Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 756: Huyền Thiên đạo môn




Xích Uyên Ma Tôn hồn nhiên không thể ngờ được, y nhìn không chớp mắt vào tấm biển lửa này. Đây rõ ràng là nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra, Diệp Húc lấy Thánh Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế để thục dục tấm biển lửa này, chỉ một thoáng thời gian đã luyện hóa tu vi của y hơn một thành làm cho tu vi của y đột nhiên hạ xuống.

Xích Đế Ma Môn của y nhanh chóng tan rã, trong lòng kinh hãi đến tuyệt vọng, y vội vàng vươn người đứng dậy, nhanh chóng chạy nhanh ra bên ngoài biển lửa.

“Ma Tôn, ta ám toán ngươi bao nhiêu lần ngươi còn nhớ không?”

Diệp Húc cười dài một tiếng, thúc dục Dao trì thiên thuyền nhanh chóng bay theo y, chỉ thấy tấm biển lửa này cũng cứ tùy theo thân hình hắn mà động, cũng cùng nhau bay theo Xích Uyên Ma Tôn.

“Hôm nay ta lại ám toán ngươi một lần nữa.”

Xích Uyên Ma Tôn vừa sợ vừa giận, tốc độ của Dao Trì thiên thuyền so với y không hề chậm mà thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều, làm cho y trước sau không thể thoát khỏi phạm vi của biển lửa.

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, điều khiển biển lửa mà đi, mượn tấm biển lửa này dùng để luyện hóa Xích Uyên Ma Tôn, đây là đột nhiên nghĩ ra mà quyết định ra kế hoạch, chứ hoàn toàn không có mưu tính từ trước.

Thời viễn cổ xa xưa, khi trung tâm thiên giới Ngọc Thanh Thiên vỡ vụn, trong đó một khối rơi xuống hình thành Đế Hưng chi địa, diễn hóa thành thế giới Vu Hoang. Từ lần đó đến nay vẫn chưa có va chạm lớn bên trong Đế Hưng chi địa nên tấm thiên hỏa này vẫn chưa bị tắt.

Thiên hỏa hừng hực thiêu đốt không biết bao nhiêu vạn năm, trong biển lửa dưỡng dục ra Hạo Thiên Đại Đế, loại sinh linh kỳ lạ này sinh ra từ trong lửa, sinh mà thần minh, vừa ra đời liền có đại thần thông.

Thiên hạ chi hỏa, không thể làm thương tổn được tới hắn. Diệp Húc cầm trong tay Thái Dương Thần Lô do ông ta luyện ra, trong đó lại có Thánh Hoàng Đế Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế, ở trong biển lửa này có thể nói không thể thương tổn đến ngay cả lông tóc của hắn, căn bản hắn không lo thương tổn chút nào.

Trong nháy mắt khi hắn tiến vào Đế Hưng chi địa, trong Thái Dương Thần Lô lại sinh ra một xao động, một cảm giác thân thiết không tên. Hạo Thiên Đại Đế phân thân tuy rằng bị tàn phá thần trí, nhưng trời sinh ra đối với nơi sinh ra của mình có một loại cảm ứng mãnh liệt. Khi đó Diệp Húc liền biết tầm biển lửa này chính là nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra.

Bở vậy mặc dù Diệp Húc tuy rằng phát hiện Xích Uyên Ma Tôn đi theo mình vào Đế Hưng chi địa, nhưng lại không sợ hãi chút nào, hắn tiến vào trong biển lửa cũng như là cá vào trong nước, chỉ cảm thấy hơi thở của thiên hỏa cùng hòa với hơi thở của chính mình.

Giờ đây hắn tế lên Thái Dương Thần Lô, thúc dục Thánh Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế, cơ hồ như vị Đại Đế này sống lại cùng thiên hỏa cộng minh, nhất thời khiến cho thiên hỏa càng thêm thịnh vượng.

Thiên hỏa nơi đây, chỉ một tia hỏa diễm là có thể đem một cái tinh cầu đốt cháy, đơn giản tựa như là đốt xuyên qua một tờ giấy vậy.

Giả sử nếu lấy đại hỏa nơi này đem đến thế giới Vu Hoang, tất có thể làm cho hàng tỷ vạn dặm hư không trên thế giới Vu Hoang đều tạo thành thiên hỏa, lúc ấy thế giới Vu Hoang sẽ hóa thành một liệt hỏa địa ngục.

Ông!

Trong thiên hỏa đột nhiên truyền lại một trận làm cho người ta rung động sợ hãi, khắp biển lửa đột nhiên tạm dừng, đem lại một thoáng yên tĩnh, một cổ âm trầm trầm đầy tử khí từ trong biển lửa tràn ngập ra, giống như nước mực màu đen từ trung tâm biển lửa xuất hiện, hướng ra phía ngoài mà ăn mòn, tốc độ cực nhanh.

Cổ tử khí này đậm đặc đến mức tựa hồ như chỉ dính vào một tí thôi thì sẽ bị ăn mòn tất cả thọ nguyên, cốt nhục tan rã, hồn phi phách tán.

“Trong biển lửa ngoại trừ thiên hỏa ra còn có cái gì khác?”

Trong lòng Diệp Húc cả kinh chỉ cảm thấy có một cái gì đó cực kỳ nguy hiểm xông lên đầu, cái tử khí đen như mực này dẫn đến cho hắn một cảnh giác mãnh liệt, làm cho hắn cảm thấy một mối nguy hiểm trí mạng.

Lúc này hắn không tiếp tục đuổi giết Xích Uyên Ma Tôn nữa mà vội vàng thúc dục Dao trì Thiên thuyền tăng tốc bay về phía trước, cố gắng chạy nhanh ra khỏi phạm vị bao phủ của khối tử khí này.

Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu giờ phút này không xen tay vào được vội vàng nhìn lại hướng thiên hỏa, chỉ nghe vù một tiếng, trong thiên hỏa đột nhiên dựng thẳng lên một tòa Môn Hộ đen nhánh, mặt trên được che kín bởi các vết mật đạo, văn đạo. Môn hộ này đột nhiên kẽo kẹt mở ra một khe hở âm u, tử khí từ trong khe hở này điên cuồng thổi ra.

Dao Trì thiên thuyền thoáng một cái đã đi qua, trong thời gian ngắn đuổi theo Xích Uyên Ma Tôn. Chỉ thấy tử khí ào đến như nước vỡ bờ, đảo qua Đuôi thuyền Dao Trì thiên thuyền, chỉ thấy kiện thánh bảo này rầm một tiếng đã bị vỡ ra một miếng.

Cả hai cô gái không khỏi rùng mình. Tử khí mà tòa Môn Hộ này truyền đến ngay cả thánh bảo cũng có thể dễ dàng ăn mòn, nếu như lan tràn đến chính chiến thuyền Dao Trì thì chỉ sợ rằng chiếc thiên thuyền này và ngay cả ba người bọn họ đều dễ dàng nát vụn.

“Tây Hoàng Công, ngươi lại bày trò gì vậy?”

Xích Uyên Ma Tôn quay đầu nhìn lạ, không khỏi sợ đến mực hồn phi phách tán, cố sức tập trung tu vi còn sót lại chạy vội khỏi cổ tử khí này, mặc dù y là Thánh Hoàng thì cũng không thể chịu đựng được.

Xuy!

Chân trái y bị chất khí đen kịt kia đảo qua, làn da nhất thời bi hư thối, gân lớn bị đứt, cơ bắp vỡ ra từng khối rơi xuống lộ ra xương cốt trắng hếu.

Rắc rắc!

Xương chân của y bị vỡ vụn tử khí lan theo đùi lên phía trên ăn mòn toàn thân của y.

Xích Uyên Ma Tôn cũng vô cùng kiên quyết, y quyết định thật nhanh giơ cao tay lên một chưởng hung hăng cắt xuống, cắt phăng ngay chân trái của mình đến tận gốc rồi vội vàng sử dụng cả tay cả chân mà chạy như điên.

“Ma Tôn, ngươi cắt sai chân rồi.” Diệp Húc hảo tâm nhắc nhở y.

Xích Uyên Ma Tôn nghe vậy trong lòng cả kinh vội vàng giơ chưởng lên chuẩn bị cắt đứt đùi phải, đột nhiên tỉnh ngộ nổi giận mắng: "Tiểu tử thối, ngươi lại còn muốn ám toán ta! Ma Tôn ta lần này mà không chết thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn.”

Hai người một trước một sau chạy ra khỏi biển lửa, Diệp Húc quay đầu nhìn lại chỉ thấy kiện thánh bảo Dao Trì thiên thuyển này giờ đây rõ ràng đã bị tử khí ăn mòn, đuôi thuyền nát rữa, không khỏi sợ đến sởn gai ốc.

“Môn hộ trong biển lửa kia rốt cuộc là có vật gì trong đó? Làm sao mà có thể khủng bố như vậy? Dao Trì thiên thuyển của ta chính là thánh bảo, hơn nữa không phải là thánh bảo bình thường, rõ ràng đã bị tử khí này ăn mòn nát rữa một khối lớn.”

Xích Uyên Ma Tôn cũng chạy ra khỏi biển lửa, kinh hồn vừa định, một chân đứng nguyên tại chỗ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong đạo môn hộ kia tử khí không ngừng phun ra giờ phút này đã tràn ngập khắp biển lửa, biến biển lửa kia thành một hải dương màu đen, sau một lúc lâu tử khí như thủy triều rút đi, biến mất trong biển lửa.

Đạo môn hộ cạch một tiếng khép kín, hình thái càng ngày càng mờ nhạt, sau cùng thì biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa.

“Huyền Thiên Đại Đế! Đây là Huyền Thiên Đạo Môn do Huyền Thiên Ma Công của Huyền Thiên đại đế hình thành.”

Trên mặt Xích Uyên Ma Tôn lộ ra vẻ kinh sợ, thất thanh kêu lên: "Xem ra Huyền Thiên Đại Đế cũng đã tới bí cảnh này, đoán chừng là nhìn thấy trong thiên hỏa này sẽ dưỡng dục ra một cường đại sinh linh, bởi vậy lưu lại nơi Hạo Thiên Đại Đế sinh ra một đạo ma công của mình, ý đồ đem Hạo Thiên Đại Đế gạt bỏ.”

Trong lòng Diệp Húc chấn động, Huyền Thiên Đại Đế là một vị Đại Đế ma tộc đã từng lập đạo tràng ở Thái Khư, thời thiếu niên vị thiên đế này đã tới Vu Hoang, đã lưu trú ở thế giới Vu Hoang năm trăm năm.

Phỏng chừng vị Huyền Thiên Đại Đế này vì để tập hợp đủ khí vận của ba nghìn thế giới, cũng đã đến nơi này, nhìn thấy trong thiên hỏa sắp dưỡng dục ra một sinh linh cường đại, cho nên ý đồ gạt bỏ Hạo Thiên Đại Đế khi còn chưa xuất thế.

Mặc dù là không thể hoàn toàn giết chết được y nhưng cũng muốn ngăn cản thiên đế xuất thế, đưa thời gian xuất thể của y lùi lại vài chục vạn năm.

Hai vị Đại Đế này bình sinh chưa từng gặp mặt nhưng đã từng một lần giao thủ. Huyền Thiên Đại Đế dự tính lưu lại tòa đạo môn này, đã là uy năng tu vi đỉnh cao Thánh Hoàng gạt bỏ Hạo Thiên Đại Đế, làm chậm lại thời gian Hạo Thiên Đại Đế sinh ra, giúp cho mình bớt đi một cường địch tranh đoạt đế vị.

“Nơi này tột cùng là địa phương nào, thật quá biến thái, rõ ràng là đã từng có hai vị Đại Đế một vị là từ đây sinh ra, còn một vị thì đã từng đến nơi này.”

Xích Uyên Ma Tôn phục hồi tinh thần của mình, xoay người nhìn về phía Diệp Húc, hung ác nói: "Tiểu tử ngươi lại ám toán lão tử một lần nữa, luyện hóa của lão tử bảy tám phần tu vi! Tuy nhiên lần này lão tử ta cát nhân tự có thiên tướng đã chạy ra tìm đường sống! Tuy rằng tu vi của lão tử hao tổn nhiều, nhưng Dao Trì thiên thuyền của ngươi cũng đã bị thương nặng tốc độ giảm nhiều, bản thân ta muốn xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.”

Chân trái của y bị chính y chém đứt giờ đây lại tự mọc dài ra, tuy rằng y chỉ còn lại ba thành tu vi, nhưng Thánh Hoàng thì vẫn là Thánh Hoàng, không phải Diệp Húc có khả năng địch nổi.

“Xích Đế Ma Môn!”

Xích Uyên Ma Tôn quát to một tiếng phía sau đột nhiên hiện lên một tòa Ma Môn đánh thẳng về phía Diệp Húc.

Từ ngà gặp Diệp Húc, y liền uất ức không chịu nổi. Đầu tiên là ở Hoa Tư Thiên Quốc bị Diệp Húc làm nhục trước mặt mọi người, lấy Phương Trượng Tiên Sơn trấn áp Thánh Hoàng phân thân. Lại khi ở nơi vô cực bị hai người Diệp Húc cùng Tây Vương Mẫu ám toán chân thân, cơ hồ thân tử đạo tiêu, y thật vất vả chạy đi tìm đường sống. Thánh Hoàng phân thân của y cũng bị Diệp Húc chà đạp hàng trăm nghìn lần, cuối cùng bị Diệp Húc luyện hóa thành cặn bã, thậm chí ngay cả trí nhớ của y cũng bị Diệp Húc sưu hồn tác phách đọc đến một lần.

Việc hôm nay cũng chỉ là trong chuỗi sự kiện làm cho y phẫn nộ, chẳng qua cũng chỉ là giận càng thêm giận mà thôi. Tõ ràng là Diệp Húc tự động chạy đến Xích Đế Ma Giới dụ dỗ y ra tay, dẫn đến cái địa phương kỳ quái Đế Hưng chi địa này, suýt nữa đem y luyện chết trong thiên hỏa.

Không chỉ có như thế tiểu tử này lại còn làm ra Ma Môn mà Huyền Thiên Đại Đế lưu lại, suýt nữa làm cho y chết ở dưới uy năng của Ma Môn này.

Xích Đế Ma Môn vừa xuất ra, trên hư không Đế Hưng chi địa nhất thời bị các đạo văn như máu che kín, gột rửa mọi nơi, giống như một tấm lưới lớn chụp xuống phía Dao Trì thiên thuyền.

Tòa Ma Môn này tuy rằng không khủng bố bằng Huyền Thiên Đạo Môn, nhưng uy lực cũng rất mạnh. Xích Uyên Ma Tôn cũng đã từng dùng tòa Xích Đế Ma Môn này mà luyện chết đến hơn mười vị Vu Hoàng. Giờ phút này tuy rẳng tu vi của y đã bị tổn hại lớn và uy lực Ma Môn cũng bị giảm nhiều, nhưng trong lúc ra tay cũng vẫn là Thánh Hoàng uy.

“Ma Tôn giữa chúng ta cũng không có đại thù đến không chết không thôi, cần gì phải đánh đến ngươi chết ta sống?” Diệp Húc khống chế thiên thuyền nhanh chóng lui về phía sau, cười vang nói.

Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt vô cùng thâm trầm, nén giận mà cười nói: "Đối với ngươi không phải là có đại thù không chêt không thôi, nhưng đối với lão tử mà nói thì chính là đại thù không chết không thôi.”

Đạo văn của Xích Đế Ma Môn chen chúc mà đến, trong đó có một đạo văn chà vào Dao Trì thiên thuyển, làm cho chiến thuyền này nhất thời rung động kịch liệt giống như lọt vào một kích toàn lực của Vu Hoàng, cơ hồ bị ném bay ra ngoài.

Diệp Húc rùng mình, Xích Uyên Ma Tôn cho dù tu vi đã hao tổn nhiều, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ đáng sợ, thậm chí so với Đằng Hầu Giám Thiên Sứ thế giới Vu Hoang khi trạng thái toàn thịnh, còn muốn khủng bố hơn mấy chục lần.

“Nếu là ta triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa tháp không biết có thể đánh chết y…?”

Diệp Húc một mặt điều khiển thiên thuyền chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Xích Đế Ma Môn, một mặt suy tư nói: "Chỉ sợ không được, nếu là Di La Thiên Địa tháp chấn không chết y thì người chết sẽ là ta…”

Vù!

Bọn họ một trước một sau cấp tốc bay qua, chỉ thấy bên trong Đế Hưng chi địa đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá. Tấm bia đá này cực cao, Dao Trì thiên thuyền đến trước mặt tấm bia đá này giống như là một chiếc lá cây nhẹ nhàng thồi qua.

“Hiên Viên chứng đạo Vu Hoàng vu thử, đắc tam thiên khí vận, điện Thánh Hoàng Vu Tổ chi cơ…”

Tô Kiều Kiều mềm mại thoáng nhìn chỉ thấy trên tấm bia đá lưu lại vài cái chữ to không thể không nhẹ giọng đọc ra: "... Không đành lòng bị phá hủy, lưu lại đợi hậu nhân…”

Xích Uyên Ma Tôn cũng nhìn thấy tấm bia đá này trong lòng lại một lần nữa chấn động: "Rõ ràng là lại có một vị Đại Đế lúc tuổi trẻ đã qua đây, cái địa phương này rốt cuộc thì phải gọi là gì…”