiên Trọng điên cuồng đánh, hắn đều chấn kinh rồi.

Mặt khác, hắn thế nhưng còn nhìn thấy Vân Bắc Hàn giống tên tiểu hài tử ăn vạ muội muội nhà mình.

Tất cả chuyện này, đều làm hắn khiếp sợ không thôi.

Hắn đi đến bên cạnh Tô Ngôn Sơ, mở miệng hỏi: "Muội muội, đây là có chuyện gì?"

"Không cần để ý, ngươi đi đâu?" Tô Ngôn Sơ cảm thấy, Tô Hữu An thế nhưng không có bị kéo đến đóng vai trò người xem, thật là có chút kỳ quái.
"Ngày hôm qua thành chủ không phải nói, trước kia muội thích nhất bánh bao chiên của Nam thành sao? Huynh liền nghĩ đi một chuyến tới Nam thành mua cho muội thử một lần, huynh xuất phát rất sớm, cho nên không biết đã xảy ra sự tình gì." Tô Hữu An nói, đem túi giấy dầu trong tay đưa cho Tô Ngôn Sơ, "Muội thử một lần có phải hay không hương vị cũ, ăn ngon không."

Tô Ngôn Sơ giật mình, sau đó vẫn tiếp nhận túi giấy dầu, nàng mở ra liền thấy, quả nhiên xem bên trong đựng bánh bao chiên.

Mùi hương kia sộc vào mũi, thập phần mê người.

Trước vẻ mặt mong chờ của Tô Hữu An, Tô Ngôn Sơ cầm lấy xiên tre nhỏ trong túi giấy dầu, chọc một cái, cắn một ngụm, ăn vào.

00:26, 1/2/2022 Happy new year!!!

Edit không kịp trước 00:00, hơi tiếc nhưng vẫ chúc mọi người năm mới vui vẻ, yêu yêu!