Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 526: Sở Sở, anh yêu em (16)




Editor: Cà Rốt Hồng

Vẻ mặt Tô Kiều Kiều kinh ngạc hơn nửa ngày, mới xoay người rời khỏi công ty của Thịnh Thế, đi xuống lầu, nhìn thấy người đại diện của mình còn mở xe chờ ở dưới lầu, cô ta lên xe, liền bắt đầu khóc, vừa khóc, vừa cầm khăn giấy lau khóe mắt, nói: “Lão bà của Thịnh Thế có phải muốn chống đối với tôi tới cùng hay không, tại sao lại chọn ngày kết hôn trùng với ngày sinh nhật của tôi chứ!”

......

Cố Lan San mới vừa đi vào cửa xoay khách sạn Kinh Thành, Thịnh Thế liền áo mũ chỉnh tề qua đón, Cố Lan San cười rực rỡ với Thịnh Thế, Thịnh Thế liền ôm vai của cô, đi vào thang máy khách quý, đi thẳng lên tầng 32.

Thịnh Thế đưa tay ra là bao trọn tầng cao nhất của nhà hàng xoay tròn khách sạn Kinh Thành, cho nên bên trong trừ mấy người bồi bàn, cũng không có người nào khác.

Cả nhà hàng xoay tròn không có mở đèn, duy nhất chỉ có trên bàn dài gần cửa sổ là đặt hai hàng ngọn nến màu đỏ, ở giữa đặt một bó hoa hồng xanh thật to, phía trên còn đọng những giọt sương nhàn nhạt.

Thịnh Thế phất tay một cái, cho người bồi bàn lui ra, anh tự mình đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ra cho Cố Lan San, Cố Lan San thành thực đi lên phía trước, cười nói một tiếng: “Cám ơn” với Thịnh Thế. Sau đó liền thoải mái ngồi xuống.

Thịnh Thế trải khăn ăn cho Cố Lan San xong, khẽ cúi đầu, tựa như hôn mà không phải là hôn lên thái dương của cô một cái, sau đó liền đi tới đối diện Cố Lan San, kéo ghế ra, nhàn nhã ung dung ngồi xuống.

Thịnh Thế đã gọi món ăn trước rồi, đợi khoảng chừng nửa tiếng, thức ăn được bưng lên.

Còn có một chai Laffey của Pháp, Thịnh Thế cầm chai rượu lên mở ra, rót cho Cố Lan San và mình mỗi người một ly.

Thịnh Thế cách hai hàng ngọn nến, nhìn Cố Lan San, ánh mắt có chút ngưng đọng.

Cả nhà hàng rất an tĩnh, ngoài cửa sổ, là ngọn đèn chuyển mạch chớp tắt cảnh đêm Bắc Kinh, giống như những ngôi sao chớp sáng trên bầu trời.

Thịnh Thế giơ ly rượu lên trước, Cố Lan San cũng giơ lên, hai ly rượu khẽ chạm vào nhau, giọng nói trầm thấp của Thịnh Thế cất lên: “Sở Sở, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.”

Cố Lan San chậm rãi nhếch môi, nét mặt tươi cười như hoa: “Thịnh Thế, anh cũng vậy.”

Hai người uống một hơi cạn sạch, Cố Lan San cười cầm đũa lên, cách ánh nến, nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong tôi có lời muốn nói với anh.”

“Được.” Thịnh Thế đáp một tiếng: “Đúng lúc tôi cũng có lời muốn nói với cô.”

Ngay sau đó, hai người an tĩnh ăn, nhưng hai người ăn cũng không nhiều, Thịnh Thế ăn xong trước, qua ba phút, Cố Lan San mới buông đũa xuống, rút một tờ khăn giấy ở một bên ra lau khóe môi, cô nhìn Thịnh Thế, cười nói: “Không phải anh có lời muốn nói với tôi sao? Anh nói trước đi.”

“Cô nói trước đi.” Thịnh Thế kéo ra một nụ cười, Cố Lan San lại lắc đầu một cái, “Anh nói trước đi.”

Thịnh Thế gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng, mới mở miệng: “Vậy tôi nói trước.”

Cố Lan San không lên tiếng, một đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thịnh Thế.

Thịnh Thế còn chưa mở miệng, đáy mắt liền nổi lên chút chua xót, anh cảm thấy cổ họng như uống phải axit, đau đớn khó chịu, anh mở miệng, nói một câu mới vừa nói qua: “Sở Sở, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.”

Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đáy mắt sáng rọi như châu tròn ngọc sáng.

Thịnh Thế thấy rõ bóng dáng mình trong đáy mắt của Cố Lan San, anh hơi nhếch môi, tiếp tục mở miệng, nói: “Sở Sở, anh yêu em.”

Vẻ mặt của Cố Lan San có chút kinh ngạc.

Thịnh Thế hít sâu một hơi, nuốt nước miếng một cái, tầm mắt thật sâu nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Lan San, lại mở miệng nói: “Sở Sở, chúng ta ly hôn đi.”