Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 696: Hối hận khi biết anh không ? (16)




Editor: Mèo (meoancamam) -

Cố Lan San sửng sốt một chút, cũng không mở miệng....

Mưa bên ngoài đã rơi ít hơi, đường vẫn rất khó đi, Cố Lan San lại cứ thế mà bước thấp bước cao bị người ta lôi kéo đi về phía trước.

Xa xa vẫn có rất nhiều lính giải cứu đang thực hiện công tác giải cứu, không ngừng truyền đến âm thanh: “Nhanh lên, chỗ này, chỗ này có người sống sót!”

“Bác sĩ, bác sĩ có ở chỗ này không? Ở đây cần cầm máu.”

Cỗ Lan San vẫn bị đưa tới cửa cơ quan hành chính huyện đã bị sụp xuống, cửa mở ra, Cố Lan San vừa đi vào thì người đưa cô tới liền hắng giọng hô: “Tìm được đồng chí Cố Lan San.”

Cố Lan San nhịn không được đỏ mặt, sau đó liền nhìn thấy có mấy người quân nhân đi ra từ bên trong, trên quần áo quân đội đều là bùn, tóc cùng mặt đều vô cùng bẩn, nhưng mà thế đứng của bọn họ lại vô cùng thẳng tắp, trong đó có một người đi đến trước mặt Cố Lan San, vươn tay về phía cô, hai mắt đánh giá cô từ trên xuống, hỏi: “Cô là đồng chí Cố Lan San sao?”

Cố Lan San xác nhận mình không biết người quân nhân đứng trước mặt mình này, cô do dự một chút, vẫn vươn tay ra, bắt tay với người quân nhân này, nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, có chút lo lắng mà nhỏ giọng nói: “Đúng, tôi là Cố Lan San, có chuyện gì sao?”

Dừng một chút, Cố Lan San còn nói: “Các cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Người quân nhân kia cười mà buông lỏng tay Cố Lan San ra, nói: “Không phải chúng tôi tìm cô, chúng tôi là giúp anh Thịnh tìm được cô.”

Cố Lan San chính xác bắt được từ mấu chốt trong lời nói của người quân nhân kia.

Anh Thịnh...

Lòng của cô giống như bị vật nặng nào đó hung hăng đập vỡ vậy, liền tục nhảy lên vài lần.

Trong nháy mắt như thế, cô nói không ra lời, cô nhìn người quân nhân trước mặt mình, nuốt nước miếng vài lần, rất không dễ dàng ổn định cảm xúc của bản thân. Vừa mới muốn mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa liền có một người đi vào, hiển nhiên là đã nhận được tin tức, người đó đi tới với tốc độ vô cùng nhanh, đẩy cửa ra rầm rầm.

“Anh Thịnh đã đến rồi đây.” Người quân nhân vừa mới bắt tay với Cố Lan San liền chỉ chỉ ra cửa cho cô.

Lời nói của Cố Lan San liền bị đè lại trong cổ họng, cả người cô có chút khẩn trương khó hiểu, cô còn liên tục nuốt nước miếng nhiều lần, mới từ từ quay đầu lại.

Thịnh Thế đứng ở cửa, có thể là bởi vì khi nãy do chạy có chút nhanh nên vẫn còn thở hổn hển, cả người anh ướt đẫm, nước tí tách rơi xuống, giày da sớm đã đi vào nước, bên ngoài dính đầy bùn, chật vật không chịu nổi, có chút không nhận ra được hình dáng ban đầu của đôi giày.

Cố Lan San chưa bao giờ thấy được một Thịnh Thể ẩu thả như vậy, cả người trên dưới đâu còn chỗ nào là thong dong và tao nhã khi còn ở thành phố Bắc Kinh.

Trên mặt anh dính đầy bùn, một bên lông mày đã bị che mất, nhìn có chút buồn cười.

Khi buồn cười thì Cố Lan San vẫn có thể nhận ra được đây là Thịnh Thế.

Cô chỉ ngây ngốc đứng ở chỗ đó, giống như một người bị hóa đá, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, trong đầu giống như máy móc vậy, đứng như vậy nửa ngày mới di chuyển được một chút.

Tại sao Thịnh Thế lại tới đây...Tại sao anh lại từ thành phố Bắc Kinh xa xôi đi tới khu thảm họa này, lại còn hơn nửa điểm gọi người tìm cô? Không đúng, tại sao anh lại biết cô ở khu này? Là ai đã nói cho anh chứ?

Hình dung tâm trạng của Thịnh Thế giờ phút này như thế nào sao?