Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 336: Để anh trêu hoa ghẹo nguyệt (6)




Editor: Trịnh Phương.

Đáy lòng cô cũng không buồn phiền như vậy, liền kéo kéo khóe môi, vẫn không nói gì như cũ, chỉ là sắc mặt dịu đi rất nhiều.

Thịnh Thế thời thời khắc khắc đều quan sát biểu tình trên mặt cô, nhận thấy được sắc mặt của cô dịu đi, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng bình ổn lại, vẫn cẩn thận như cũ mà dịu giọng cùng cười tít mắt với Cố Lan San: “Sở Sở, em ôm hoa, anh giúp em ăn cơm, em muốn ăn cái gì, ta liền lấy cho em cái đó.”

Thịnh Thế nhận thấy Lan San không có cự tuyệt, khẩn trương bưng bát của cô lên, thả một viên đường, quấy một lúc, ngó lên hầu hạ Cố Lan San.

Cố Lan San không chút thẹn mà ngồi một chỗ, chỉ cần hơi há mồm là được.

Uống xong một bát cháo, Thịnh Thế yêu thương hỏi cô có muốn ăn thêm bát nữa hay không, Cố Lan San vốn không tức giận, lại cảm thấy buông tha cho Thịnh Thế như vậy thì quá mức tiện nghi cho anh, cô liền hừ một tiếng, nói: “Anh muốn em no chết sao! Còn muốn muốn vỗ béo em! Anh cảm thấy em có thể ăn như vậy thôi! Thịnh Thế, anh không biết là anh làm như vậy là cực kỳ quá phận sao!”

Thịnh Thế bị mắng, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên, đây mới là Sở Sở của anh!

Anh buông bát xuống, rút khăn tay, đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San hung hăng mà trừng Thịnh Thế một cái, lúc này Thịnh Thế mới vội vàng xoa xoa khóe môi cho Cố Lan San.

Thịnh Thế cảm nhận được, bộ dạng chính mình hiện tại, nếu như bị người trong công ty nhìn thấy, tất nhiên sẽ rớt tròng mắt.

Bọn họ tuyệt đối không tin tưởng, người nắm quyền quyết định sinh sát của biết bao nhân viên, vậy mà lại vô cùng cẩn thận đối đãi với một cô gái nhỏ muốn cố tình gây sự, thật cẩn thận, giống như là Lý Liên Anh*, ân tình mà lại nịnh nọt.

* Lý Liên Anh (sinh ngày 12 tháng 11 năm 1848 - mất ngày 04 tháng 3 năm 1911) là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỷ XIX, là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu. Ông là Đại tổng quản hay Tổng quản thái giám trong thời kỳ Từ Hi còn đương nhiệm và là nhân vật có thực quyền thậm chí lấn át cả vua và đã làm loạn cả hậu cung nhà Thanh. (Phương: Thật sự là bạn nhỏ không tìm thấy điểm chung nào giữa Lý Liên Anh này với Thịnh Thế cả

Đúng là, đàn ông, không phải đều đã như vậy sao?

Đối mặt với người phụ nữ mà chính mình không thích, anh ta muốn bày ra vẻ cao ngạo, anh ta muốn cô ấy làm cái gì, cô ấy liền phải làm cái đó, làm không tốt một chút, anh ta liền xoay người rời khỏi, không chút thương tiếc nào.

Mà đối mặt với người phụ nữ chính mình yêu, lồng ngực của anh ta giống như là biển cả bao la, cái gì cũng có thể dung túng, cái gì cũng có thể tiếp thu, hoàn toàn giống như là một người không hề có điểm mấu chốt. Cô ấy nói anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây, hướng nam hay hướng bắc, chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một lòng đi hướng đông!

Cho nên, mặc dù giờ khắc này Thịnh Thế hết sức ân tình, cũng làm việc vui đến quên cả thời gian, hận không thể mãi mãi được hầu hạ Cố Lan San.

Thịnh Thế vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống, ánh mắt rõ ràng nhìn Cố Lan San: “Sở Sở, anh còn chưa xong.”

Cố Lan San gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn với Thịnh Thế, gật gật đầu, rất áy náy, yên tâm thoải mái nói: “Em biết... Cho nên, anh từ từ ăn, em phải đi làm rồi.”

“Sở Sở, em không thể như vậy...” Thịnh Thế cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố Lan San, lại cực kỳ nghiêm túc nghĩ một chút, sửa lại lời nói: “Hiện tại thời gian còn sớm, hẳn là sẽ không bị trễ.”

Trong sắc màu ấm áp của ánh nắng mặt trời, Cố Lan San cười xinh đẹp, khiến Thịnh Thế hoa mắt choáng váng đầu. Anh cảm thấy được chỗ cơm kia không nhất thiết phải ăn mà người phụ nữ trước mặt này mới là thức ăn tốt nhất, liền di chận tiến lên, vươn tay, cầm tay Cố Lan San, nhưng mà ngay trong tích tắc lúc anh vừa mới chạm đến tay, biểu tình sáng rỡ của Cố Lan San nháy mắt trở nên có chút u ám, cô trở tay ôm hoa, hung hăng mà đánh lên người Thịnh Thế.

Thịnh Thế không rõ chân tướng, ủy khuất hô một tiếng: “Sở Sở.”