Đoạn Thế Yên Hoa

Chương 5: Bốn, Nhất thế yên hoa đoạn thiên nhai




Editor: Tây An

Nghĩa: Đời này trọn pháo hoa, chia cắt chốn chân trời

Trên đường đào vong về hướng tây, chúng tôi bị thị vệ đến từ kinh đô đuổi không dứt, lại rơi vào mấy lần phục kích, ba lần trong thâm cốc, hai lần ngoài đất hoang rừng hoang, may mà Từ Tức có thể lấy một địch nhiều, trở về từ cõi chết, mà cuối cùng tôi lại trở thành nỗi lo lắng và đèo bồng lớn nhất của chàng.

Mấy ngày liền bị tập kích, thân thể của chàng đã bị thương từng vết, phía sau có một vết thương bổ ngang lớn, hoặc bởi vì mấy ngày liền bôn ba hoặc vì man hoang vào thu rồi, vết thương chưa khép lại, mấy ngày thỉnh thoảng còn chảy máu tươi, nhuộm ẩm cả vạt áo của tôi.

Mà việc tôi có thể làm, chỉ là liên tục dùng tay giữ quần áo đè lại vết thương, trong đêm cũng không quên gối lên lưng chàng u ám thiếp đi.

Tôi biết sức khỏe của chàng gần như đến cực hạn, sợ lạnh, đau đớn, mệt mỏi.

Nhưng chàng không thốt một chữ.

Quá nhiều lúc chàng chỉ ngồi trên con đường cũ đất vàng, mãi nhìn qua đường chân trời phương xa, nơi đó là một mẳng tuyệt vọng hoang vu, không có gì hết. Tôi bưng nước đến gần, chàng liền ngẩng đầu cười, xoa mái tóc dài của tôi.

Đoạn thời gian đó, như đường cùng, như lạ lẫm, nhưng trong lòng tôi dù sao vẫn mong mỏi, có một tia hi vọng.

Rốt cục có một ngày, chàng cũng nhịn không nổi nữa, rơi xuống ngất đi từ trên lưng ngựa, tôi bó tay, đành phải cưỡi ngựa trở về, trước khi trời tối tìm được một thôn nhỏ vô danh, một ông cụ người Hồ hảo tâm thu lưu chúng tôi.

Trong lúc đó chàng cứ ngủ, ban ngày tôi tìm thảo dược tại thôn trang, giúp chàng đắp vết thương, trong đêm đặt bên giường hai cái lò, sau đó đối mặt ánh lửa đếm lông mi lông mày của chàng, nhìn lâu rồi lại sẽ cảm thấy tôi cũng không phải là thật sự hiểu chàng.

Nếu không quen nhau, sao lại thương xuân buồn thu.

Thôn nhỏ không tranh quyền thế, mấy ngày trù bị đồ cúng tế thu, thôn dân cất kỹ lương thảo vào kho, rơm rạ cắt ra đắp đất hoang trống rỗng, hôm tế thu thôn trang không quá trăm người lại rất náo náo nhiệt, trên đường là trai thanh gái lịch, phong cảnh tái ngoại phong tình, chỉ hai người tôi là người xứ khác, nom lệch tông đến thế.

Tôi ngồi trong tiểu viện dọc một đoạn đường đất vàng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy đống lửa hừng hực trong đêm tối bên cạnh đất hoang, nghe thấy tiếng tiếng sáo Khương vẳng bốn phía, trong lòng sát na biến ảo, một âm thành sầu.

Quay người vào nhà, đã thấy trong cửa có một người đã đứng thẳng, áo trắng như tuyết, mắt như đom đóm, cứ đứng chờ đợi tôi đến gần.

Từ Tức nói: “Ta lại nằm mơ, là một giấc mộng thật dài.”

Tôi cười mỉm, giúp chàng thêm áo, “Mơ thấy gì vậy ạ.”

“Có núi có sông, có cá có chim, có hoa sơn trà có tuyết trắng đổ, ” chàng xa xôi ngắm ngôi sao óng ánh trên đầu, “Còn có em, cảnh trong mộng là đình sau ở phủ tướng quân, bên ngoài mái hiên hạ đổ như lông ngỗng, nhưng hoa sơn trà đương nở, nơi xa là núi cao sông dài, gần hơn là chậu cá trong chim trên cây, em trong tuyết. Chỉ để một bóng lưng.”

Tôi cười, “Vậy ngài thì ở đâu?”

“Có lẽ sau lưng em nhìn em đó.”

Tôi sững sờ, giữa vạn dặm hoành không đột ngột một tiếng kêu to, sau có một tiếng vang thật lớn, bầu trời đêm vẫn đen kịt hóa thành một mảnh pháo hoa chói lọi lóa mắt, nơi xa truyền đến tiếng ca, sau đó lại là mấy tiếng vang động, những pháo hoa đốm tựa phồn tinh kia như bách hoa tranh đoạt với ngày hè lần điểm từng đốm trên bầu trời đêm.

Giữa khoảng chớp tắt, thoáng như một thế giới khác, đẹp đẽ vậy, đây chính là pháo hoa tái ngoại chân chính chàng từng kể.

Nhưng từ đầu đến cuối tôi không thấy rõ hết thảy, tôi chỉ quay đầu nhìn Từ Tức, nhìn bóng dáng chàng thẳng tắp, còn cả hình dáng chớp tắt thoáng qua bèn mất, giống như lúc trước.

Dù câu chuyện có phải là kết thúc, tôi và chàng sống hay chết, tôi sẽ mãi đứng sau lưng của chàng, cho dù trước mắt là phồn hoa thế gian ngựa xe như nước, ánh mắt ấy vĩnh viễn thuộc về chàng.

Mà chàng cũng không biết tất cả, dường như tôi sẽ không nói với chàng.

Sau bảy ngày câu chuyện rốt cục kết thúc.

Sức khỏe Từ Tức mới khỏi hẳn, chúng tôi liền vội vàng cáo biệt thôn nhỏ lại đi về tây, đi được đường chàng đột nhiên quay đầu ngựa chạy gấp về hướng đông, dọc đường tránh yếu đạo. Tôi kinh ngạc, kéo lấy y phục của chàng, suýt nữa thì ngã xuống ngựa, chàng một tay đỡ lấy tôi, bỗng nhiên mở miệng.

Chàng nói, người truy sát ta rất nhanh thôi sẽ đuổi theo, thời gian không nhiều, nên em đừng nói gì, nghe ta nói.

Chàng nói, đừng hoài nghi nữa, chị của em là ta tự tay giết.

Chàng nói, Tiểu Nhạn, ta không thể hại chết em nữa.

Chị, đúng, chị là đệ nhất sát thủ dưới tay Lý công công.

“Chín năm trước cô ấy bị Lý Dung Hải an bài vào phủ ta đóng vai nha hoàn, muốn giết ta, nhưng ngày đó cô ấy không có giết ta, lại giết một người ta từng yêu, cho nên ta giết cô ấy, mà em một quân cờ khác mà Lý công công an bài, sáu năm trước em lẫn trong đám người chạy nạn khiến ta chú ý, chỉ vì bước vào phủ tướng quân, vì nhiệm vụ này cũng vì chị em chết mà báo thù, những điều này ta đều biết.

Em có bao nhiêu đêm cầm dao đi qua cửa phòng ta, ta biết.

Em hạ độc mạn tính trong Nữ Nhi Hồng, ta biết.

Em giết thị vệ, đốt cửa phủ, ta biết.

Trong lòng em hận ta bao nhiêu, ta cũng biết.

Nhưng ta là người dưng nước lã thôi, cuối cùng rồi sẽ chết, em còn nhỏ tuổi, đừng vì thù hận mà bỏ tính mạng của mình, nếu như em vẫn còn hận, đợi ta đưa em đi khỏi man hoang rồi, em có thể dùng thanh chủy thủ kia đâm ta.

Hóa ra.

Kết quả là.

Đều là tự cho là thông minh.

Chàng biết tất thảy, giống như tôi biết trong lòng chàng đã rõ, nhưng vì sao hai người đã biết rõ cuối cùng lại đi đến bước này?

Nhưng dù sao chàng biết vẫn ít quá.

Chàng không biết, hàng năm tôi ngồi dưới mái hiên nhìn trời không phải là bởi vì yêu màu sắc đó, mà là chờ một ngày tuyết, chờ chàng trở về.

Chàng không biết, thứ độc trong Nữ Nhi Hồng, chàng uống bao nhiêu tôi cũng uống bấy nhiêu, thứ rượu kia tôi sẽ không để cho chàng uống một mình.

Tôi đã từng nghĩ rằng cứ như vậy mãi, đến một ngày rét đậm tuyết trắng bay tán loạn, tôi cùng chàng tựa dưới cây sơn trà trong viện hoa, cùng sống mơ mơ màng màng, không tỉnh lại nữa. Với công công, với chị, với tôi, có lẽ với chàng nữa, đều là kết cục tốt nhất.

Nhưng ngay cả một kết cục như vậy trời cao cũng keo kiệt ban cho tôi.

Chàng nói, “Em vốn nên đạp trên dương xuân bạch tuyết, mà không phải là con đường trước mắt như vậy.”

Chàng nói, “Ta không đành lòng nhìn em như thế.”

Lời Từ Tức nói ở đây, ghìm ngựa dừng lại, tôi chưa kịp trông thấy phía trước có gì, đã nghe thấy phía trước có vài thớt ngựa thô tráng thở phì phò, và tiếng đao kiếm thuẫn kích, cho dù chúng tôi lui đến đây, truy binh của đế quốc cuối cùng vẫn đuổi theo, trò chơi bóng quỷ cuối cùng phải có một kết thúc.

Chàng giật thắt lưng trên trên khôi giáp một mực cột tôi vào sau lưng của chàng, áo choàng to lớn mở ra đắp trên đầu tôi.

Giữa thiên địa u ám, tôi chỉ nghe thấy giọng một mình chàng.

“Nhắm mắt lại đừng nhìn, cũng đừng nghe, nhớ lại trận pháo hoa kia, và cả nhà của chúng ta.”

Trận chém giết này khác lúc trước, Từ Tức không có chút ý nhượng bộ nào, chàng dẫn theo chiến mã phi thẳng đến phương đông, trên đường đi đao lên đao xuống nhanh như gió, bão cát dưới vó ngựa chỉ có huyết nhục, nhưng thân thể của chàng lần nữa đến cực hạn, có vài kẻ hoặc đánh thủng khôi giáp của chàng, hoặc đâm vào cánh tay của chàng.

Trong tay của tôi có dao găm của chàng, nhưng đều không làm được gì, chỉ điều duy nhất có thể làm chính là ôm chàng thật chặt, cho chàng thứ ấm ấp tôi duy nhất có thể.

Khoảnh khắc một thanh đao như từ trên trời đánh xuống đâm vào ngực chàng, cũng xuyên qua đầu vai của tôi.

Một âm thanh đến từ trong tim tôi, tiếng máu nhỏ, cả đời tôi khó quên.

Chàng đưa tay nâng đao ra sức đánh vào đùi ngựa, chiến mã bị ăn đau nhấc móng trước đá văng người phía trước ra, trong một chớp mắt, song đao cổ nguyệt trong tay chàng tái khởi, đã bứng mấy cái đầu người, lại một trận chém giết nữa cuối cùng chúng tôi thoát khỏi truy binh, nhưng bọn họ không hề từ bỏ, còn lại mấy chục người, từ đầu đến cuối theo đuổi không bỏ.

“Dựa vào ta.” Chàng nắm lấy tay của tôi, “Đừng ngủ, đừng ngủ, mau nói gì đi.”

Trên người chàng máu chảy ồ ạt, mà phía sau tôi cũng đã nát làm huyết nhục, tôi gắng cười ra một tiếng: “Trước khi chàng chết, em sẽ không chết đâu.”

Chàng nắm lấy tay của tôi nắm thật chặt, “Em phải hận ta, trước khi ta chết thì đừng chết, đừng để ta nhìn thấy em chết.”

Giống như là dấu hiệu tận thế, bầu trời bỗng đổ tuyết trắng.

Tôi mới nhớ, giờ đã là cuối năm Giáp Tý, đến tuyết rơi mùa.

Tôi quay đầu nhìn sau lưng một cái, bên kia trời chiều đã rơi, trời chiều bên trong tuyết lớn, tuyệt mỹ trong bi thương, là lần đầu tiên tôi trông thấy.

Tôi nhớ năm ấy chàng từ man hoang trở lại phủ tướng quân, dùng rượu ngay dưới mái hiên, tôi ở bên cạnh chàng cũng đụng chén rượu, chàng uống một ngụm tôi sẽ uống một ngụm, chàng say, tựa trên cột nhà nhìn tôi thật sâu, bỗng nhiên yếu ớt nói: Trọn đời vinh nhục, nửa đời pháo hoa.

Trọn đời vinh nhục, nửa đời pháo hoa.

Nhưng vinh nhục trọn đời của em, còn có chàng.

Câu nói này chưa bao giờ tôi nói với chàng.

Chàng sẽ không biết, tôi sẽ không để chàng biết.

“Từ Tức, hóa ra tuyết nơi này cũng đẹp như vậy, nếu chàng ở lại cũng không cần về kinh đô ngắm tuyết nữa.”

“Từ Tức, chàng dẫn em theo, sớm muộn cũng sẽ bị họ đuổi kịp.”

“Từ Tức, đường chân trời sắp mất rồi, chạy mau.”

Tôi cởi thắt lưng trên eo, nằm xuống sau, sát na ấy, tôi nhìn thấy chàng không kịp quay đầu, còn cả tuyết đầy trời bay lả tả.

Ấy là lần đẹp nhất.

*

Cả đời này tôi chỉ có một mối tình này thôi, nằm phục dưới ánh trăng, hèn mọn tận cùng trong vực sâu, chàng sẽ không biết, em sẽ không để cho chàng biết, sau này nếu chàng muốn hóa em thành một thứ ký hiệu, thì hãy là hận, đừng là yêu.