Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 874: Vui vẻ quanh co khúc khuỷu (12)




Cố Lan San ôm cái áo khoác, tập trung tin thần nhìn thẳng vào Vương Giai Di: “Cô nói không sai, có vài thứ, tôi muốn cũng không có được, nhưng chút đồ này nọ, cô muốn, tôi không cần, cũng không tới lượt cô! Giống như là......”

Cố Lan San dừng một chút, sau đó ném cái áo khoác trong tay trị giá sáu con số kia vào trong thùng rác, “Cái áo khoác này, cô chọn trúng, nghĩ muốn mua, nhưng mà tôi nhanh tay hơn cô một bước, thế nhưng tôi có được rồi, tôi cũng không có ý định cần nó!”

“Nói cho cô biết, Vương Giai Di, cô đừng trợn mắt nhìn tôi.” Cố Lan San dắt môi, cười lạnh lùng: “Hơn ba năm trước, cô muốn gả cho Thịnh Thế, bị tôi đoạt mất, hiện tại hơn ba năm sau, nhà họ Thịnh không cho tôi cùng anh ấy một lần nữa làm lại từ đầu, nhưng mà Thịnh Thế cũng không tới lượt cô!”

“Vương Giai Di, theo tôi thấy cô, cô mà cùng tôi bắt đầu đấu, đấu đến bây giờ, mỗi một lần cô thắng, chính bản thân mình càng đấu đến càng thảm, chính là cô vẫn không từ bỏ ý định, cô đừng cảm thấy không phục, hôm nay tôi ở tại đây nói những lời này cho cô, Vương Giai Di cô thua Cố Lan San tôi, cô không biết, từ xưa có một câu gọi là, đã sinh Du sao còn sinh Lượng sao? Trên thế giới này, đôi khi, chính là không công bằng như vậy, tôi khuyên cô nếu không muốn mình càng thê thảm hơn, tốt nhất sau khi cô nhìn thấy tôi, thuận tiện rời đi, tránh đến lúc đó, chọc đến tôi, ngược lại khéo quá thành vụng, làm chính thảm như vậy nè, còn oán trách trời cao không công bằng!”

Sau khi Cố Lan San nói xong những lời này, cảm thấy thực sự hả giận, cô từ từ nâng cằm lên, sau đó túm lấy cánh tay Triệu Lỵ, nói với nhân viên bán hàng trong phòng: “Các cô đóng gói mấy thứ này cho tốt, đợi lát nữa sẽ có người đến lấy!”

Lúc Cố Lan San đi qua sát bên người Vương Giai Di, cô lại giống như nhớ ra cái gì, bước chân dừng lại, nhỏ giọng lạnh lùng nói: “Cô nói không sai, có thể Thịnh Thế thật sự không lấy tôi, nhưng mà, vậy thì thế nào? Tôi còn có thể làm người tình của anh ấy, cô thì sao? Ban đầu lúc cô muốn làm người tình của anh ấy, anh ấy cũng không cho cô cơ hội đó!”

Cố Lan San nhìn thấy bộ dáng Vương Giai Di không nói được một câu nào, trong lòng lúc này mới thoải mái đi về phía cửa, chỉ là bước đi của cô, đi được hai bước, liền dừng lại.

Bởi vì, có hai người cản lại trước mặt cô.

Một là Hàn Thành Trì, một là Tô Kiều Kiều.

Cố Lan San ngẫm nghĩ, rốt cuộc gần đây mình làm sao vậy?

Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, lúc đang đi dạo phố, liên tục gặp được những người mình không muốn gặp.

Cố Lan San mấp mấy môi, dứt khoát giống như không nhìn thấy Hàn Thành Trì, bỏ anh ta qua một bên, hướng về phía cửa đi đến, nhưng mà cánh tay của cô, lại bị Hàn Thành Trì hung hăng cầm lấy.

Cố Lan San liều mạng giẫy giụa thoát khỏi cánh tay anh ta, nhưng mà không có cách nào tránh thoát được.

Hàn Thành Trì so với Cố Lan San trấn tĩnh hơn rất nhiều, anh ta nghiêng đầu, nhìn vào mắt của cô, hỏi: “Lan San, em vừa nói cái gì?”

Cố Lan San nghiêng đầu sang chỗ khác, để cho Hàn Thành Trì một bên mặt, thân thể kiên cường đứng ở nơi đó, không nói câu nào.