Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 467: Người phụ nữ con cưới, con chịu trách nhiệm (7)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ngay sau đó, anh liền cảm thấy hơi thở không thông. Thời gian gần đây, quan hệ giữa anh và Cố Lan San rất tốt kia mà, tại sao cô lại đột nhiên cắm sừng anh như vậy?

...

Đêm hôm đó, Cố Lan San không chợp mắt được. Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh lúc Hàn Thành Trì bị đụng xe, máu chảy lênh láng, trông rất ghê sợ. Nghĩ đến đó, tim cô càng đập thình thịch, xen lẫn cảm giác đau đớn.

Người giúp việc lên lầu, khuyên cô xuống nhà dùng bữa, cô không để ý. Mặc cho bà quản gia bưng đồ ăn đến tận nơi, cô cũng chẳng buồn động đũa.

Cô đang ở lì trong phòng, đầu óc không nghĩ ra cách nào thì Thịnh Thế trở về.

Bà quản gia thấy Thịnh Thế thì giống như thấy ân nhân cứu mạng đã tới. Bà ta chạy đến bên anh, kêu lên, “Cậu Thịnh, cậu về rồi. Từ chiều qua tới giờ, cô San không chịu ăn uống gì cả, cũng không chịu ngủ một giấc.”

Mặc dù đang ở trên lầu hai, ngồi trong phòng khóa kín cửa, Cố Lan San vẫn nghe rõ âm thanh dưới nhà.

Nhưng mà cô lại không nghe thấy tiếng Thịnh Thế nói chuyện. Một lúc lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Cố Lan San vốn đang ngồi trên ghế  sofa, vừa nghe tiếng động liền bật dậy, ngẩng đầu. Thấy Thịnh Thế đã đứng ở cửa, cô lập tức hỏi anh, “Thịnh Thế, bây giờ anh Thành Trì sao rồi?”

Hàn Thành Trì bị đụng xe, cô lại tận mắt chứng kiến. Lúc đó, cô còn đang ở trong xe, vốn định mở cửa rồi chạy đến chỗ anh ta nhưng Thịnh Thế đã khóa cửa xe lại, không để cô có một cơ hội nào, sau đó phóng xe rời khỏi đó rất nhanh.

Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy một chiếc Ferrari ngừng lại, người trong xe chạy tới chỗ Hàn Thành Trì. Những chuyện sau đó cô đều không biết, nhưng dù gì đó cũng là một mạng người, cô cảm thấy bất an trong lòng.

Sự tình vốn đã rối rắm, không thể để nó tiếp tục xấu đi nữa. Cô nhất định phải biết Hàn Thành Trì sống chết thế nào. Nếu Hàn Thành Trì không qua khỏi, tất cả đều sẽ trở thành tội nghiệt của Cố Lan San, mọi thứ càng lúc càng không thể cứu vãn.

Thịnh Thế vừa nghe cô hỏi, sắc mặt vốn đã khó coi nay càng thêm thâm trầm. Anh cười lạnh hai tiếng, không trả lời câu hỏi của cô, “Nghe người ta nói cả đêm cô không ngủ. Cô chờ đó mà giải thích với tôi. Chờ tôi tắm rửa xong xuôi, tôi sẽ từ từ nghe cô giải thích.”

Thịnh Thế nói xong liền tháo cà vạt, ném mạnh nó sang một bên, sau đó dùng lực thật mạnh để cởi bung nút áo, dường như anh đang xả ra hết nỗi bất mãn của mình.