Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 607: Đè chết Đông Môn Thánh chủ




Con thần quy này và Thương Nguyệt thần châu chính là một thể, không có thực lực phá hỏng được cấm bảo thì đừng hòng khiến thần quy bị trọng thương. Thực lực của Diệp Húc và Đông Môn Thiên Phủ tuy mạnh nhưng còn chưa thể phá được cấm bảo, cho dù là cấm bảo bán thành phẩm.

Trận chiến này kéo dài thật lâu, hai người chiến đấu ba bốn tháng mà vẫn chưa phân ra thắng bại sinh tử. Tuy nhiên thế công của Diệp Húc càng ngày càng nhiều, càng lúc càng chiếm cứ thượng phong.

Chu Thiên Tinh Đấu tinh quân pháp tướng chân thân của hắn đã luyện ra hơn ba trăm bốn mươi tám tôn, các đại Tinh Quân pháp tướng đều tự trấn thủ trên tinh đấu, giống như những vị cổ thần.

Không chỉ như thế, các pháp tướng chân thân khác của hắn cũng đang hình thành, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra từ trong Bàn Vương chân thân. Tu vi hắn ngày càng thâm hậu, đợi khi tất cả các pháp tướng chân thân ngưng tụ thành công thì sẽ trở thành cảnh giới Pháp Tướng cửu phẩm, bước vào Địa Tương kỳ!

Mà Tu vi của Đông Môn Thiên Phủ cũng đang không ngừng khôi phục. Nhưng tốc độ khôi phục của y tuyệt đối không nhanh bằng tốc độ tu luyện của Diệp Húc. Điều này khiến cho y vừa giận vừa sợ, đường đường Nhân Hoàng mà tốc độ khôi phục tu vi lại thua kém tốc độ tu luyện của một tên đầu sỏ Tam Tương cảnh, loại tình huống này y vẫn là lần đầu tiên gặp được!

Tốc độ khôi phục tu vi của một vu sĩ chắc chắn sẽ hơn tốc độ tu luyện của hắn ta, đây là kiến thức phổ thông. Bởi vì vu sĩ khi tu luyện phải đối mặt với nhiều cửa trạm, liên tục lĩnh ngộ cảnh giới hiện tại, củng cố tu vi, thậm chí khi nâng cao cảnh giới còn phải đột phá cửa trạm, đột phá bình cảnh.

Mà khôi phục tu vi thì không cần phiền hà như vậy, dù sao ở cảnh giới hiện tại thì các yếu điểm sớm đã hiểu rõ, thông hiểu toàn bộ đạo lý, chỉ cần không ngừng luyện hóa linh khí là có thể thuận lợi khôi phục tu vi.

Nhưng tình huống của Diệp Húc lại vượt qua sự tưởng tượng của Đông Môn Thiên Phủ. Bởi vì tư chất hạn chế nên Diệp Húc nghịch đẩy thiên địa pháp tướng, đem các cảnh giới của Tam Tương cảnh suy diễn trước một lần, tương đương đã tu luyện một lần, trên cảnh giới thì đã là đầu sỏ tu thành thiên địa pháp tướng.

Những gì hắn cần làm chỉ là khôi phục tu vi của thiên địa pháp tướng đỉnh phong, hoàn toàn ngược lại, cản bản không cần đi lĩnh ngộ các cảnh giới, đột phá cửa trạm, lại càng không cần liều mạng tích lũy để đột phá bình cảnh.

Không chỉ như vậy, Diệp Húc lấy tiên quang trong Phương Trượng tiên sơn tu luyện. Ngọc thụ luyện hóa tiên quang thành tu vi tinh thuần khiến cho tốc độ tu luyện còn nhanh hơn dùng cửu giai Thuần Dương linh mạch rất nhiều, đương nhiên là vượt xa tốc độ khôi phục của Đông Môn Thiên Phủ.

Huống hồ bọn họ còn chiến đấu mấy tháng trời. Khi chiến đấu thì tu vi cũng hao tổn đi, Đông Môn Thiên Phủ đương nhiên càng thua kém tốc độ tu luyện của Diệp Húc.

Diệp Húc có được Phương Trượng tiên sơn, không biết bao nhiêu tiên quang làm hậu thuẫn. Đông Môn Thiên Phủ lại chỉ dựa vào bát giai Thương Minh linh mạch trong ngọc lâu, số lượng tuy nhiều nhưng tốc độ khôi phục tu vi khi dùng Thương Minh linh mạch kém xa cửu giai Thuần Dương linh mạch, lại càng thua kém năng lượng trong Tịch Diệt tiên quang.

Bởi vậy, tuy hai người cùng tiến bộ, nhưng Diệp Húc vẫn tiến bộ lớn hơn, thủy chung áp chế Đông Môn Thiên Phủ ở Tam Bất Diệt cảnh đỉnh.

Liên tục đấu pháp mấy tháng trời, thân thể hai người đều đã dập nát rất nhiều lần. Hiện giờ, Diệp Húc tuy chiếm cứ thượng phong, nhưng đối mặt với vị đầu sỏ như Đông Môn Thiên Phủ này thì vẫn không thể chiếm ưu thế áp đảo được.

Lấy thực lực và tu vi của hắn thì có thể áp chế được Đông Môn Thiên Phủ, nhưng muốn diệt trừ y thì quả là khó như lên trời.

Keng! Keng! Keng!

Mi tâm Diệp Húc, những tiếng chuông du dương cao vút vang lên. Những ngôi sao, những tòa tinh đấu trong mi tâm không ngừng chấn động, mười sáu vị Tinh Quân pháp tướng chân thân lần lượt đi ra, lập tức biến mất trấn thủ quần tinh quần đấu.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, mi tâm Diệp Húc chấn động, một vị Tinh Quân pháp tướng cuối cùng đã được hắn ngưng tụ thành công. Vị tinh quân này một thân tử khí, long mãng quấn thân, sống mũi cao thẳng, có tướng của đế hoàng. So với các Chu Thiên tinh quân khác thì càng hùng mạnh hơn, cùng có khí độ hơn, dường như là một vị Thần Vương, Đại đế cao thượng, một vị Tinh quân thống ngự chu thiên!

Pháp tướng chân thân của Tử Vi tinh quân cuối cùng cũng được hắn luyện thành. Chiến đấu đến lúc này, Diệp Húc cuối cùng cũng hoàn toàn luyện thành ba trăm sáu mươi lăm vị Tinh Quân pháp tướng của Chu thiên tinh đấu!

Không chỉ như vậy, các pháp tướng chân thân khác như Cửu Chuyển Kim Thân pháp tướng, Hồng Mông Thanh Liên pháp tướng chân thân, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân đều đang hình thành, bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ ra!

Tu vi của hắn so với mấy tháng trước đã thâm hậu hơn không dưới mười lần, trong cơ thể tràn ngập năng lượng tu vi vô cùng vô tận. Nguyên thần trong mi tâm đã bành trướng ra mấy chục lần, ngọc thụ bay múa cánh là, thụy khí tường quang, những chiếc rễ múa may đâm vào hư không, thậm chí xuyên đến cả thế giới khác, từ hư không trong thế giới khác hấp thu năng lượng!

Trong chớp mắt, Đông Môn Thiên Phủ chợt cảm thấy áp lực tăng gấp bội, hóa ra tu vi Diệp Húc từ từ tăng lên, lúc này lại đột nhiên tăng lên mấy lần, lập tức áp chế y lại.

Đây cũng không phải là do tu vi Diệp Húc còn thâm hậu hơn y, mà là tu vi tăng trưởng, thực lực của Diệp Húc cũng tăng lên mấy lần. Diệp Húc vốn có thể tương xứng với y, lúc này thực lực tăng lên, Đông Môn Thiên Phủ chỉ cảm thấy mình như lấy trứng chọi đá, khó có thể chống đỡ.

Kỳ thật, lấy tu vi Diệp Húc mà nói, nhiều nhất là cùng cấp với đại vu Tam Bất Diệt cảnh, thân thể bất diệt hoặc nguyên thần bất diệt. Nhưng Bàn Vương chân thân của hắn lại vượt xa các pháp tướng chân thân khác, thậm chí cả chân thân luyện thành từ cấm pháp của Thiên đế so với Bàn Vương chân thân đều thua kém không biết bao nhiêu!

Thứ hai, thân thể Diệp Húc cũng không thua kém tu vi của hắn chút nào. Bên trong Bàn Vương chân thân chất chứa nhiều cấm pháp luyện thể khiến cho thân thể hắn rất mạnh mẽ.

Còn một điểm nữa chính là thủ đoạn công kích của Diệp Húc, với thân thể bốn đầu tám tay của hoàng tộc Đế Thích, lại thêm bảy tầng Công Đức Kim Luân thúc giục loại vu pháp có uy lực cực lớn là Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn.

Ngoài ra còn có lực phòng ngự kinh người của ngọc lâu với năng lực khôi phục siêu cường, đủ loại ưu thế mà kẻ khác không có thêm vào một chỗ đã tạo nên loại biến thái như Diệp Húc. Lấy tu vi Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ mà vượt qua cảnh giới khiêu chiến Nhân Hoàng bá chủ như Đông Môn Thiên Phủ.

“Không thể đánh nữa! Con quái vật này càng đánh càng mạnh, tu vi của ta lại chưa khôi phục, nguyên thần và thiên địa pháp tướng bị hai tên khốn kiếp Lý Như Tư và Mông Chính đánh thương đến giờ vẫn chưa hồi phục như ban đầu, sức chiến đấu của ta đã không còn như trước”

Đông Môn Thiên Phủ trong mắt tinh quang lóe lên, y đột nhiên thoát khỏi Diệp Húc bay lên trời, một bước đi ra ngàn dặm.

Y đi ra Thương Nguyệt thần châu, phóng tới cái khe dưới đáy biển, thầm nghĩ: “Linh mạch của ta sắp hết, nếu linh mạch trong ngọc lâu hết sạch, ta lại càng không phải là đối thủ của tên tiểu súc sinh Diệp Thiếu Bảo này! Chỉ có tạm thời ra khỏi thế giới tiên sơn rồi triệu tập quốc chủ các quốc gia trong Hạ Châu đại lục ta, làm cho bọn chúng vây công thằng nhãi này, ta tranh thủ khôi phục tu vi Nhân Hoàng thì tiêu diệt nó dễ như trở bàn tay!”

Món cấm bảo bán thành phẩm Thương Nguyệt thần châu bị hắn quẳng lại, vứt đi như một đôi giày cũ. Đông Môn Thiên Phủ chính là Thánh chủ của Lang Gia tiên phủ, với tâm tình ẩn nhẫn quyết đoán, y biết nếu tiếp tục giằng co, không buông Thương Nguyệt thần châu thì sẽ không đi được, sẽ bị Diệp Húc tiêu diệt tại đất này!

Bởi vậy y cũng chẳng thèm liếc Thương Nguyệt thần châu một cái, nhịn đau bỏ lại món cấm bảo bán thành phẩm này, định trốn về Lang Gia tiên phủ rồi mượn dùng thực lực các quốc gia ở Hạ Châu để đối kháng với Diệp Húc.

“Đông Môn Thánh chủ, ngài còn muốn đi sao?”

Sau lưng Diệp Húc đột nhiên giang ra một đôi cánh, hắn gào thét đuổi theo, ngọc lâu hoành không đánh thật mạnh vào Đông Môn Thiên Phủ.

Tốc độ của Đông Môn Thiên Phủ cực nhanh, hai ba bước đã đi ra được hai ba nghì dặm, đồng thời y cũng giơ tay hung hăng chụp tới ngọc lâu. Lại đúng vào lúc này, y đánh lên hàng rào vô hình, thân thể hơi khựng lại. Chính là Diệp Húc ở trước khi hắn động thủ đã bày ra U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, lấy nhiều mặt trăng phong ấn mấy ngàn dặm lại, chính là ngừa y thoát thân.

“Diệp Thiếu Bảo, nếu ta muốn đi thì Nhân Hoàng cũng không ngăn được ta! Phá cho ta!”

Đông Môn Thiên Phủ vung tay trái lên, đánh vỡ U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn. Cùng lúc đó, tay phải y đón nhận ngọc lâu, chỉ nghe một tiếng oành vang lên, ngọc lâu tạm dừng lại mà Đông Môn Thiên Phủ cũng bị chấn cho rung rung cánh tay phải.

Diệp Húc giận dữ quát lên một tiếng, vỗ cánh bay tới. Tám cánh tay mở ra ôm lấy ngọc lâu, hung hăng ném tới trán y.

Đông Môn Thiên Phủ chớp động ánh mắt, nhanh chóng lui ra sau. Y nâng đôi tay lên chống lại ngọc lâu, cười to nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta sớm biết ngọc lâu chẳng phải bảo vật trời ban mà là một món vu bảo, sao lại không phòng bị gì chứ?”

Cùng lúc đó, từng tòa tiên sơn bảo ấn trên đỉnh đầu y lần lượt bay ra đánh đến Diệp Húc, định vây Ngụy cứu Triệu, khiến Diệp Húc vội tay loạn chân để thừa dịp trốn thoát.

Diệp Húc làm như không thấy đám tiên sơn và bảo án đang đánh đến kia. Đám bất diệt chi bảo này liên tục đánh lên người hắn, đập cho hắn gãy xương đứt gân, thân thể phá nát, miệng mũi tràn ngập máu.

Tám cánh tay hắn rung lên, chỉ thấy một “dãy núi” nhỏ tầm một trượng rơi xuống.

“Dãy núi” này nhỏ như thế, so với thân thể vạn trượng của bọn họ thì quả là nhỏ bé không đáng kể.

Răng rắc!

Hai tay Đông Môn Thiên Phủ vừa mới chạm đến ngọn “núi nhỏ” này đột nhiên đồng loạt gẫy đi. Núi nhỏ nện lên trán y, chỉ thấy thiên địa pháp tướng chân thân của Đông Môn Thiên Phủ lập tức bị nghiền cho chồng chất lại một chỗ.

Nơi “núi nhỏ” hạ xuống, vạn trượng chân thân của y rầm rầm nổ tung, thiên địa pháp tướng và nguyên thần cũng ầm ầm vỡ tan. Ngọn núi nhỏ này từ đầu y đè đến bàn chân, hoàn toàn ép vỡ vụn y ra, hình thần câu diệt!

Đại vu Tam Bất Diệt cảnh rất khó có thể giết chết. Nhân hoàng lại gần như bất tử bất diệt, nguyên thần, thiên địa pháp tướng và thân thể bọn họ bất diệt. Chỉ còn chân linh còn ở là có thể ngóc đầu trở lại, chỉ là tổn hao nhiều nguyên khí mà thôi.

Nhưng ngọn núi nhỏ bé này lại đem nguyên thần, thân thể, thiên địa pháp tướng, thậm chí là cả chân linh của Đông Môn Thiên Phủ ép cho vỡ nát, hoàn toàn đè chết y. Nó không có bất cứ uy năng gì, nhưng dựa vào trọng lượng lại trực tiếp tiêu diệt một vị Nhân Hoàng, còn khủng bố hơn cả cấm bảo!

Đông!

“Núi nhỏ” rơi xuống đất khiến cho toàn bộ không gian vài triệu dặm của thế giới tiên sơn chấn động dữ dội, giống như thiên địa sắp tan biến. Không gian nơi đây rung chấn gần nửa canh giờ mới từ từ bình ổn lại.

Diệp Húc cũng không ngờ được Phương Trượng tiên sơn lại nặng đến mức này, gần như có thể đè sập một tiểu thế giới ổn định!

“Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn phải dùng Phương Trượng tiên sơn chứ không thể dùng sức mạnh của chính mình để giết chết Đông Môn Thánh chủ... Dựa vào thực lực bản thân ta vẫn không thể làm gì được cao thủ như Đông Môn Thiên Phủ...”

Diệp Húc thở dài, tĩnh lại tâm thần, suy tư nói: “Thực lực chân chính của ta có thể tranh hùng với đại vu Tam Bất Diệt cảnh, gặp được Nhân Hoàng bình thường cũng có thể chống lại một lát, nhưng lại không thể tranh phong cùng Nhân Hoàng chân chính”