Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 364: Tuyệt đại giai nhân




Đại Đường thiên vương phủ, hai mươi tám Chu Thiên Linh Lung hoàng kim bảo tháp, tầng thứ chín. Lý Huyền Tổ ngồi ngay ngắn ở trên một thông đạo dài vài dặm, ở bên trong lôi sát dài hơn trăm dặm, đau khổ chống cự lôi sát xâm nhập dày vò. Thực lực của hắn rõ ràng hùng mạnh hơn trước rất nhiều, đã bước nhập vào Tam Dương cảnh, Thuần Dương kỳ.

Qua hồi lâu, chỉ thấy đạo lôi sát ngày càng nhỏ đi, càng ngày càng nhỏ, đã bị thuần dương nguyên thai của hắn hấp thu hết thảy sát khí rồi.

Vượt qua lôi sát tẩy lễ, thực lực của hắn tiêu thăng bằng tốc độ vô cùng khủng bố.

Một lão giả chậm rãi đi tới tầng thứ chín bảo tháp, khẩu môi khẽ nhúc nhích. Lý Huyền Tổ lúc này mới dựng thân đứng dậy, bộ mặt lành lạnh, ánh mắt như điện nói: "Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo bản thân bị trọng thương, chạy chung quanh tìm kiếm linh dược sao? Tốt, tốt! Diệp Thiếu Bảo, lần trước ngươi sỉ nhục ta, lúc này ta phải hoàn trả lại gấp bội!"

Hắn há mồm hút một cái, thuần dương nguyên thai bị hắn một ngụm nuốt vào trong bụng, ngang nhiên đi ra ngoài Thiên Vương phủ.

Cùng lúc đó, Đại Đường Thiên Sách phủ, cũng có không biết bao nhiêu cao thủ trẻ tuổi biết được tin tức này, tất cả rục rịch hành động. Đại Đường Thái Tử Hỉ ngồi ngay ngắn phía trên hổ tọa, phía dưới đều là cường giả của Thiên Sách phủ, tập trung ở đây.

Thái Tử Hỉ vuốt râu mỉm cười, hạ giọng nói: "Sau khi đánh bại Ngụy Hiên, bản thân bị trọng thương, tính toán đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương tìm kiếm linh dược để không chết? Người này thú vị đây, tuy nhiên, bất luận ngươi có bị thương hay không, đầu của ngươi ta nhất định phải lấy! Chỉ có đạt được đầu của ngươi, ta mới có thể cưới được nữ nhi của Yêu Chủ, mới có thể củng cố được địa vị của ta…"

Đại Hán, Tây Thùy, Tiểu Quang Minh thánh Địa, một pho tượng đại phất quanh thân tràn ngập phật quang, hình thành ra một phật quốc, lưu linh sinh màu. Trên một ngón tay của đại phật, một người trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, hướng tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương nhẹ nhàng bay đi.

"Diệp Thiếu Bảo, nếu không phải ngươi giết Úc Khánh Sơn Úc sư đệ, ta làm sao có thể nhận được Cú Mang nguyên thần, trở thành thể chất đặc thù tuy không trọn vẹn được? làm sao khiến cho tu vi của ta tiến triển thật nhanh? Ngươi là ân nhân của ta, vì báo đáp ngươi, ta tự mình đưa ngươi ra đi…"

Ở xa hơn, trong Thái Thượng Đạo Tông, Nguyên Thủy Thánh Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Thiên Đạo tông, Thiên Nhân tông, Vạn Kiếp môn, Luyện Khí tông, Bổ Thiên các…tất cả các cao thủ trẻ tuổi đều nhận được tin tức. Tất cả đều nhích người, hướng tới di chỉ cuối thời Thương mà đi.

Phong vân động, can qua khởi, Diệp Húc lần này rời núi, tất nhiên là một hồi tinh phong bạo vũ.



Đại Hán, Lạc Vương thành, Diệp Húc rơi xuống, nghỉ tạm một lúc trong thành. Mấy ngày nay chạy đi cho dù thân thể của hắn khỏe tới mức nào cũng không thể chịu nổi. Trên đỉnh đầu hắn là ba tầng di la thiên địa tháp, bảo tướng trang nghiêm, ở trong quốc gia vu sĩ chính đạo, thoạt nhìn giống như một vu sĩ chính đạo độc nhất vô nhị.

"Nghe nói chưa?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trên đường phố vài tên vu sĩ chính đạo nghị luận, cười nói: "Hoàng Tuyền Ma Tông Diệp Húc, Diệp lão ma sau khi giao thủ với Ngụy Hiên. Tuy rằng đánh chết được Ngụy Hiên, nhưng bị Ngụy Hiên làm thương tổn tới thần hồn, trọng thương rồi! Lão ma đầu kia không biết tìm được tin tức ở đâu, tính toán tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương tìm linh đan của Thương Hoàng, trị liệu thương thế!"

"Di chỉ kinh đô cuối thời Thương có linh đan của Thương Hoàng, chỉ có điều đây là truyền thuyết của Khoa Phụ tộc mà thôi, linh đan diệu dược làm sao mà tìm kiếm dễ dàng như vậy?"

"Diệp lão ma giết người vô tính, lần này rốt cuộc cũng phải quy thiên rồi! Nghe nói hắn rời núi, tin tức này không biết vì sao mà lọt ra ngoài, thiên hạ mỗi người đều nghe thấy. Hiện tại có không biết bao nhiêu người, đang canh giữ trên đường đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương, chỉ chờ hắn chui đầu vô lưới."

Một vu sĩ chính đạo cười lạnh nói: "Diệp lão ma nên ngoan ngoãn đứng ở Hoàng Tuyền ma tông thôi, nơi đó dù sao cũng là ma đạo đại phái. Nếu dám can đảm tiến tới địa phận Đại Hán ta, hàng nghìn hàng vạn chính đạo vu sĩ, hắn khẳng định sẽ chết vô cùng thê thảm."

"Lạc Vương thành chúng ta, là nơi tất phải qua nếu muốn tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương. Ngày hôm qua Cơ gia Cơ Vô Bệnh Cơ công tử đã tới nơi này, hắn tuyên bố muốn lấy đầu Diệp lão ma. Đại Chu Cơ gia, vang danh chính đạo vu hoang thế gia. Tổ tiên đã từng có vu hoàng, đã từng được Thiên Đế phù trợ tiêu diệt Đại Thương, thành lập Đại Chu hoàng triều. Cơ công tử lại là nhân vật nổi tiếng của Cơ gia…"

"Còn có Hiên Viên gia, Hiên Viên Quang công tử cũng tới nơi này. Hiên Viên gia cũng là thế gia cực kỳ xuất sắc, xuất hiện qua Thiên Đế! Thiên đế chi gia, uy phong bậc nào chứ. Tuy rằng Hiên Viên Quang mới xuất thế, phong mang chưa lộ, nhưng không thể khinh thường được!"

"Nghe nói Âm Dương tông Tô Mạch Phong Tô công tử cũng động tâm tư với hắn."



Diệp Húc nghe hết vào trong tai, trong lòng không khỏi nói thầm, hắn ở trước mặt đám người Triệu La Hưu giả vờ bị thương, sau đó lại thả ra tin tức của mình, tuyên bố tính toán đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương tìm kiếm linh đan Thương Hoàng lưu lại.

Hành động này của hắn, tuy tính toán xử lý vài tên vu sĩ không biết điều, thu một chút tiền của phi nghĩa mà thôi. Không ngờ lại tạo ra náo động lớn như vậy, thậm chí gặp phải đại Hán chính đạo thế gia, chính đạo đại phái cao thủ trẻ tuổi đuổi giết.

"Nếu chỉ là mấy người Triệu La Hưu biết tin tức này, khẳng định không thể náo ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn phân nửa là có người âm thầm trợ giúp."

Hắn đi lại bên trong Lạc Vương thành, tính toán tìm một tiểu điếm đặt chân, đột nhiên chỉ thấy phía trước hai vu sĩ chính đạo nghênh diện đi tới.

Trong đó một người cao lớn uy mãnh, cực kỳ hùng tráng, người còn lại tướng mạo đường đường, ngũ quan đoan chính, chính khí nghiêm nghị. Hai ngươi tự mình tế bảo tháp trên đỉnh đầu, sáng mờ lưu chuyển.

"Là ngươi!" Diệp Húc và tên vu sĩ vẻ mặt chính khí đường đường kia đối mặt, hai người đều nao nao, thất thanh nói.

Tên vu sĩ cao lớn uy mãnh hiếu kỳ nói: "Diệp Tần huynh, ngươi nhận thức vị huynh đài này sao?"

Hắn cao thấp đánh giá Diệp Húc, chắp tay nói: "Tại hạ Hiên Viên Quang, xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?"

"Diệp Tần huynh?"

Diệp Húc ánh mắt rất không tốt, nhìn chằm chằm vào Tống Cao Đức. Hắn ngoài cười trong không cười nói với Hiên Viên Quang: "Tại hạ Thanh Thành phái Tống Cao Đức, sư theo Cao Nguyệt thiền sư, ra mắt Hiên Viên huynh."

Hiên Viên Quang có vẻ cực kỳ trung hậu, cười ha hả nói: "Hóa ra các ngươi là sư huynh đệ đồng môn, cùng một sư phụ, khó trách quen nhau. Tống huynh cũng là nghe nói Diệp Thiếu Bảo Diệp lão ma đi qua nơi này, mới tính toán tới lấy đầu hắn phải không?"

Tống Cao Đức vẻ mặt xấu hổ, vội vàng tiếp nhận cười nói: "Sư huynh đệ chúng ta, chính là song kiệt môn hạ của Cao Nguyệt Thiền Sư, xuống núi lịch lãm, tích lũy thiện công, cơ duyên xảo hợp mà đi vào Lạc Vương thành. Ngược lại cũng không phải vì Diệp lão ma mà tới. Tuy nhiên nếu đã tới nơi này đương nhiên cũng phải kiến thức một chút ác danh của ma đầu này."

Hắn hiên ngang lẫm liệt, một thân chính khí hạo nhiên cười vang nói: "Diệp lão ma xưng hùng Thập Vạn đại sơn. Cho dù huynh đệ chúng ta liều mạng, cũng muốn hắn lưu lại, miễn cho mất đi uy danh chính đạo chúng ta."

Hiên Viên Quang kính nể hẳn lên, tán thưởng nói: "Diệp huynh không có có hào khí như vậy, khiến cho ngươi khâm phục không ngừng. Ta cũng vậy, đi ngang qua nơi này, trùng hợp gặp được hai vị. Nghe nói Diệp lão ma lúc này ở đây, phải gặp một lần phong thái của ma đạo cao thủ."

Hắn thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Hai vị huynh đệ đừng chê cười, tiểu đệ là lần đầu đi ra khỏi nhà. Bề trên nhà ta thường thường nói, bên ngoài lòng người hiểm ác, cũng may gặp được hai vị huynh trưởng, bằng không tiểu đệ sợ rằng bị người lừa bán rồi. Chỉ sợ còn muốn thay người khác kiếm tiền chứ…"

Diệp Húc và Tống Cao Đức liếc nhau, cười ha ha nói: "Hiên Viên huynh khách khí rồi, huynh đệ hai người chúng ta rất có hư danh ở Thục Sơn này. Có câu nhiệt tình vì lợi ích chung là Tống Cao Đức, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là Diệp…đại thiếu. Hiên Viên huynh đi theo chúng ta, thật là chính xác."

Ba người nói chuyện một hồi, nói lên những tin đồn thú vị giữa vu sĩ. Hiên Viên Quang chỉ cảm thấy Diệp Húc và Tống Cao Đức hai người càng nói chuyện càng hợp. Hận không thể lập tức thắp hương, kết bái làm huynh đệ với hai người.

Rầm!

Trên không trung Lạc Vương thành đột nhiên xuất hiện mười mấy chữ vàng. Lại có người dùng chân nguyên viết chữ trên không trung nói: "Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, Tô Mạch Phong ở đây, lăn ra chịu cái chết đi!"

"Đây là Âm Dương tông Tô Mạch Phong Tô công tử khiêu chiến với Diệp Thiếu Bảo."

Hiên Viên Quang thật thà chất phác cười nói: "Ta đã thấy vị Tô công tử này, tu vi cũng không kém. Hắn là Nho Vu truyền nhân, Nho Vu chú ý âm dương, chú ý ngũ hành, chú ý thiên đạo. Tô công tử đã tu luyện tới Dương Thần kỳ Tam Dương cảnh, thấp nhất cũng vượt qua bảy lần sát khí tẩy lễ. Bất cứ lúc nào cũng có thể bước nhập vào tam thần cảnh, tiến vào Hóa thần kỳ. Tuy nhiên hắn ngạo khí rất cao, quyết tâm tính toán tìm được thiên địa sát khí, vượt qua chín lần sát khí tẩy lễ."

Tống Cao Đức líu lưỡi cười nói: "Thiên sát địa sát quý báu thế nào chứ, loại hung mãnh này, đừng nói là không tìm được dễ dàng. Chính là tìm được thì sao, chỉ sợ cũng không có đủ năng lực vượt qua."

Hiên Viên Quang gật đầu, trịnh trọng nói: "Quả thực như thế, Tuy nhiên Tô công tử đích xác cũng rất lợi hại. Mắt trái của hắn là âm, chủ tử, mắt phải của hắn là dương, chủ sinh. Hai mắt mở ra, liền có âm dương nhị khí, xóa nhòa hết thảy! Hôm qua, hắn nghe nói ta đi tới Lạc Vương thành, liền hướng ta khiêu chiến. Cha ta nói cho ta, đi ra bên ngoài, không được tùy tiện cũng người tranh đấu. Nếu như phải tranh đấu thì liền đem đối phương đánh chết. Ta và hắn không thù không oán, không tiện đánh chết, liền chối từ."

Hắn dừng một chút, cười nói: "Nghe nói Hoàng Tuyền Ma Tông Diệp Thiếu Bảo cũng có loại thủ đoạn này, không biết ai mạnh hơn một chút!"

Diệp Húc ngẩng đầu, nhìn những chữ này, cười nói: "Nếu Diệp Thiếu Bảo đi ngang qua đây, nhìn những chữ này, làm như không thấy đâu?"

Hiên Viên Quang nhấp nháy mắt cười nói: "Hắn là lão ma đầu, hung thần ác sát hoành hành ngang ngược, nhìn thấy chữ Tô công tử viết, sao có thể không giận được? Nếu là lão ma đầu, tâm cao khí thịnh, khẳng định sẽ không kìm nổi mà ra tay. Thậm nói không chừng sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong tay. Huyết tảy Lạc Vương thành một lần!"

Tống Cao Đức gật đầu nói: "Lấy tính tình lão ma đầu kia, khẳng định sẽ làm ra loại chuyện người người oán trách như vậy!"

Diệp Húc có chút vô tội thở dài, tuy rằng hắn có chút tâm cao khí thịnh, nhưng cũng không vì một hàng chữ mà nổi giận, bên ngoài đã có chút yêu ma hóa hắn rồi.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy thanh âm ồn ào truyền tới, có người hô to nói: "Nguyên Thủy Thánh Tông Tần tiên tử tới!"

"Tần tiên tử vì đối phó Diệp lão ma mà tới, mọi người mau đi xem một chút, nhất định phải thấy phương dung của nàng!"

Đám người hiếu động, chen chúc đi về phía trước.

Hiên Viên Quang ánh mắt sáng lên, một tay kéo lấy ta Diệp Húc, một tay bắt lấy Tống Cao Đức cũng ra sức chen chúc qua cười nói: "Tần tiên tử chính xác là mỹ nhân xếp trước ba của chính đạo chúng ta. Nàng tên là Tần Khả Khanh, đã đính hôn với Úc Khánh Sơn của tiểu quang minh thánh địa, tuy rằng chưa xuất giá nhưng quan hệ của hai người tốt lắm. Nguyên Thủy Thánh Tông tông chủ nói, nếu Úc Khánh Sơn có thể tu tới tam thần cảnh, liền có thể cưới Tần tiên tử làm vợ. Đáng tiếc Úc Khánh Sơn còn chưa trưởng thành được, đã bị Diệp Húc Diệp lão ma đầu kia làm thịt rồi. Tần tiên tử này, nhất định là tới báo thù cho Úc Khánh Sơn mà."

"Lão đệ, Diệp Húc lão ma đầu kia đúng là có kẻ thù khắp thiên hạ nha!"

Tống Cao Đức hướng Diệp Húc nhấp nháy mắt cười ha ha nói: "Hiện giờ hôn thê của người ta tới rồi đây!"

Diệp Húc buồn bực không ngừng, Hiên Viên Quang cười nói: "Thính Vũ Hiên là sản nghiệp của Nguyên Thủy Thánh Tông. Tần tiên tử khẳng định sẽ giáng lâm Thính Vũ Hiên, chúng ta lách qua đó trước đi."

Diệp Húc và Tống Cao Đức đi theo hắn, theo một con đường nhỏ tiến về phái trước. Đột nhiên trên không trung vang lên tiếng nhạc mừng. Ba người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy những cánh hoa từ trên trời rơi xuống, mùi thơm lạ lùng trải khắp, không trung có một tòa lô bồng chậm rãi rớt xuống.

Trong tòa lô bồng kia, sáu bảy thiếu nữa giống như tiên tử, thái độ phóng khoáng, xinh đẹp vô cùng, vờn quanh một thiếu nữ trẻ tuổi mang khăn che mặt. Nàng mặt áo trắng, mỏng như lụa mỏng, thân hình yểu điệu, tuy rằng không thấy rõ bộ mặt của nàng. Nhưng làm cho người nhìn thấy rõ là nàng ôm trong lòng một cái đàn cỏ, nhẹ nhàng kích thích huyền cầm, thanh âm thùng thùng rung động.