Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 887: Thần Thụ trong đáy Hải Nhãn




Sao Diệp lão đệ không xuất ra Thần Binh? Thương Hạc lão tổ quét mắt nhìn ngọc lâu một cái, trong lòng âm thầm nghi hoặc.

Những Vu Tổ khác cũng có cùng suy nghĩ, trên người bọn họ ngoại trừ Vô Tướng lão tổ, ai cũng có một kiện Thần Binh, chỗ hung hiểm bậc này, tự nhiên là dung uy lực càng lớn càng tốt!

Chỉ có Thần Binh, mới có thể tạm thời ngăn cản được dư âm của Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, nhưng mà ở chỗ sâu nhất của Hải Nhãn rất nguy hiểm, Thần Vương cũng không thể kiên trì được lâu mà bỏ mạng. Mặc dù là Thần Binh cũng sẽ bị thiêm âm ngũ suy thâm nhập, mất hết đi uy lực rồi hóa thành tro bụi.

Ở trong lòng bọn họ, Thần Binh còn như thế, huống chi ngọc lâu của Diệp Húc chỉ là một kiện Tổ Binh, ngay cả thần văn đều không có khắc lên, khẳng định mới vừa tiến vào động khẩu sẽ bị ăn mòn thành tro!

Lúc này Diệp Húc đang thúc dục ngọc lâu, lập tức một cỗ uy lực vô cùng khổng lồ bùng nổ, hơn xa so với uy lực của Tổ Binh bình thường, làm cho những Vu Tổ đều phải kinh hãi.

Đám người Man liếc nhìn nhau, lập tức cũng thử đem tu vi của mình rót vào trong ngọc lâu. Tu vi của bọn họ đều cực kỳ cao thâm, đều là những người đứng đầu ở Vu Tổ, uy năng của ngọc lâu lại tăng lên mấy lần, không ngừng bành trướng khắp hai mươi tư tầng Chư Thiên, xuất hiên một tầng tiếp theo, tạo ra một mảnh không gian làm thành một hàng rào chắc chắn vô cùng!

Loại uy lực này đã đạt tới đẳng cấp của Thần Binh, thậm chí còn muốn vượt qua đại đa số Thần Binh, hơn nữa còn là uy lực của Thần Binh được khai mở hoàn toàn!

Du âm Mạt Nhật Kiếp hoàn toàn bị uy lực của ngọc lâu khu trừ, thiên nhân ngũ suy cũng không thấy bong dáng đâu nữa!

Thậm chí, bọn họ cảm giác được lực lượng của một kích này đánh ra thì cho dù là Thần Vương cũng bị bọn họ đánh cho trọng thương!

Ngọc lâu này thật sự quá cường đại!

Man Tổ lẩm bẩm nói: Ta cảm giác được lực lượng của nó vẫn còn chưa có hoàn toàn phát ra hết, nếu là toàn bộ uy lực của ngọc lâu này phát ra không biết sẽ khủng bố thế này đây?

Ánh mắt Vô Tướng Hoàng chợt lóe lên, trong long chợt động, chỉ thấy thần văn xung quanh hắn chen chúc chui vào ngọc lâu, lấy tu vi Thần Vương thúc dục bảo vật này.

Ngọc lâu được Thần Vương thúc dục, uy lực lại nhất thời bành trướng them gấp mấy lần!

Không sai biệt lắm với đẳng cấp Đế Binh...

Khóe miệng Vô Tướng Hoàng run run, lực lượng của ngọc lâu này quá mạnh, thật sự vượt quá dự liệu của hắn, Thần Binh cũng không cách nào so sánh được, chỉ có Đế Binh mới có thể hơn nó một bậc thôi.

Chúng ta đi thôi!

Diệp Húc cùng đám người Vô Tướng Hoàng đứng ở trên ngọc lâu, đồng thời thúc dục ngọc lâu ầm ầm chui vào cái động khẩu, hướng đáy Hải Nhãn đi xuống. Dư âm Mạt Nhật Kiếp ở đây nồng đậm không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài động khẩu, mênh mông bát ngát, thậm chí vặn vẹo tụ thành từng đám, rồi lại vỡ vụn. Dù vậy, ngọc lâu của Diệp Húc vẫn duy trì uy lực như vậy, tùy ý chèn ép dư âm Mạt Nhật Kiếp mà tiến vào!

Cứ một hơi thời gian, bọn họ lại chìm xuống them mấy vạn dặm, ai cũng cảm giác nặng nề, không có thanh âm nào, chỉ nghe được tiếng tim đập lẫn lộn với nhau.

Chỗ sâu nhất của hải Nhãn làm một thế giới tuyệt đối im lặng, tĩnh mịch đáng sợ. Bọn họ xâm nhập càng sâu, càng phải đối mặt với áp lực ngày càng lớn. Áp lực này bức bách trực tiếp lên uy lực của ngọc lâu, bắt buộc bọn họ phải không ngừng tiêu hao tu vi để duy trì ngọc lâu.

Mặc dù uy lực của hai mươi tư Chư Thiên của ngọc lâu toàn bộ khai mở, uy năng không sai biệt lắm so với Đế Binh, nhưng ở trong chỗ sâu nhất của hải Nhãn cũng bị dòn ép, khoongnguwngf thu nhỏ lại, hang rào phòng vệ cũng dần dần bị ăn mòn.

Đột nhiên hai mươi tư Chư Thiên của ngọc lâu không chống đỡ nổi, cuối cùng bị Mạt Nhật Kiếp biến thành tro bụi, khí tức chết choc nhanh chóng cuồn cuộn xông tới.

Sắc mặt đám người Man Tổ kịch biến, khuôn mặt ảm đạm thất sắc. Giờ phút này, mặc dù là Vô Tướng Hoàng cũng mất đi bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mạt Nhật Kiếp ở nơi sâu nhất Hải Nhãn thật sự quá mạnh mẽ, cường bạo đến nỗi bọn họ căn bản không thể chống đỡ, chỉ sợ đây chính là kiếp nạn đã tới, là lúc bọn hắn bỏ mạng, có lẽ Vô Tướng Hoàng còn có thể kiên trì một lát, nhưng những người khác khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bọn họ muốn tiến vào chỗ sâu nhất của Hải Nhãn, bị Mạt Nhật Kiếp cuốn vào đáy Hải Nhãn, hoàn toàn không thể giãy giụa thoát khỏi sự trói buộn, cũng không có khả nẳng theo đường cũ trở về được nữa.

Tất cả mọi người vào trong ngọc lâu, tiếp tục thúc dục ngọc lâu!

Diệp Húc khẽ quát một tiếng, trong lòng chợt động, đem tất cả đám người Vô Tướng Hoàng đưa vào trong ngọc lâu, bản thân cũng lập tức đi vào.

Mạt Nhật Kiếp ầm ầm áp chế, chỉ một thoáng mạt ngoài ngọc lâu đã bị ăn mòn long lổ, lực lượng thiên nhân ngũ suy hướng không gian trong lầu bắt đầu xâm nhập và ăn mòn vào trong.

Đám ngườiVô Tướng Hoàng không kịp đánh giá không gian trong ngọc lâu của Diệp Húc, vội vàng thúc dục toàn bộ tu vi, tiếp tục ra sức chống lại sự xâm nhập của Mạt Nhật Kiếp, hi vọng có thể đem dư âm của Mạt Nhật Kiếp ngăn cản ở bên ngoài!

Không trung ở trong lầu dần dần trở nên xám dần lại, không khí giống như trang giấy sắp sửa bị đốt cháy, từ vàng biến thành đen. Không lâu sau tất cả đều bốc cháy lên, một ngôi sao trên bầu trời bị thiêu, trở thành một hỏa cầu thật lớn, mang theo khói lửa từ trên tinh không ầm ầm lao xuống.!

Cảnh tượng diễn ra trước mắt bọn họ tựa như kiếp nạ thời viễn cổ khi thiên địa sụp đổ, làm tâm hình vô cùng sợ hãi. Không ngờ ở trong ngọc lầu của Diệp Húc lại được chứng kiến tận mắt kiếp nạn này!

Ngọc lâu của Diệp Húc không ngờ thất thủ nhanh như vậy, không giống như Diệp Húc đoán trước. Chỗ sâu nhất của Hải Nhãn lực lượng rất mãnh liệt, dường như có thể hoàn toàn phá hủy ngọc lâu, làm tất cả bọn hắn chết không có chỗ chôn!

Đáng tiếc, ngọc lâu không phải là bảo vật chính ta chứng đạo, nếu không có thể dung nạp Lục Đạo Luân Hồi cùng Thiên đạo, Mạt Nhật Kiếm sẽ không dễ dàng phá hủy không gian trong lầu như thế...

Cõi long Diệp Húclặng đi, lặng đi vì tuyệt vọng, Mạt Nhật Kiếp trong Hải Nhãn mạnh mẽ quá sức tưởng tượng, cho dù là Thần Vương của không thể chống lại, chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Trong lầu, hai mươi tư Chư Thiên đều đã bắt đầu sụp đổ, thiên địa biến hóa càng ngày càng nghiêm trọng, không có gì có thể ngăn cản được. Chờ đợi bọn hắn là một cái tử lộ, vĩnh viễn biến mất ở trong Hải Nhãn, hình thần câu diệt!

Ngọc lâu đột nhiên dừng lại, giống như va đập vào cái gì phía trên, đột nhiên Thiên Không không hề sụp đổ, hư không không hề bị phá hủy, thì ra ngọc lầu đã tự mình chữa trị.

Bọn Diệp Húc trong lòng người cả kinh, lập tức mừng như điên.

Chẳng lẽ cuối cùng chúng ta cuối cùng đã tới đáy Hải Nhãn rồi? Man Tổ cực kỳ vui vẻ, cười ha ha, lập tức đột nhiên nhảy ra khỏi ngọc lâu.

Diệp Húc ngăn cản không kịp, Man Tổ đã nhảy ra ngoài, ngoài lầu hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động, Man Tổ giống như tan vào hư không.

"Man Tổ!"

Huyền Vũ lão tổ cùng hắn quan hệ tốt nhất, cũng vội vàng lao ra khỏi ngọc lâu, lập tức cũng không có tin tức. Trong lầu yên tĩnh không tiếng động, sau một lúc lâu, thanh âm của Huyền Vũ lão tổ truyền đến, giọng run run: Các ngươi mau ra đây, nhìn xem đây là vật gì?

Diệp Húc nghe vậy, bước đi ra khỏi ngọc lâu, Vô Tướng Hoàng đám người cũng đều rời khỏi ngọc lâu. Chỉ thấy Huyền Vũ lão tổ cùng Man Tổ đều bình yên đứng ở nơi đó, nhưng mà thần tình si dại, dường như khiếp sợ không nói nên lời.

Đám người Vô Tướng Hoàng đều thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, cũng không khỏi ngây ra như phỗng. Text được lấy tại Truyện FULL

Ở trước mặt bọn họ, là một thế giới màu xanh mướt dạt dào, màu xanh trải ra đến vô tận, từng đạo thần văn đạo vận khổng lồ lưu chuyển thành dòng, nhìn qua như sông Trường Giang, sông Hoàng Hà!

Mà trên đỉnh đầu bọn họ là một vùng xanh đậm, đồng thời thần văn, thần vận cũng che chắn kín mít, giống như từng đám mây trôi lơ lừng trong không trung.

Ánh mắt của bọn họ nhìn càng xa, càng làm cho bọn họ càng thêm nghẹn họng nhìn trân trối. Chỉ thấy xa xa thậm chí có cột chống trời tồn tại, cao từ đất lên đến trời, có thẳng tắp, có nghiêng lệch, còn có phân nhánh, rất là kỳ lạ.

Ánh mắt của bọn họ phóng ra cao hơn, xa hơn, thấy những địa phương khác, thấy từng mảnh màu xanh giống như những chiếc lá, bên trên dày đặc thần văn, thần vận, cùng với một gốc thô to như cột chống trời.

Kỳ quái, tại sao ta có cảm giác đây là một Thần Thụ, vị trí chúng ta đang đứng chính là trên một lá cây? Hàn Minh lão tổ lẩm bẩm nói.

Một Vu Tổ sắc mặt mờ mịt, gật đầu nói: Ngươi nói như thế, ta cũng hiểu được vật quái quỷ dưới chân chúng ta là một cây đại thụ. Nhưng mà này gốc cây này thật sự quá lớn?

Trong Hải Nhãn, một gốc Thần Thụ cổ xưa đứng thẳng tắp, tạo ra một vùng thật lớn, ngọc lâu của Diệp Húc đúng là dừng trên một phiến lá của Thần Thụ, vô nhỏ bé thậm chí không bằng con kiến.

Gốc cây màu xanh lục, tràn ngập sức sống, sinh sôi trong Hải Nhãn tạo thành một thế giới độc lập, hình thành một hàng rào vô cùng vững chắc, có thể dễ dàng ngăn cản dư âm của Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, uy lực của nó so với ngọc lâu của Diệp Húc lớn hơn không biết bao nhiêu lần!

Thần Thụ này có phải là Cây Thế Giới trong truyền thuyết?

Man Tổ tỉnh táo lại, gãi đầu gãi tai, nghi ngờ nói: Ta nghe nói, Cây Thế Giới nằm trong tay một tồn tại từ xưa, người nọ là một vị Đế Quân, cùng Thương Thiên Đế Tôn rất thân thiết, Thần Thụ kia vĩ đại vô cùng, nâng lên tam đại Thiên giới, tại sao nơi này lại có mảnh vỡ của nó?

Vô Tướng Hoàng gật đầu nói: Ta ở vạn năm trước cũng từng nghe qua việc này, ân sư ta Phật Đế Đại Thế Tôn chính miệng nói cho ta biết, trong Thiên Giới có một tồn tại khủng bối, rất có thể đã vượt qua hạn chế, tiến vào một cảnh giới mới! Ân sư ta từng định cùng Cửu Thiên Thần Giới khai chiến, nhưng bởi vì e ngại tồn tại kia nên vẫn không có động thủ.

Diệp Húc trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: Các ngươi nói cái vị Đế Quân kia đã bị người giết chết, Cây Thế Giới cũng bị người chém ngã.

Không có khả năng! Ân sư ta nói vị kia giống như tiên nhân tồn tại, sao có thể chết như thế?

Vô Tướng Hoàng lắc đầu cười nói, đột nhiên hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, thất thanh nói: Ta nhớ ra rồi, mấy trăm năm trước có một ngày, Hải Nhãn đột nhiên trở nên yên tĩnh một lát, dư âm Mạt Nhật Kiếp nhỏ đi vô số lần, chẳng lẽ đúng là Cây Thế Giới bị sập, một mảnh nhỏ rơi và Hải Nhãn?

Ánh mắt Huyền Vũ lão tổ sáng lên, kích động vạn phần: Ta nhớ rõ có chuyện như vậy, khi đó nương nương cũng bị kinh động, nói là trên không Hải Nhãn có vật gì đó rơi xuống, không biết đã rơi xuống chỗ nào!

Tạo thành động tĩnh lớn như vậy, khẳng định đó chính là Thần Thụ này rồi!

Vô Tướng Hoàng hít vào một hơi, nhìn về phía Diệp Húc, trầm giọng nói: Diệp lão đệ, có phải bảo vật mà ngươi muốn tìm kiếm chính là gốc Thần Thụ này không? Nay Thần Thụ đã tìm được rồi, ngươi có mấy phần nắm chắc từ nơi này rời đi?

Nắm chắc mười phần. Diệp Húc thản nhiên nói.