Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 725: Lật chưởng giết người




Trung Thổ Thần Châu Đế Hưng chi địa sẽ không nằm ở một vị trí cố định, bởi vì ba nghìn thế giới luôn trong trạng thái vận động, Đế Hưng chi địa cũng không ngừng chuyển động theo, do đó sẽ không dừng lại ở một chỗ quá lâu.

Có điều, Đế Hưng chi địa có lẽ chỉ di động trong một phạm vi nhỏ, suy cho cùng sự vận hành của ba nghìn thế giới đều có quy luật đặc biệt của riêng mình. Trung Thổ Thần Châu nằm ở trung tâm của thế giới, Đế Hưng chi địa dù thế nào cũng sẽ không thoát ra khỏi phạm vi của Trung Thổ Thần Châu.

Diệp Húc kìm nén kích động trong lòng, lập tức quét mắt nhìn ba nghìn thế giới, đột nhiên khẽ nao nao, lộ ra sắc mặt kỳ dị, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

"Lẽ nào bệ hạ lại nhìn ra điều gì, hay là lĩnh ngộ được đạo lý vận chuyển của ba nghìn thế giới? Không ngại nói ra xem." Trong mắt Tây Vương Mẫu ánh lên một đạo hào quang, cười nói.

"Không có gì, nương nương thân là Thánh Hoàng còn chưa thế nhìn ra điều gì, trẫm ngay cả Nhân Hoàng cũng chưa đạt đến, làm sao có thể ngộ ra đạo và lý vận hành của ba nghìn thế giới?"

Diệp Húc khẽ lắc đầu, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Vừa nãy hắn vô tình liếc mắt đi, không ngờ lại nhìn thấy phần đông ba nghìn thế giới ở trên cùng một mặt phẳng, chỉ có Hằng Cổ Ma Vực nằm bên dưới thế giới Vu Hoang, từ xa nhìn đến, Hằng Cổ Ma Vực rất giống một toà ngọc lầu mười tầng, thế giới Vu Hoang chính là tầng trên cùng.

"Nếu như ở trên thế giới Vu Hoang có thêm chín tầng thiên giới, vậy thì liền giống hình dạng một toà bảo tháp, mà thế giới Vu Hoang chính là nền móng của toà bảo tháp này."

Diệp Húc không khỏi bật cười thành tiếng, hắn đến nay còn chưa nhìn thấy hình dạng của thiên giới như thế nào, có điều tất cả cảnh tượng trước mắt đều khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng. Nếu như hình dạng của ba giới Thiên Địa Ma thật sự giống như bảo tháp hay ngọc lầu, thì sẽ khiến hắn không khỏi nghĩ đến Thiên Tứ chi bảo. Ngọc lầu cùng bảo tháp trời ban, liệu có liên quan đến cấu tạo của Thiên giới, thế giới Vu Hoang và Hằng Cổ Ma Vực hay không.

Điều này không thể không khiến hắn có nhiều liên tưởng, thiên tứ chi bảo chính là bảo vật do thiên đạo ban tặng, bản thân mỗi bảo vật đã là một bí mật rất lớn.

"Nếu những khúc mắc trong lòng bệ hạ đã được giải đáp, vậy thì chúng ta hãy trở về Hoa Tư thiên quốc, cử hành đăng cơ đại điển, mời bệ hạ và nương nương đăng cơ." Tây Vương Mẫu cười nói.

Bọn họ trở về thế giới Côn Luân, dừng lại trên đỉnh Côn Luân tiên sơn, tiến vào viễn cổ thiên đình, chỉ thấy bên trong thiên cung hùng vĩ sớm đã vô cùng náo nhiệt, rất nhiều cường nhân của thế giới Côn Luân đều đã có mặt.

Thế giới Côn Luân hoàn toàn không phải chỉ có một mình Hoa Tư thiên quốc, còn có các thần quốc viễn cổ thiên đình khác do tiên thần thành lập, trong đó có các thần quốc của huyết mạch của những đại đế như Bắc Cực Tử Vi đại đế, Nam Cực Trường Sinh đại đế, Tây Phương Thái Cực Thiên Hoàng đại đế, Đông Cực Thanh Hoa đại đế thành lập là cực kỳ hùng mạnh.

Đây chính là Thiên đế trong viễn cổ thiên đình, được gọi là tứ ngự Thiên đế, trong trận thiên địa đại huỷ diệt liền chạy đến Côn Luân, sau đó lại ở nơi đây hoá đạo, lưu lại huyết mạch của mình.

Có điều trong số các thần quốc, lấy Hoa Tư thiên quốc làm chính thống, các huyết mạch Thiên đế khác chỉ là phụ thuộc vào Hoa Tư thiên quốc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tây Vương Mẫu thoái vị, hoàng đế đăng cơ, trong Côn Luân thế giới là một việc vô cùng long trọng. Các bậc nhân vật vô thượng của thần quốc khác đều được mời tới, tham dự lễ đăng cơ của Tây Hoàng Công và Tây Vương Mẫu.

Diệp Húc vừa mới bước vào thiên đình liền cảm thấy được bên trong thiên đình dâng lên từng luồng khí tức vô cùng cường mạnh bá đạo, trấn áp tất cả, rõ ràng là của các Vu Hoàng thế giới Côn Luân.

Những Vu Hoàng này được mời đến dự lễ, hiển nhiên cũng có ý đồ ra uy với Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, đem khí tức Vu Hoàng phát tán, thử trình độ nông sâu của hai người bọn họ.

Loại khí tức Vu Hoàng bá đạo của bọn họ còn chưa kịp truyền đến Diệp Húc và Phượng Yên Nhu liền bị Tây Vương Mẫu làm tan biến đi như gió thổi mây bay.

Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu tiến vào thiên đình Lăng Tiêu bảo điện, chỉ thấy bên trong Lăng Tiêu bảo điện, các quốc chủ thần quốc đã có mặt đầy đủ, khí thế cực kỳ cường mạnh, ánh mắt đều đổ dòn lên người bọn họ.

Những người này, thấp cũng phải là tu vi đỉnh cao Nhân Hoàng, ánh mắt trăm chú, ngay cả hư không cũng bị vặn vẹo, ngũ hành kim khí đều có thể luyện thành kim thuỷ, Nhân Hoàng chi bảo đều có thể bị đánh vỡ.

Thần sắc Phượng Yên Nhu có vẻ căng thẳng lo lắng, bị nhiều cường nhân như vậy nhìn chằm chằm, nàng quả thật là lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này.

Trong thế giới Côn Luân cao thủ nhiều vô kể, còn hơn cả thế giới Vu Hoang, trong đó chỉ riêng cấp bậc cường nhân Thánh chủ đã có đến năm bảy vạn người, ngoài ra còn có tứ đại Vu Hoàng.

Khí tức của bọn họ trong Lăng Tiêu bảo điện hình thành lên đủ loại thần quốc, muôn hình vạn trạng, rực rỡ loá mắt, lộng lẫy dị thường.

Diệp Húc nhẹ nhàng nắm tay nàng, đến lúc này nàng mới khẽ yên tâm, dường như cảm thấy bên cạnh có một toà thanh sơn vững trãi có thể dựa vào, cho dù là trời sập xuống thì cũng đã có toà thanh sơn đó thay nàng đỡ lấy.

Tây Vương Mẫu đi trước một bước, tiến vào Trung Đình, ngồi lên trên tiên đế bảo toạ của viễn cổ thiên đình.

Tiên đế bảo toạ có tất cả hai toà, cái bà là ngồi là phượng toạ bên phải, còn long toạ bên cạnh trống không, hẳn là vị trí của Tây Hoàng Công.

Diệp Húc nắm tay Phượng Yên Nhu đứng ở dưới điện.

Ánh mắt bọn họ nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy rất nhiều cao thủ ngồi tụ lại với nhau, trong lúc mơ hồ dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng cường thịnh của viễn cổ thiên đình, Ngọc Hoàng cùng Vương Mẫu ngồi ngay ngắn ở giữa, tứ ngự Thiên đế trấn tứ cực, ngàn vạn tiên nhân kéo vào tham bái Thiên đế.

Mà tình huống hôm nay cũng gần như vậy, vạn quốc tụ hợp, Tây Vương Mẫu ngồi cao chính giữa, quốc chủ Vu Hoàng tứ đại thần quốc ngồi trấn tứ cực, các quốc chủ thần quốc lớn nhỏ khác thì lần lượt ngồi theo thứ hạng.

Bên trong Lăng Tiêu bảo điện, tràn ngập khí tức của Nhân Hoàng, Vu Hoàng và Thánh hoàng, hiện ra loại khí tượng không giống người thường.

Khí tức của tứ đại Vu Hoàng lại càng bá đạo, trấn áp tất cả, khiến những quốc chủ thần quốc khác bị ép đến thân thể không thể khống chế nổi mà thu nhỏ đi mấy lần, còn thân thể của tứ đại Vu Hoàng lại to lớn hơn rất nhiều, giống như những tôn thiên thần.

Những người khác, cho dù là Nhân Hoàng Thánh chủ, nhìn về phía bọn họ cũng đều giống như đang xem những tôn thần minh cao lớn khôi ngô dị thường.

Loại tình huống này, thật sự có thể nói là tiểu vu gặp đại vu, đại vu gặp Nhân Hoàng, Nhân Hoàng gặp Thánh hoàng.

Có điều, so với khí thế của Tây Vương Mẫu thì bọn họ cũng chỉ là tiểu vu.

Khí tức của Tây Vương Mẫu mặc dù không bá đạo, trấn áp tất cả giống như Vu Hoàng nhưng lại có một loại khí thế của Thánh Hoàng giáo hoá.

Bà ngồi trên Vương Mẫu bảo toạ, khiến cho người ta có một loại cảm giác đại đạo thiên thành, dường như bà chính là trời và đất của một vùng thiên địa, đạo và lý của vùng thiên địa này lại là hoàng của tất cả Vu Hoàng, chủ của tất cả Vu Hoàng trong đó.

Diệp Húc vừa mới đứng vững, liền lập tức cảm thấy được vào giờ khắc này trong Lăng Tiêu bảo điện không biết có bao nhiêu luồng khí tức đang âm thầm cuồn cuộn, đồng thời áp tới hắn và Phượng Yên Nhu.

Trong số đó, bốn luồng khí tức cường mạnh nhất rõ ràng là của các quốc chủ tứ đại thần quốc toạ trấn bốn cực. Bốn vị Vu Hoàng này đồng thời ra tay, muốn ép cho thân thể của hắn và Phượng Yên Nhu phải thu nhỏ, khiến bọn họ mất mặt trước hàng nghìn vạn thần quốc của thế giới Côn Luân.

Tây Vương Mãu ngồi ngay ngắn trên Vương Mẫu bảo toạ, dường như không hề phát giác ra điều này.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, đứng im ở chỗ cũ, phong vân kinh đạm, bốn luồng khí tức Vu Hoàng quét qua hắn và Phượng Yên Nhu, nhưng không hề khiến bọn họ bị thu nhỏ như ý muốn.

Đến nay, cảnh giới của Diệp Húc mặc dù vẫn đang dừng lại ở đỉnh cao thiên địa pháp tường bất diệt, chưa hoàn toàn ngưng tụ ra cấm pháp Nhân Hoàng, nhưng độ thâm hậu của tu vi hắn lại đã tiếp cận đến trình độ như Ứng Tông Đạo, thân thể mạnh mẽ đến đáng sợ, so với Vu Hoàng không hề thua kém.

Vu Hoàng của tứ đại thần quốc chỉ dựa vào khí tức mà muốn trấn áp hắn, cơ bản không có khả năng này.

Diệp Húc thậm chí còn có dư lực để bảo vệ Phượng Yên Nhu tránh khỏi ảnh hưởng của tứ đại Vu Hoàng và các cao thủ khác.

"Hừ!"

Trong đám người này truyền đến một tiếng hừ lạnh, đột nhiên chỉ thấy một vị hoàng đế độ tuổi trung niên đứng dậy, cất cao giọng nói: "Nương nương triệu tập chúng tôi đến dự lễ là muốn thoái vị, lựa chọn Hoàng Công và Vương Mẫu thống lĩnh Côn Luân tiên giới ta, đây là một chuyện vô cùng tốt, chúng tôi tất nhiên giơ cả hai tay tán thành. Có điều, nương nương vì sao lại chọn người ngoài?"

Gã bị khí tức tức đại Vu Hoàng trấn áp, chỉ nhỏ như một đậu đinh, có điều tu vi của gã thì không thể coi thường, nếu là đặt trong đám Thánh chủ của thế giới Vu Hoang cũng có thể được coi là một nhân vật bậc trung lưu, cực kỳ cường mạnh.

"Không sai. Nương nương, huyết mạch Tây Hoàng mặc dù chỉ còn lại duy nhất nương nương, nhưng người đứng đầu Côn Luân tiên giới ta dù thế nào cũng không thể để cho hai người ngoài quản lý."

Lại có một vị quốc chủ thần quốc đứng dậy, bi phẫn nói: "Nương nương, huyết mạch Tây Hoàng chỉ còn lại một mình nương nương, quả thật khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Nhưng trong Côn Luân tiên giới, hoàn toàn không phải chỉ có mình huyết mạch Tây Hoàng là tôn quý. Chúng tôi, những quốc thần lớn nhỏ đây, đều là huyết mạch tiên thần viễn cổ lưu lại, ngôi vị Vương Mẫu và Hoàng Công này, chỉ có thể chọn ra từ huyết mạch của chúng tôi, làm sao có thể để rơi vào tay người ngoài?"

"Vẫn mong nương nương suy xét, không thể để kẻ gian làm mông muội thần trí, gây ra đại hoạ!"

"Tuyển chọn người ngoài trở thành chủ nhân Côn Luân tiên giới ta, chúng tôi khó mà phục tùng, xin nương nương cân nhắc."



Các quốc chủ thần quốc tinh thần sục sôi, lần lượt cất lời, ngôn từ dõng dạc hùng hồn. Chỉ có bốn vị Vu Hoàng của tứ đại thần quốc là không lên tiếng, có người vuốt râu cười mỉm, có người trầm mặc không nói, có người lại lặng lẽ quan sát Diệp Húc và Phượng Yên Nhu.

"Khụ khụ."

Một tiếng ho nhẹ truyền đến, lập tức Lăng Tiêu bảo điện lặng ngắt như tờ, chỉ thấy một vị Vu Hoàng ngồi ở phía đông cuối cùng cũng mở miệng, thản nhiên nói: "Nương nương, chư vị quốc chủ nói không sai, Hoa Tư thiên quốc mặc dù là huyết thống của Ngọc Đế và Vương Mẫu, nhưng Côn Luân tiên giới không chỉ có một mình huyết tộc Tây Hoàng. Nương nương suy xét chỉ e có chút không không hợp lý, vẫn mong cân nhắc lại."

Vị Vu Hoàng lên tiếng này chính là quốc chủ của Thanh Hoa thần quốc, thuộc huyết mạch của đông cực Thanh Hoa đại đế, địa vị trong Côn Luân tiên giới chỉ dưới Hoa Tư thiên quốc, so với tam đại thần quốc khác là đồng đẳng..

"Truyền thừa của huyết mạch Tây Hoàng, sao có thể là người ngoài?"

Tay Vương Mẫu chau mày, nhẫn nại nói: "Người kia chính là có nguồn gốc sâu xa với Hoa Tư thiên quốc ta, là truyền nhân của Hoa Tư thiên quốc, đến nay huyết mạch của Hoa Tư thiên quốc suy tàn, lập hắn làm hoàng, cũng là hợp tình hợp lý. Huống hồ, Tây Vương Mẫu chính là huyết mạch của Hoa Tư thiên quốc ta, nàng trở thành Vương Mẫu, cũng là lẽ đương nhiên."

"Không thể nào!"

Quốc chủ đông cực Thanh Hoa thần quốc thất thanh nói: "Rõ ràng là toàn bộ người trong huyết mạch Tây Hoàng đều đã bị giết hết, chỉ lưu lại một mình nương nương, sao còn có thể có thêm một hậu duệ Tây Hoàng?"

Tây Vương Mẫu sắc mặt không vui, thản nhiên nói: "Lẽ nào Tiết Hoàng hoài nghi nhãn lực của trẫm?"

Quốc chủ Thanh Hoa thần quốc sắc mặt tối sáng bất định, đột nhiên giơ tay tóm lấy Phượng Yên Nhu, cười nói: "Không phải hoài nghi nhãn lực của nương nương, mà do đây là chuyện vô cùng hệ trọng, không thể không cẩn thận. Để bổn hoàng thử kiểm nghiệm xem, nó rốt cuộc có phải là huyết mạch Tây Hoàng không!"

Đột nhiên, một cánh tay ngọc ngà đưa ra, chỉ xuống phía dưới, khẽ khàng một tiếng liền khiến quốc chủ Thanh Hoa thần quốc bị đánh thành thịt vụn, một đời Vu Hoàng, chết ngay tại chỗ.

"Vương Mẫu, sao có thể để cho ngươi nói này nói nọ? Chết chưa hết tội. Thanh Hoa thần quốc, có thể chọn một quốc chủ mới rồi."

Tây Vương Mẫu thu hồi ngọc thủ, quét mắt bốn phía, khẽ cười nói: "Ai còn thắc mắc nữa không?"