Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 569: Tỏ tình trong giây phút sinh tử (19)




Nói xong, Thịnh Thế quan sát phòng Cố Lan San một vòng, cuối cùng cảm thấy chỉ có giường của cô là nhìn thuận mắt, sau đó đặt mông ngồi lên, anh vươn tay sờ sờ trên đệm, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Cố Lan San, nháy mắt trong lòng anh mềm nhũn, hướng về phía sau nằm ngửa lên.

Thịnh Thế cảm thấy nằm ngửa không thoải mái, mới cầm gối ôm của Cố Lan San tới, bỏ vào sau gáy, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San bị một đống người vây quanh hóa trang, ánh mắt anh trở nên thư thái và mềm mại.

Trước khi làm tóc, vì phải thay quần áo, nên Cố Lan San chọn một bộ váy ngắn đơn giản màu vàng nhạt, chạy vào trong phòng rửa tay thay xong, mới trở lại phòng ngủ.

Làm xong kiểu tóc, những người đó liền thu đồ mang tới rồi rời đi.

Thịnh Thế giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã đến lúc rồi, sau đó lưu luyến không rời mới từ giường của Cố Lan San đứng lên, cầm lấy túi sách cùng bộ với trang phục của Cố Lan San, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta lên đường thôi.”

“Được.”

“Sau đó.” Cố Lan San vốn cũng đi ra ngoài cửa rồi, nhưng Thịnh Thế lại gọi Cố Lan San một tiếng, Cố Lan San hồ nghi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thịnh Thế.

Thịnh Thế ngồi xổm xuống, cầm giày cao gót trên chân Cố Lan San có chút lỏng thắt chặt lại, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Lan San một hồi, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, đi thôi.”

Mới vừa rồi bị Thịnh Thế thắt dây giày, tay anh có đụng vào cổ chân, cô giống như là bị chạm điện, làm cho chân Cố Lan San mềm nhũn, mất rất nhiều công sức cô mới tự đứng vững, thần thái tự nhiên đi theo sau lưng Thịnh Thế xuống lầu.

Xuống dưới lầu, Cố Lan San mới biết thế mà Thịnh Thế lại đặc biệt gọi tài xế tới.





Bởi vì là thứ bảy, Bắc Kinh không giới hạn người, vừa đúng lúc cơm tối, cho nên trên đường có chút đông, nên lúc đang nhanh chóng tới khách sạn Bắc Kinh, Diệp Dao đã gọi điện nói cho cô biết bà ta đã đến.

Tài xế xuống xe, thay bọn họ mở cửa xe ra, Thịnh Thế xuống xe trước, sau đó rất thân sĩ đứng ở cửa,vươn tay ra, cầm lấy tay phải Cố Lan San, đem cô nhẹ nhàng rời xe, thuận thế đem eo Cố Lan San hướng vào trong ngực mình khẽ bóp.

Người Cố Lan San hơi căng thẳng, quay đầu nhìn Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế chiếm ưu thế cúi đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ bắt đầu, chính thức tiến vào trạng thái diễn kịch, nhớ, qua lần này, không thể để xuất hiện NG, đợi lát nữa mặc kệ là có màn trình diễn đùa giỡn gì, em đều không được hét chói tai, không được kích động, chỉ cần giữ vững cao ngạo mỉm cười là được rồi!”

Dừng một chút, Thịnh thế còn nói: “Dù muốn thét chói tai, thì cũng lặng lẽ thét trong lòng thôi! Nhớ kỹ, đem khuôn mặt nữ vương của em lấy ra cho anh!”

Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, quyết định lời nói của anh thật là không thể giải thích được.

Ngược lại Thịnh Thế làm như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, ôm eo Cố Lan San, bình tĩnh cất bước đi về phía trước.

Diệp Dao đợi ở cửa khách sạn Bắc Kinh.

Cố Lan San mới vừa đi được mấy bước, đã thấy Diệp Dao, bước chân của cô hơi dừng lại, Thịnh Thế theo ánh mắt của cô, nhìn về phía cách đó không xa thấy người kia.

Dáng dấp cùng Cố Lan San thật là có đến tám phần tương tự, nếu không phải tại dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt bà, thì Thịnh Thế cũng cho rằng đây thật sự là chị em song sinh của Cố Lan San.

Diệp Dao nhìn thấy Cố Lan San, vẻ mặt rất lạnh nhạt, vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Lan San mím môi, cũng không nhúc nhích.