Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 240: Nhị thập, trong sạch rất quan trọng (10)




Thịnh Thế nghe được lời này, ánh mắt dường như sâu hơn, phản ứng chậm mất vài giây, bao nhiêu khôn ngoan, chút ít tỉnh táo đều mất hết, hướng về phía Cố Lan San, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái, nói:

“Được.”

Sau đó thật nghe lời chuyển động thật nhanh nhanh.

Chẳng qua là cô muốn nhanh một chút.

Cố Lan San đỏ mặt, nhịp tim đạp nhanh, thân thể nhũn ra, không nói được một câu nào.

Ánh mắt Thịnh Thế nhiệt liệt nhìn chằm chằm nét mặt tính loạn mê tình của cô, chẳng qua là cảm thấy hưởng thụ, không ngừng đùa bỡn:

“Em có muốn nhanh hơn nữa không”

Toàn thân Cố Lan San nổ một cái đùng, đỏ hoàn toàn.

Rõ ràng là cô ám chỉ không phải cái này mà......

Thế nhưng anh lại giống như là tâm tình cực tốt, thấp thấp trầm trầm khẽ cười hai tiếng, sau đó cứ tiếp tục tốc độ nhanh hơn.

Cố Lan San không chịu nổi kịch liệt như vậy, đôi tay nắm lung tung, cào đôi vai trắng nõn rắn chắc của anh một vết thương.

Mãi cho đến cuối cùng kết thúc, Cố Lan San nhìn đồng hồ, mới biết anh đúng là “nhanh”, chỉ là trên đồng hồ sắp 1 giờ 1 phút rồi.

********************

Thịnh Thế cùng Cố Lan San, mãi đến 1 giờ sau khi Cố Ân Ân gọi bọn họ xuống ăn cơm, mới xuống lầu.

Hai người vừa xuất hiện ở trong phòng ăn, Thịnh Tiếu liền lập tức kêu người giúp việc dọn bữa ăn:

“Hai người trong phòng ngủ làm cái gì đấy, trễ như thế mới xuống, tôi đang muốn lên lầu gọi các người một lần đấy!”

Cố Lan San nghe nói như thế, mặt đỏ giống như là có thể nhỏ máu, cúi đầu, ngồi ở trên cái băng ngồi.

Thịnh Thế da mặt dày, tuyệt không xấu hổ hướng về phía Thịnh Tiếu cười ha ha đáp:

“Thay quần áo nha!”

Người cả phòng thấy Cố Lan San đã bớt ngại ngùng, cũng biết rốt cuộc hai người ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì, họ cũng chỉ là ngầm hiểu cười cười với nhau, không có ở nói chuyện.

Thức ăn rất nhanh liền được người giúp việc đã bưng lên.

Trước khi dọn cơm, bà Cố liếc mắt với Vương Giai Di, Vương Giai Di bĩu môi, nhưng vẫn bưng ly rượu đỏ trước mặt lên, đứng dậy, giơ trước mặt Cố Lan San, nói:

“Lan San, chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng.”

Ngực Vương Giai Di hung hăng phập phồng hai cái, cô ta liều mạng cắn răng răng, mới lại nặn ra ba chữ:

“Thật xin lỗi!”

Cố Lan San liếc nhìn ly rượu Vương Giai D đưa tới trước mặt mình, cho dù đáy lòng tất cả không tình nguyện, nhưng lại phải cùng Vương Giai Di uống ly rượu này, vì vậy liền kì kèo mè nheo bưng ly rượu đỏ trước mặt mình, vừa muốn đứng lên, cụng ly với Vương Giai Di, bên cạnh lại truyền đến tiếng Thịnh Thế:

“Sau đó?”

Cố Lan San nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chỉ thấy anh cười ha ha hai tiếng, bình rượu trắng ngay giữa bàn lên,rót đầy ba cái lý không trước mặt, sau đó nhướng nhướng mày, cười hì hì với Vương Giai Di nói:

“Uống rượu đỏ rất không thành ý, nói xin lỗi cần mười phần thành ý, dù thế nào cũng phải uống hết 3 ly rượu trắng trước mặt đi chứ.”

Sắc mặt Vương Giai Di biến sắc có chút khó coi, 3 ly rượu trắng lớn cũng cỡ toàn bộ một chai. Ít nhất cũng có hai cân, cô uống xong, đoán chừng ói cũng phải ói luôn rồi.

Vương Giai Di bất giác nhìn về phía bà Cố, bà ta là người khiến Vương Giai Di nói xin lỗi, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ khiến Vương Giai Di bị người chỉnh đến như vậy, liền mở miệng, đánh giảng hòa:

“Nhị Thập, Giai Di sẽ không uống rượu trắng, có lòng cũng đủ rồi.”