Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 327: Đêm khuya mua nước tương (17)




Edit: Ngọc Hân

Tô Kiều Kiều ngồi sát Thịnh Thế, vốn cô ta còn muốn tối nay sau khi tan tiệc cùng nói về chuyện cũ với Thịnh Thế, nhưng ai ngờ bây giờ Thịnh Thế lại chào mọi người, vẻ mặt cô ta tươi cười như một đóa hoa nhìn Thịnh Thế, giọng cũng ngọt ngào: “Anh Thịnh, bây giờ là mấy giờ mà anh đã chào từ biệt rồi.”

“Đúng vậy… Anh Thịnh, không phải đã nói một lát nữa mọi người đi qua Kim Bích Huy Hoàng sao?”

“Không đi được, không đi được….”

Thịnh Thế bưng ly rượu, dù thế nào vẫn ung dung đứng đó, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia tuy không rõ nét nhưng nó làm người ta cảm thấy vào giờ phút này anh Thịnh không có khí thế vương giả như trong ngày thường, ngược lại cảm thấy có mấy phần giản dị dễ gần thân thiện: “Thật ngại quá có chút việc nhất định phải đi, lát nữa các người qua Kim Bích Huy Hoàng chơi thoải mái đi, trên bưu tính tiền nhớ ghi tên tôi là được rồi, còn bữa cơm tối này tôi trả tiền.”

Thịnh Thế nói xong không nói thêm gì giơ ly rượu lên uống một hơi hết sạch, sau đó dáng vẻ tao nhã buông ly rượu xuống, cong môi cười rồi cầm áo khoác trên giá bên cạnh chuẩn bị rời đi.

“Anh Thịnh, đã trễ thế này có chuyện gì vậy!”

Thịnh Thế nghe nói vậy dừng động tác, vẻ mặt mang theo nụ cười có ý sâu xa, quay đầu nhìn như bất đắc dĩ, khóe môi lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, cũng đã mười hai giờ mà chưa về nhà, bà xã gọi điện thoại kiểm tra, cũng đã rất tức giận, tôi phải nhanh về nhà dỗ thôi.”

Lời nói này của Thịnh Thế vô cùng trôi chảy.

Thật ra thì lời này sau khi anh cưới không biết đã nghe qua mấy ngàn lần mấy vạn lần khi ăn cơm với mấy người trong giới chính trị và giới kinh doanh, mỗi lần khi nghe thấy anh cảm giác người đó đặc biệt hạnh phúc.

Anh chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày mình cũng sẽ như thế, cũng nhìn về một phòng đầy người nói ra lời như vậy.

Có người nghe được lời này liền cười nói: “Thì ra là bà Thịnh gọi điện thoại tới, anh Thịnh đúng là rất yêu bà Thịnh.”

Thịnh Thế cười nhìn bộ dạng như rất buồn khổ, nhưng đáy mắt sáng ngời như ngôi sao trên bầu trời cũng rơi vào đáy mắt anh, giọng điệu có chút đáng đánh đòn, nói: “Kết hôn chính là không được tự do.”

Thật ra thì bộ dạng này của anh cũng đáng ăn đòn, rõ ràng là anh cực kỳ thích cảm giác không được tự do này, nhưng lại cố tình giả vờ ra vẻ khóc lóc khi không được tự do.

Thư ký đi theo Thịnh Thế chứng kiến nụ cười lúc này của anh cũng không nhịn được mím môi cười khẽ, cô ta đi theo Thịnh Thế rất nhiều năm rồi, từng thấy rất nhiều kiểu cười của anh Thịnh, cười khinh miệt, cười xem thường, cười cao ngạo, cười lạnh như băng, cười giễu cợt, thậm chí còn có khi cười như có như không. Nhưng chưa bao giờ chứng kiến cười tinh thần phấn chấn cưng chiều vô hạn như thế này.

Cô ta nghĩ tối nay mọi người đều muốn bày ra dự án đấu thầu quảng cáo đặt trên đường Thập Lý Thịnh Thế, còn có một số ngôi sao muốn làm người đại diện phát ngôn cho Thập Lý Thịnh Thế. Thật ra thì tình huống như vậy phải dùng hết toàn lực lấy lòng anh Thịnh ở trên bàn cơm, chỉ cần ai có thể gọi điện cho bà Thịnh vẻ mặt tươi cười dụ dỗ bà Thịnh vui lòng thì đừng nói là dự án quảng cáo đặt trên đường Thập Lý Thịnh Thế, người phát ngôn cho Thập Lý Thịnh Thế, chứ nếu muốn hợp tác lâu dài với Thịnh Thế sợ là chỉ cần một câu nói của bà Thịnh.

Chỉ tiếc là bà Thịnh bị anh Thịnh giấu rất kín, sợ bọn họ tiếp xúc được bà Thịnh lại càng thêm khó.