Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 438: Thuần dương linh mạch




Áp Dữ, Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, và Long Mãng, sáu loại viễn cổ cự thú này trong miệng phát ra những tiếng hô long trời lở đất, ra sức kéo động xích sắt, hướng tới đóa ưu đàm hoa kia.

Tiếng gầm thật lớn rung động thiên địa, hình thành từng đợt sóng gợn màu xanh, làm cho Bắc Hải Băng nguyên rung trời lở đất. Chỉ nghe thấy những tiếng gầm lướt qua, một khối huyền băng bị bắn lên không trung, ầm ầm tan nát.

Lúc này băng nguyên còn có không ít vu sĩ cấp thấp chưa kịp rời khỏi, bị tiếng hô của cự thú làm cho bạo vỡ, thân thể nguyên thần hết thảy hóa thành một đoàn sương máu.

Xích sắt ầm ầm rung rung, từng sợ xích sắt xuyên thủng hư không, dần dần từ trong hư không rút ra, càng ngày càng dài, nặng nề vô cùng.

"Ưu đàm hoa đối với chúng ta là kịch độc, nhưng đối với những viễn cổ cự thú này mà nói, là linh dược vô cùng trọng yếu, có thể kéo dài sinh mệnh chúng nó!"

Già La Minh Tôn giá ngự quan tài đen trở về bên cạnh Diệp Húc, đẩy quan tài ra lộ ra đôi mắt đỏ như máu, nhỏ giọng nói: "Nghệ Hoàng, chính là vu hoàng của hơn mười vạn năm trước, sớm đã chết không biết bao nhiêu lâu rồi. Mà những viễn cổ cự thú này vẫn sống tới hiện tại, ngoại trừ nguyên nhân tuổi thọ của chúng lâu dài ra, thì là do công dụng của đóa ưu đàm hoa này. Ăn ưu đàm hoa, có thể làm cho chúng nó tăng thêm năm trăm năm tuổi thọ, khó trách bắc hải bí cảnh năm trăm năm mới xuất hiện một lần!"

"Tăng năm trăm năm tuổi thọ?"

Diệp Húc chấn động, thất thanh nói: "Thế chẳng phải nói chúng nó có thể trường sinh bất tử sao?"

Già La Minh Tôn lắc đầu nói: "Chỉ là gia tăng thêm năm trăm năm tuổi thọ thôi, cũng không thể khiến chúng trường sinh bất tử được. Thân thể chúng nó vẫn sẽ biến chất, thân thể chết, nguyên thần không tồn, sớm muộn gì cũng hóa thành một đống xương khô. Thọ nguyên có dài hơn nữa cũng vô dụng. Từ cổ chí kim, ngoại trừ viễn cổ tiên nhân trong truyền thuyết ra, người nào có thể trường sinh bất tử đây? Cho dù là thiên đế cũng không làm được, sớm muộn gì thân thể cũng bại suy, hồn quy thiên địa!"

Bạch Nam Hiên tế khởi tranh cuốn của mình, như trước lẩm nhẩm không ngừng, dường như đang tìm tư liệu về cự thú và ưu đàm hoa cùng với bắc hải bí cảnh.

Bức họa trục này của hắn bao hàm toàn diện, bên trong gần như cái gì cũng có, tuy nhiên kiểm tra rất là phiền phức.

Mà Trung châu Hạ gia, Đại Đường thiên sách phủ, cùng với cao thủ thánh địa chính ma yêu và tam đại ma cung lúc này đã ngừng thở. Không ai dám quấy rầy sáu đầu cự thú này, trơ mắt nhìn nhìn kéo xích sắt đi tới ưu đàm hoa.

Ầm vang!

Xích sắt này rốt cuộc cũng kéo được tới cuối, chỉ thấy sáu sợi xích sắt này bị kéo căng, hư không run rẩy kịch liệt, tất cả mọi người không khỏi ngừng thở. Chỉ thấy một khối lục địa màu sắc vàng óng ánh đột nhiên đánh vỡ hư không, xuất hiện ra một góc thật lớn bên trên Bắc Hải băng nguyên!

Sáu đầu cự thú lại tiếp tục di chuyển về phía ưu đàm hoa, thể tích khối lục địa vàng óng ánh này càng ngày càng lớn. Nó giống như một tấm vàng khối xuất hiện trên bầu trời, làm Bắc Hải băng nguyên rộng lớn hơn mười ngàn dặm bị che lấp đi một nửa.

Khối lục địa thật lớn này vừa mới xuất hiện, lập tức quấy nhiễn tới trọng lực ban đầu của bắc hải băng nguyên,làm cho người ta có cảm giác không trọng lực rất kỳ lạ.

Đây là bắc hải bí cảnh, là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên mà Nghệ Hoàng thời Đại Thương sưu tập được, một góc của viễn cổ thiên giới.

Sáu đầu cự thú rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh ưu đàm hoa, dừng chân lại, mở mồm nuốt ăn đóa hoa, chỉ thấy chúng nó mỗi khi nuốt vào một mảnh hoa, ưu đàm hoa lại tự động sinh ra một mảnh khác, rất thần kỳ.

"Bắc hải bí cảnh đã mở, phía tên lục địa này, đó là mãnh vỡ Thái Hoàng Thiên!" Không biết là ai kêu lớn, dẫn đầu hướng tới tòa Bắc Hải bí cảnh mà bay đi.

Những người khác đều xuất động, lần lượt phi thân dựng lên, hướng tới đại lục màu vàng trong không trung mà bay đi.

"Ta tìm được rồi!"

Bạch Nam Hiên hoan hô một tiếng, chỉ vào một đoạn yêu văn bên trong bức họa cuốn cười nói: "Sư tôn ta nói, ưu đàm hoa 500 năm mới nở một hoa, chỉ nở tại ban đêm, mỗi lần nở rất ngắn ngủi,chỉ 2 canh giờ, cho nên gọi là phù dung sớm nở tối tàn. Tuy nhiên đối với ưu đàm hoa mà nói, ban đêm của nó là cực dạ, ban ngày của nó là mặt trời không lặn, đều có nửa năm thời gian! Mà hai canh giờ, chính là trên dưới hai tháng! Cũng tức là nói, ưu đàm hoa vẫn sẽ nở rộ trong hai tháng tới, sau đầu cự thú này sẽ ăn trong hai tháng. Trong hai tháng này, băc hải bí cảnh vẫn sẽ xuất hiện. Ưu đàm hoa sau khi héo tàn, cự thú trở lại ổ, bắc hải bí cảnh mới biến mất!"

Diệp Húc không nói gì, chỉ chỉ lên không trung, bất đắc dĩ nói: "Bạch huynh, bắc hải bí cảnh đã xuất hiện."

"Nhanh vậy sao?"

Bạch Nam Hiên đúng là hồn nhiên không phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi hoảng sợ. Trên đỉnh đầu hắn Thái Hoàng Thiên mảnh vỡ chỉ lộ ra một góc, liền to lớn không thể đo lường được rồi, đây là một góc của mảnh vỡ, không biết Thái Hoàng Thiên đầy đủ sẽ khổng lồ như thế nào?

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, lập tức ném bắc hải bí cảnh Thái Hoàng Thiên này ra sau đầu, tiếp tục mở bức họa cuốn, cười nói: "Ta biết nguyên nhân những cự thú này sống lâu rồi. Thời gian của chúng nó khác với chúng ta, đối với chúng ta mà nói một ngày là một ngày, 365 ngày là một năm. Nhưng đối với những viễn cổ cự thú này, một khi mặt trời không lặn, là một ngày, cực dạ là một đêm, một năm của chúng ta mới là 1 ngày của chúng, 500 năm mới hơn 1 năm…"

"Bạch huynh này, mắt không xem, tai không để ý bốn phương, một lòng mộ dạ chui vào bên trong thi họa. Không ngờ lại không thèm lưu ý tới bắc hải bí cảnh xuất hiện long trời lở đất. Hắn không ngờ có thể sống tới hiện giờ, thật sự là kỳ tích! Thanh Đế môn môn chủ làm sao lại yên tâm cho con mọt sách như hắn đi ra ngoài…"

Diệp Húc đưa tay ra nắm lấy cổ áo Bạch Nam Hiên, quan tài cuồn cuộn nổi lên, hướng tới bắc hải bí cảnh trên không trung mà bay đi.

Bạch Nam Hiên còn bị hắn nắm trong tay nhưng vẫn lật họa cuốn, tiếp tục nói: "Cho nên đám cự thú này sống lâu tới đáng sợ, hơn nữa còn có ưu đàm hoa loại dị hoa kéo dài mạng sống cho chúng, đủ cho thọ nguyên của chúng còn muốn lâu hơn cả thiên đế. Thật sự là làm cho người ta phải hâm mộ, nếu ta có thể sống thời gian dài như vậy, thật là tốt biết bao…"

"Nghệ hoàng thực sự giấu ba đỉnh thiên địa dương của Hạ gia ở địa phương nào sao?" Diệp Húc ý nghĩ trong đầu hiển nhiên khác hắn con mọt sách Bạch Nam Hiên.

"Chỉ có hai tháng, chỉ sợ không thể tìm tòi hết mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên này một lần. Sáu đại cư thú sau khi trở lại tổ huyệt ngủ đông, phiến bắc hải bí cảnh này chỉ sợ cũng biến mất trong hư không. Nếu như muốn tới thăm dò bí cảnh này, chỉ sợ cũng phải đợi năm sáu trăm năm tuổi…"

Năm trăm năm, đối với một người thường mà nói, thi cốt đã sớm hư thối. Cho dù là vu sĩ thọ nguyên lâu dài, năm trăm năm cũng không phải là một con số nhỏ, đủ khiến cho một vu sĩ nguyên đan kỳ chết già. Diệp Húc không muốn đợi thêm năm trăm năm nữa.

Hắn vừa mới bay tới phía trên phiến lục địa màu vàng này, lập tức ảm thấy áp lực tăng gấp bội, gần như có một loại áp lực gần với khi ở Bàn Hoàng Lăng, trấn áp thân thể, nguyên thần của hắn, đưa hắn từ trên cao rơi xuống mặt đất, không thể phi hành.

Nơi này là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, từng là một góc của tam thập tam thiên giới, thiên nhiên tràn ngập một cỗ uy áp dũng mãnh. Vu sĩ tam đan cảnh tam thai cảnh bình thường tới nơi này chỉ sợ bị đè chết tại chỗ luôn.

Cho dù là cao thủ tam dương cảnh bình thường tới nơi này thân thể cũng bị thu nhỏ lại, nửa bước khó đi.

Diệp Húc và Bạch Nam Hiên cũng không phải là vu sĩ tam dương cảnh bình thường. Thân thể Diệp Húc mạnh mẽ vô song, tu vi không kém chút nào so với cao thủ tam thần cảnh như Thái Tử hi. Mà Bạch Nam Hiên là yêu tộc thân thể tiên thiên mạnh mẽ, tu vi cũng không kém Diệp Húc là mấy. Hai người có thể chịu được uy áp của Thái Hoàng Thiên, thực lực cũng có thể phát huy được tận tình.

Già La Minh Tôn tự nhiên càng không cần phải nói, hắn là Đại Minh Tôn Vương của Diêm La Ma Điện Hằng Cổ Ma Vực, thực lực hơn Diệp Húc hàng nghìn hàng vạn lần, chút áp lực này đối với hắn gần như không tồn tại.

Tuy nhiên, cho dù là Diệp Húc, Bạch Nam Hiên, tồn tại mạnh mẽ như vậy ở phiến mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên này cũng không thể bay được, chỉ có thể đi bộ.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy phiến đại lục màu vàng kim này hình thành ra những loại cây cối hoa cỏ kỳ lạ khắp nơi, cực kỳ cao lớn, mà trên bầu trời thì có một vòng mặt trời chói chang, treo cao trên trời. Nơi này cũng có những dãy núi con sông cực kỳ khổng lồ, bọn họ dường như đi tới một thế giới của người khổng lồ vậy.

Mặt trời sáng tỏ, phiến đại lục này không ngờ tự có một vầng mặt trời chói chang cho mình. Mặt trời quay chung quanh khối đại lục này, có thể thấy được mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên này tới tột cùng là lớn như thế nào.

"Thanh đế tại thượng, tại sao nơi này lại có dư thừa linh khí tinh thuần như vậy?"

Bạch Nam Hiên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy giống như được ăn một bình linh đan thật lớn, quanh thân trăm ngàn lỗ chân lông đều thông thuận, không khỏi vui vẻ nói: "Nơi này linh khí tinh thuần như vậy, thuần dương no đủ, không có một chút tạp chất nào. Nếu như tu luyện ở địa phương này, chỉ sợ hơn các nơi khác ngàn vạn lần! Chỉ sợ vu sĩ tu luyện tới tam dương cảnh, căn bản không cần dùng sát khí tẩy lễ, trực tiếp có thể ngưng tụ nguyên thần!"

Diệp Húc cũng hít dài một hơi, không khỏi lộ ra dị sắc.

Nơi này linh khí đích xác là thuần dương no đủ, nếu có người ngay từ đầu tu luyện ở đất này, chỉ sợ khi tu hành tới tam dương cảnh. Nguyên thần nguyên thai của hắn đều là trạng thái thuần dương, căn bản không cần dùng sát khí tẩy lễ.

Phải biết rằng, vu sĩ bình thường tu luyện, cho dù là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hấp thu linh khí và tinh lực cũng không phải tinh thuần như một, trời sinh đã chứa đủ loại tạp chất rồi. Những tạp chất này tích súc trên cơ thể người, đợi khi vu sĩ tu luyện tới tam dương cảnh, nhưng tạp chất này sẽ trở thành trở ngại lớn nhất cho bọn họ khi dựng dục nguyên thần.

Bởi vậy vu sĩ tam dương cảnh cần phải đi tìm sát khí khắp nơi, dùng sát khí tẩy rửa nguyên thần nguyên thai, thậm chí là thân thể. Tuy nhiên một vu sĩ vừa tiến vào tam chân cảnh, ở trong này tu luyện, nói cách khác nguyên thần nguyên thai của hắn từ đầu tới cuối thủy chung vẫn là thuần dương no đủ, trực tiếp trở thành đại vu tam thần cảnh, lược bớt đi rất nhiều phiền toái.

Nơi này chính là bắc hải bí cảnh, mảnh vỡ thái Hoàng Thiên, chỉ là một mảnh vỡ thiên giới mà thôi, nhưng linh khí tràn ngập, đã là một loại của cải khó có thể tưởng tượng rồi.

"Đây là linh khí do thuần dương linh mạch bậc chín phát ra!"

Già La Minh Tôn đẩy quan tài ra, thò cái đầu, ngửi một cái thật sâu, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi, trầm giọng nói: "Linh mạch bậc chín, trời sinh là trạng thái thuần dương, loại linh khí này thiên hạ hãn hữu, không có một chút tạp chất, chính là căn bản của các thánh địa! Các tộc thánh địa, phần lớn có được một thuần dương linh mạch bậc chín, liền có thể đứng sừng sững ngàn vạn năm không đổ! Chỉ có linh mạnh thuần dương bậc chín mới có thể làm cho người ta đột phá nhân hoàng, thành tựu nhân hoàng, thậm chí luyện chế ra cấm bảo, cũng cần phải có một đầu thuần dương linh mạch bậc chín đánh vào bên trong cấm bảo, mới khiến cho cấm bảo có được lực lượng không thể tin nổi! Diêm la thần điện của ta, có được một thuần dương linh mạch bậc chín, đáng tiếc ta còn chưa có tư cách sử dụng, nếu không lão tử lúc này đã sớm là nhân hoàng rồi!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Không biết chúng ta có thể tìm được một thuần dương linh mạch bậc chín không?" Diệp Húc không khỏi chờ mong vạn phần, cười nói.