Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 322: Linh lung hoàng kim bảo tháp




Trường Tôn Bất Không lúc này cực kỳ đau đầu, Lý Huyền Phong là người thay chú rể Lý Huyền Cơ tới đón dâu, hiện giờ người đón dâu bị Diệp Húc liếc một cái trừng chết, anh ta cũng không biết nên ăn nói thế nào với Lý Huyền Cơ và Thiên Vương phủ.

"Thịnh thúc già hồ đồ rồi, lại đi mời Diệp ma đầu ác danh rõ ràng đến làm khách!"

Anh ta cau mày, liếc Diệp Húc, chỉ thấy Phượng Yên Nhu đang nâng hắn đi ra ngoài phủ Trường Tôn, thầm nghĩ: "Diệp phong chủ thật sự mù rồi sao? Nếu hắn ta mù rồi thì lúc này quả thật chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt hắn! Đáng tiếc, mình đã thành thân rồi, hơn nữa hiện giờ lại là ngày vui của Sư Thiếp…"

Đầu của Diệp Húc, giờ phút này giống như một khối kim nguyên bảo, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng muốn hái nguyên bảo xuống, mang đến Thiên Yêu Cung. Thậm chí cả Trường Tôn Bất Không cũng không thể không động tâm, nội tâm giãy dụa, tâm ma nảy sinh, thậm chí bằng bất cứ giá nào, ngay cả bỏ vợ cũng đã nghĩ đến!

Có thể thấy được tin Diệp Húc mù chấn động ra sao, ngay cả một số người vốn không định động thủ với hắn, cũng đã biến thành đối thủ!

Phượng Yên Nhu thật cẩn thận đỡ Diệp Húc, lo lắng nói: "Sư huynh, đôi mắt của huynh…"

"Đôi mắt của ta không có việc gì!" Diệp Húc hai mắt mờ mịt, con ngươi phóng to, trên mặt lại lộ ra thần sắc quật cường.

Đột nhiên, hai mắt hắn như tìm thấy một chút tiêu cự, nhìn thẳng về phía một lão già tiến đến làm tân khách, chắp tay áy náy nói: "Bất Không huynh, đã quấy rầy chuyện vui của lệnh muội, Diệp mỗ thật sự xin lỗi, chờ giết những kẻ đó xong, Diệp mỗ tự mình bồi lễ."

Trường Tôn Bất Không ở phía sau hắn ho khan một tiếng, có chút lúng túng nói: "Diệp phong chủ, tôi ở chỗ này."

Anh ta thở dài trong lòng: "Diệp phong chủ quả nhiên sắp mù rồi, ta nghe nói hắn ta ác chiến với Úc Khánh Sơn ở đại mạc Tây Hoang, lấy hai mắt tế khởi Âm Dương nhị khí đuổi giết Úc Khánh Sơn. Úc Khánh Sơn có thể sánh với cao thủ Nguyên Thai kỳ, Diệp phong chủ chắc chắn sẽ phải dùng hết thế võ toàn thân để đối phó, hắn ta hẳn là mắc tật ở chỗ đó. Âm Dương nhị khí, không có thực lực từ Nguyên Thai kỳ trở lên thì căn bản không thể thoải mái phát huy uy lực. Hai đạo linh khí này với thân thể hắn gánh vác quá lớn…"

Phượng Yên Nhu gấp đến độ sắp khóc, Diệp Húc khẽ nhéo lòng bàn tay nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng, đột nhiên chớp chớp, ra hiệu cho nàng an tâm chớ nóng nảy.

Phượng Yên Nhu trong lòng mừng khôn xiết, cũng không thể hiện ra, đột nhiên lặng lẽ thò tay ra, ở dưới nách hắn nhéo một cái thật mạnh.

Diệp Húc nhịn đau, hướng nàng nhe răng, Phượng Yên Nhu lại dùng lực nhéo cái nữa.

Đám người Độc Cô Phong đều chắc chắn rằng Diệp Húc tuy còn có chút thị lực, nhưng đã không cách nào nhìn rõ mọi người, điều này với bọn họ mà nói, quả thật mà một tin rất tốt.

"Độc Cô Phong, Vi Đà, các ngươi cho là hai mắt ta không còn tốt thì không làm gì được các ngươi sao?" Diệp Húc đi ra Trường Tôn phủ, rời khỏi tòa thành này, cười lạnh nói.

Hắn ra hiệu cho Phượng Yên Nhu tránh ra, phóng người lên, đỉnh đầu hắn treo một khẩu đại đỉnh, trong đỉnh chân nguyên hình thành những con mắt to, lơ lửng bên cạnh hắn, những con mắt đó trông khá sống động, mắt ưng, mắt phượng, mắt rồng, mắt rắn, mắt mèo, mắt hổ, mắt báo, đủ mọi chủng loại.

Hiển nhiên, thị lực của hắn đã kém, lấy thiên lý nhãn loại vu pháp này để thay thế đôi mắt của mình.

Loại thủ đoạn này, làm cho người ta cảm thấy mới lạ, không thể không tán thưởng trình độ vu pháp của hắn đã xuất thần nhập hóa.

"Các ngươi ai lên tìm chết trước?"

Diệp Húc khởi động Bạch Vũ Tán trong tay, từ trên cao nhìn xuống mọi người, mỉm cười nói: "Hay là các ngươi cùng tiến lên, để ta tiễn tất cả lên đường?"

"Một kẻ mù lòa mà cũng dám to mồm như thế sao!"

Đậu Trọng Sơn cười lạnh, đột nhiên thả người nhảy lên, đứng đối diện Diệp Húc, đỉnh đầu hắn nguyên thai từ từ dâng lên, sáng ngời lấp lánh, giống như có một không gian rất lớn, đây là tu luyện đến Tam Thai cảnh lấy nguyên đan làm mô thai.

Cùng lúc đó, nguyên thần của hắn nhập vào nguyên thai, chỉ thấy một con quái điểu xuất hiện bên trong nguyên thai.

Con chim này vân hồng mỏ trắng, đứng một mình, mở rộng hai cánh, giương cánh bay múa trong nguyên thai của hắn, lập tức trong nguyên thai Đậu Trọng Sơn tràn ngập những đám hỏa diễm.

"Tất Phương, Tất Phương!" Quái điểu kêu to, thanh âm vang dội.

Đó là nguyên thần của hắn, nguyên thần Tam Thai cảnh, mắt thường có thể nhìn thấy, hữu hình vô chất, được vu sĩ Tam Thai cảnh đặt bên trong nguyên thai chăm sóc cẩn thận, chân nguyên dung nhập nguyên thần, biến ảo thành hình!

Huyễn thai sở dĩ là huyễn thai, là vì chúng mang theo nguyên thần, dung nhập vào trong nguyên thai, nếu nguyên thần hoàn toàn nhập chủ nguyên thai, đó chính là Nguyên Thai kỳ.

Đậu Kiến Đức tổ tiên Đậu gia Đại Đường, tu luyện Tất Phương Liệt Hỏa Kinh, tu thành nguyên thần, chính là cường giả đạt tới Tam Bất Diệt cảnh, từng tranh phong cùng Thái Tông hoàng đế Đại Đường, cướp đoạt Hoàng đế vị. Sau khi Đậu Kiến Đức mất, Tất Phương Liệt Hỏa Kinh liền trở thành tuyệt học của Đậu gia, bên trong các thế hệ đệ tử, chỉ có đệ tử có nguyên thần Tất Phương mới có thể tu luyện.

"Phá cho ta!"

Đậu Trọng Sơn mở miệng quát lớn, bên trong huyễn thai một bàn tay to thò ra, đột nhiên hóa thành một con Tất Phương bốc cháy hừng hực, hai cánh mở ra, sải cánh vài dặm, vù một tiếng liền bao phủ tất cả con mắt chân nguyên! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Ngọn lửa quanh thân Tất Phương, đó là Tam Muội Chân Hỏa trời sinh, trong nháy mắt liền đốt cháy hết tất cả con mắt chân nguyên của Diệp Húc!

Diệp Húc một thân áo lam, cầm Thiên Cơ Tán trong tay, đắm chìm trong Tam Muội Chân Hỏa, ô trắng từ từ xoay tròn, bức Tam Muội Chân Hỏa ra, có vẻ thoải mái, vẫn còn dư lực.

Tất Phương kêu to lên, lộ ra móng vuốt chộp tới Thiên Cơ Tán của Diệp Húc.

Diệp Húc một quyền đánh ra, ngàn thú tề phi, xé vỡ con Tất Phương này.

Mọi người thấy thế đều thở dài nói: "Diệp phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, phong hoa tuyệt đại, đáng tiếc là đôi mắt đã mù. Chỉ sợ đây là trận đấu cuối cùng của ông ta, từ nay về sau sẽ thất truyền!"

Đậu Trọng Sơn nhìn về phía Thiên Cơ Tán, cười ha ha, tự mình ra tay, điềm nhiên nói: "Bảo bối tốt, về ta!"

"Chúng ta sao có thể để Đậu huynh giành trước?"

Độc Cô Phong và năm người đều phóng lên cao, đầu đính huyễn thai, các loại yêu thú dị chủng thượng cổ nguyên thần đều bày ra, xuất hiện bên trong huyễn thai.

Đây là những nhân vật xuất sắc nhất trong Bát đại trụ quốc thế gia Đại Đường, đều là cao thủ đã luyện ra huyễn thai, sáu quả huyễn thai xuất hiện, khí thế khổng lồ quấy động thiên địa, thậm chí khiến cho niều vu sĩ đang xem chiến trong thành, người tu vi thấp, cả chân nguyên cũng bị áp chế ở trong cơ thể, không thể động đậy!

Khí thế của bọn họ mênh mông cuồn cuộn, quét sạch hết những áng mây trên trời cao.

"Đầu của Diệp phong chủ, vẫn nên để ta tới lấy đi!"

Đám người Độc Cô Phong cùng ra tay ngăn cản bàn tay chân nguyên của Đậu Trọng Sơn, miễn cho Diệp Húc bị giết chết. Đậu Trọng Sơn giận dữ, nhìn về phía đám người, điềm nhiên nói: "Độc Cô Phong, La Tín, Vi Đà, Dương Văn Cử, Đan Hùng Phiên, năm người các ngươi nhất định phải đối nghịch với ta sao? Cũng tốt thôi, tạm thời bỏ qua đầu Diệp Thiếu Bảo, lão tử giải quyết tất cả các ngươi trước!"

Năm người kia cười ha ha, ánh mắt lạnh lùng, châm chọc nói: "Đậu Trọng Sơn, ngươi muốn trở thành phò mã Thiên Yêu Cung, còn phải hỏi qua xem chúng ta có đồng ý hay không!"

"Phò mã Thiên Yêu Cung, dưới một người trên vạn người, dù là thấy Đường hoàng, cũng có thể ngồi ngang hàng! Loại chuyện tốt này, làm sao lại đến lượt Đậu huynh được?"

Sáu người bọn họ đứng ở giữa không trung, bao vây Diệp Húc ở giữa, như bố thành một vòng tròn lớn, phòng bị lẫn nhau, đều tự nổi huyễn thai lên, chuẩn bị một kích mạnh nhất.

Diệp Húc khe khẽ ho khan một tiếng, mỉm cười nói: "Năm người các ngươi cùng lên đi, ta một phát giải quyết cả lũ."

"Năm người?"

La Tín cười khẽ: "Diệp phong chủ, đôi mắt của ngươi dùng không tốt rồi."

Những người khác cười ha ha, bọn họ rõ ràng có sáu người, chỉ có Dương Văn Cử chưa từng mở miệng thôi. Thậm chí Phượng Yên Nhu cũng không nhịn được mà lo lắng cho Diệp Húc: "Chẳng lẽ Diệp Húc thật sự mù rồi? Nhưng mà nãy giờ mắt huynh ấy rõ ràng lóe sáng lóe sáng nha…"

Diệp Húc mỉm cười nói: "Mặc kệ các ngươi là năm hay sáu người, hôm nay tất cả phải chết ở chỗ này! Cửu đỉnh tề xuất, trấn áp tất cả!"

Hắn đột nhiên mở miệng quát lớn, chín khẩu đại đỉnh phóng lên cao, bên trong mỗi một khẩu đại đỉnh đều có một quả huyễn đan, ẩn ẩn tản ra áp lực vô cùng khủng bố.

Chín khẩu đại đỉnh này vừa xuất hiện liền thấy huyễn thai trên đỉnh đầu đám người Độc Cô Phong phát ra vài tiếng ba ba ba, đều bị ép phải lùi về trong cơ thể!

Diệp Húc cầm Thiên Cơ Tán trong tay, ánh mắt mờ mịt, dường như vẫn không thấy rõ đám người Độc Cô Phong ở nơi nào, khẽ cười nói: "Ta đã sớm nói qua, khi ta ở Đồng Quan đã đánh chết hai gã cường giả Tam Thai cảnh, một chiêu đánh bại Yến Công Thượng cũng là Tam Thai cảnh. Mà khi đó, vũ khí ta dùng chỉ là một cây Kim Kiều."

Uy năng cửu đỉnh tản ra càng ngày càng mạnh, cũng không có trực tiếp trấn áp trên đỉnh đầu đám người Độc Cô Phong, nhưng áp lực nó tản ra liền ép cho bọn họ bắt buộc phải rơi xuống mặt đất.

Oành!

Khí thế của chín khẩu đại đỉnh ép cho phần đất bên ngoài Trường Tôn phủ đột nhiên sụp xuống, xuất hiện chín cái hố lớn hình đỉnh, sâu phải đến vài trăm thước!

Sáu người Đậu Trọng Sơn bị ép đứng dưới đáy hố, kinh hãi muốn chết, đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chín khẩu đại đỉnh này to như núi, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, tản ra một luồng dao động tối tăm, chấn cho không khí quanh thân phát ra tiếng nổ lốp bốp.

"Mà kia chỉ là chuyện nửa năm trước."

Diệp Húc tiếp tục không nóng không lạnh nói: "Nửa năm nay, thực lực của ta lại tinh tiến, cửu đỉnh ta luyện chế, mỗi một khẩu đều nặng hơn Kim Kiều đè chết cường giả Tam Thai cảnh mấy chục lần, ta căn bản không cần nhìn các ngươi ở đâu, không cần chú ý các ngươi có mấy người, chỉ cần ta tế khởi cửu đỉnh, thì nhất định là tử kỳ của các ngươi đã tới."

Diệp Húc thở dài nói: "Các ngươi cùng ta chênh lệch quá lớn, dù là đôi mắt ta không thấy rõ, nhưng muốn giết các ngươi cũng là chuyện đơn giản. Chỉ dựa vào chín khẩu đại đỉnh này, ta đã có thể đè chết tất cả các ngươi!"

Đám người Đậu Trọng Sơn đều quát lớn, cố thúc dục huyễn thai, huyễn thai của bọn họ vừa mới tế lên đỉnh đầu, nào biết cửu đỉnh lại càng thêm trầm trọng, ầm một tiếng liền ép bọn chúng thành hình chữ đại dán xuống đáy hố.

Diệp Húc thúc dục cửu đại huyễn đan, cửu đỉnh từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi xuống, rơi vào trong chín cái hố to kia.

Khi cửu đỉnh lại dâng lên, đám người Độc Cô Phong đã biến mất không thấy, cũng là bị cửu đỉnh ép cho tan xương nát thịt!

"Tên kia, thật sự đã mù rồi sao?"

Những người đang xem chiến trong thành thấy thế, trong lòng vừa kinh vừa sợ, Diệp Húc liếc mắt một cái trừng chết Lý Huyền Phong, lại dùng cửu đỉnh đánh chết con cháu thiên tài Lục đại thế gia Đại Đường kia, nhẹ nhàng bâng quơ, thoải mái như ý, lấy phần tu vi khủng bố này, chẳng lẽ thật sự không thể khống chế được Âm Dương nhị khí sao?"

"Phượng cô nương, đến đỡ ta một chút, ta không thấy rõ cô ở nơi nào?" Diệp Húc đứng trên không trung, hai mắt mê mang.

Mọi người không biết nói gì, Phượng Yên Nhu bật cười, đang định tiến lên, đột nhiên một luồng lực lượng cuồn cuộn từ xa tập kích tới, chỉ thấy một tòa Linh lung hoàng kim bảo tháp hai mươi tám tầng lấy một tốc độ vô cùng nhanh đánh tới, ầm ầm đánh lên cửu đỉnh, đâm cho chín khẩu đại đỉnh bay khắp nơi, thế vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đánh tới thân thể Diệp Húc!

"Linh lung hoàng kim bảo tháp hai mươi tám tầng của Thiên Vương phủ!"

Mọi người sắc mặt kịch biến, tòa Linh lung hoàng kim bảo tháp hai mươi tám tầng này chính là trấn phủ chi bảo của Thiên Vương phủ Đại Đường, Lý Thiên Vương lưu lại, uy lực lớn đến cực đoan, hiển nhiên cao thủ Thiên Vương phủ đến nơi đây, tế khởi tòa bảo tháp này, định một lần đánh chết luôn Diệp Húc!