Độc Bộ

Chương 191: Cùng một con đường!




"Ngươi từ đâu có được nhiều đan dược thất phẩm như vậy?" Tần Sương ngơ ngác nhìn Bộ Tranh hỏi.

"Đương nhiên là tự ta luyện chế." Bộ Tranh nói.

"..." Tần Sương trầm mặc, nàng không nghĩ đến cái đáp án này, cho dù nàng nghe được đáp án này, thì nàng vẫn như cũ không tin đáp án này là thật.

Đan dược thất phẩm đó a, cho dù là Tần gia bọn nàng cũng không luyện chế được, huống chi loại đan dược này còn không phải loại đan dược thất phẩm có thể mua được ngoài phố, đan phương và tài liệu càng khó tìm kiếm, mà Bộ Tranh ngay cả đan dược cửu phẩm thông dụng cũng không biết luyện chế, thế mà lại biết luyện chế loại đan dược thất phẩm đặc thù này, tình huống này cũng quá thần kỳ.

Trên thực tế chính là như vậy, tình huống của Bộ Tranh cực kỳ đặc thù, hắn không biết luyện chế mấy đan dược tầm thường ai cũng biết, nhưng lại biết luyện chế một vài đan dược đặc thù, mà những đan dược này còn do chính bản thân hắn mò mẫm ra.

Khiến người khác không thể tin được đó là hắn có thể suy tính ra những đan phương này, nếu như để luyện đan sĩ trong thiên hạ biết được, khẳng định sẽ phong Bộ Tranh làm thần tiên, bởi vì đây là chuyện tình mà bọn họ chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến.

"Tài liệu và đan phương này ngươi có được từ đâu?" Tần Sương thử hỏi.

"Đều là tự ta tìm tòi mà thí nghiệm ra, thất bại không ít lần, may mắn còn có thành công." Bộ Tranh nói.

Lúc này, Tần Sương nào có để ý đến nhân tố thất bại, coi như thất bại cũng chẳng sao cả, có thể thành công thì chính là chuyện không thể tin được, đối với nàng mà nói, vẫn không thể tin được.

"Ngươi có phải đang gạt ta hay không? Không muốn nói cho ta biết nơi mà người tìm được, không sao cả, ta sẽ không hỏi nữa." Tần Sương nhìn Bộ Tranh nói, nàng cho rằng chính là khả năng này.

"Ta thật sự không lừa cô, con người của ta không thích nói dối." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Là không thích nói, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ không nói phải không." Tần Sương nói, ngươi nói dối ta cũng không ít rồi, chẳng hạn như lão bà của ngươi...

Điều này Bộ Tranh vô tội thật, Tần Sương cho là hắn nói láo, nhưng chứng thực là sự thật, bất quá những lời này của Tần Sương cũng không sai, Bộ Tranh đến hiện tại không phải chưa từng nói dối.

"Ha ha, điều này... Bất quá, ta có thể khẳng định, những lời ta nói với cô đều là sự thật, nếu cô vẫn không tin thì quên đi." Bộ Tranh nói tiếp.

Tần Sương cười cười, nói : "Ta hy vọng những lời này của ngươi là sự thật, hơn nữa vĩnh viễn là sự thật."

"Bây giờ ta thật không thể thật hơn, vĩnh viễn thì ta không biết, ta không muốn hứa hẹn lâu đến vậy." Bộ Tranh nói. Có một số người vì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không dám hứa hẹn điều gì, người như vậy tuy rằng không dễ dàng hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn điều gì đó thì sẽ thực hiện hứa hẹn cho bằng được.

"Được, ta tin tưởng ngươi." Tần Sương nhìn Bộ Tranh, gật đầu. Tin lời nói không thể tưởng tượng nổi kia của Bộ Tranh, tuy rằng bản thân nàng không tin, nhưng nàng tin tưởng Bộ Tranh.

"Hiện tại ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại tới nơi này?" Tần Sương không tiếp tục nói về chuyện đan dược nữa, nhận lấy đan được, đồng thời thầm nghĩ trong lòng, thiếu nợ của bản thân mình với tiểu sư đệ này tựa hồ càng ngày càng nhiều.

"Kỳ thật chuyện này ta cũng không còn cách nào khác..." Bộ Tranh bắt đầu tự thuật câu chuyện của mình, chủ yếu là những chuyện hắn trải qua sau khi Tần Sương rời khỏi, đơn giản kể lại một lần.

Đây cơ hồ là toàn bộ kinh lịch của hắn, như là hắn vì sao lại gia nhập Linh Bảo tông, chuyện xảy ra ở vương thành Thất Tinh, vì sao hắn phải đi cứu Tú Anh, nói đến ân oán giữa hắn và Lăng Vân tông, sau đó một chuyện nối tiếp một chuyện...

Nếu đổi lại là người không có hứng thú, có lẽ chỉ nghe một chút là xong rồi, nhưng Tần Sương tựa hồ đối với kinh lịch của Bộ Tranh cảm thấy rất hứng thú, cơ hồ thấy khó hiểu chỗ nào liền hỏi cái đó, cứ thế khiến cho buổi tự thuật Bộ Tranh kéo dài đến ban đêm.

"Nguyên lai trong vài năm này, ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy a, rời khỏi Thất Tinh quốc, tiến vào Linh Bảo tông, lại trở về Thất Tinh quốc, rồi chạy trốn tới rừng rậm yêu thú..." Sau khi Tần Sương nghe xong tự thuật của Bộ Tranh, trong lòng tràn đầy cảm khái, nàng vốn cho rằng Bộ Tranh vẫn ở trong Thanh Vân kiếm phái, kinh lịch của hắn chỉ cần tốn một trang giấy là có thể viết xong, nhưng không nghĩ tới nó dài bằng một quyển sách.

Còn có sau đó, Bộ Tranh không ngờ trùng hợp thế nào gặp được người nhà trước kia của hắn, Kinh Vân lâu, cái tên này tựa hồ đã nghe qua ở đâu rồi, chẳng qua không để ý lắm mà thôi.

"A, ta nói đến đây mới nhớ, ta quên mất đám người Lưu tiền bối và Vĩnh Hạo còn đang chờ trước cửa Tần gia các cô..." Khi Bộ Tranh nói đến hắn như thế nào từ Huyền Chân lâu đến đây, hắn mới nhớ ra chuyện này, hắn liền muốn đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi tìm bọn họ.

"Ta ra cửa tìm bọn họ đây." Bộ Tranh nói.

"Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi, hiện tại bọn hắn há có thể đứng chờ ở cửa sao." Tần Sương chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo Bộ Tranh nhìn sắc trời xem.

"Giờ nào? A, đã trễ thế này rồi sao, chúng ta hàn huyên đã bao lâu chứ." Bộ Tranh ngẩn ngơ, hắn phát hiện ra giờ đã muộn rồi, cái thời gian này, người ta tự nhiên không có khả năng luôn đứng chờ ở cửa.

"Ngươi có biết bọn họ ở chỗ nào hay không, ta sẽ cho người đi thông tri bọn họ, ngày mai người và ta cùng nhau đi tìm bọn họ, cám ơn bọn họ mang ngươi đến đây." Tần Sương nói, nàng hiểu rõ nguyên nhân Lưu Bác Hỉ mang Bộ Tranh đến đây, nhìn vào việc hắn thuận lợi mang Bộ Tranh tới, nàng sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng.

"A, hình như bọn họ nói là khách điếm Thiên Long ở thành đông." Bộ Tranh nói.

"Được rồi, hiểu rõ rồi, bọn họ tới từ Lưu gia ở Giang Đông thành phải không, Lưu Bác Hỉ, ta biết rồi, ta ra ngoài một chút, ngươi ở đây chờ ta." Tần Sương nói tiếp, sau đó đi ra phân phó hạ nhân.

Lúc Bộ Tranh ở trong phòng chờ đợi, thuận tiện quan sát khung cảnh xung quanh, trước đó chỉ là nhìn sơ qua, hiện tại chính là sờ chỗ này một chút chạm chỗ kia một tí, tựa hồ hắn cũng không biết, hành vi như thế của hắn trong khuê phòng của nữ hài tử là không được lịch sự cho lắm.

Mà vào lúc này, Bộ Tranh nhìn thấy một bức tranh treo trên tường, trong bức tranh có một thiếu niên đang múa kiếm rất tiêu sái, nhìn quần áo dường như là trang phục của Thanh Vân kiếm phái, mà tư thế của kiếm pháp kia, thật giống như là một tư thế trong Thanh Vân kiếm pháp.

Bộ Tranh muốn xem cho kỹ, muốn xem khuôn mặt của thiếu niên kia như thế nào, Tần sư tỷ có phải đang thầm mến ai hay không, hắc hắc, điều này rất thú vị a...

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Vào thời khắc mấu chốt nhất, Tần Sương đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Bộ Tranh, điều này khiến cho Bộ Tranh hoảng sợ.

"A, không làm gì cả, chỉ là tùy tiện nhìn xem, Tần sư tỷ, đã trễ thế này, cô hãy an bài cho ta một chỗ ở đi, ta cần nghỉ ngơi." Bộ Tranh lập tức nói, muốn chuyển dời đề tài, đồng thời cũng là nhu cầu thật sự, hắn hơi mệt, Vượng Tài bên cạnh cũng đã sớm buồn ngủ.

"Cũng đúng, đã trễ thế này rồi." Tần Sương nhìn nhìn sắc trời, gật gật đầu, sau đó dẫn Bộ Tranh đi đến một viện tử bên cạnh, cách viện tử của nàng một bức tường, mặc dù nhỏ, nhưng tựa hồ rất không tệ.

Vào lúc này Bộ Tranh còn không biết, những viện tử bên cạnh sở dĩ trống không, ngoại trừ nàng lợi dụng tư nguyên của phụ thân nàng ra thì nàng thật sự không muốn có người ở bên cạnh nhà mình, nhất là chỉ cách một bức tường như vậy.

Trước kia cũng không phải không có ai muốn tiếp cận Tần Sương, những người đó đều ngụ tại nơi cách nhà nàng một bức tường, nhưng đều bị nàng đuổi đi.

Thế giới này, vấn đề kết hôn giữa đồng tộc cũng có một vài hạn chế, nhưng hạn chế này cũng không phải là tuyệt đối, trừ phi là cách quá gần, nếu là trường hợp như thế, bình thường đều sẽ bị phản đối.

Trên thực tế, đồng tộc bình thường cũng rất ít có chủ ý với đồng tộc khác, trừ phi là tồn tại đặc thù như Tần Sương, là đối tượng phải lôi kéo bằng được.

Tần gia cũng hy vọng Tần Sương có thể tiếp tục ở trong Tần gia, cùng người của Tần gia lập gia đình là tốt nhất, nếu gả cho ngoại nhân thì chẳng khác nào mất đi Tần Sương, bọn họ đều hy vọng hoặc là ở rể hoặc là gả cho người của Tần gia.

Bởi vậy, Bộ Tranh hiện giờ ở tại phụ cận, điều này đối với mọi người mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

Tần gia sợ mất đi Tần Sương, mà những người khác sợ Tần Sương bị Bộ Tranh tán đổ...

Trên thực tế, bọn họ cũng không biết, thái độ của Bộ Tranh đối với Tần Sương chỉ là kính nhi viễn chi, cho tới bây giờ không hề có ý nghĩ quá phận, tuy rằng hắn có ý định cưới tiểu thiếp, nhưng chỉ nghĩ đến người thường mà thôi, không nghĩ được cao như vậy.

Đồng thời, hắn vẫn rất chung thủy với hai lão bà của hắn, đương nhiên, có lẽ sự chung thủy này chỉ là một thói quen của hắn, có lẽ hắn còn chưa hiểu nhiều lắm về chuyện nam nữ.

Kỳ thật, hiện tại hỏi hắn có nhớ hai lão bà của hắn hay không thì hắn sẽ suy nghĩ thật lâu ơi là lâu, sau đó sẽ trả lời, ta không biết thời điếm ta nhớ tới các nàng là lúc nào.

Có lẽ Tần Sương nói không sai, hai lão bà kia ở trong lòng hắn, giống như người trong mộng, là một giấc mộng, không tồn tại ngoài đời thực.

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao đến hiện tại hắn chưa hề nghĩ tới chuyện đi tìm hai người Lăng Ngạo Tuyết và Mộ Dung Tình, hiện tại hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền sẽ hiểu ra, cấp bậc vũ lực của hai người Lăng Ngạo Tuyết, căn bản không phải thế lực cấp hoàng cấp huyền có thể sở hữu, đó có thể là tồn tại của cấp địa thậm chí cấp thiên.

Bời vì cho đến hiện tại, những võ giả mà hắn đã tiếp xúc, thực lực thể hiện ra, cho dù là người mạnh nhất, so với hai người bọn họ như một trời và một vực, căn bản không cùng một cấp bậc.

Hắn không suy nghĩ, có lẽ là cố tình né tránh vấn đề này, cũng có lẽ hắn cảm thấy hiện tại nghĩ đến chuyện này căn bản là dư thừa, cũng có lẽ là trộn lẫn giữa hai điều này.

Hiện tại nếu hắn muốn gặp được các nàng, chỉ có thể làm được một việc, đó là tu luyện, tu luyện tới khi đạt đến trình độ có thể gặp được các nàng, nhưng đây là con đường mà đối với người bình thường, thậm chí là đối với thiên tài bình thường mà nói, là con đường không thể nào đi được.

Bất quá, nếu như không thử bước đi thì chắc chắn không thể nào đến đích, Bộ Tranh đang đi từng chút một, đi về phía cuối con đường này, từng bước tiếp cận cước bộ của các nàng.

" Tu luyện, tu luyện, tư nguyên tốt như bây giờ, nếu như bỏ qua, đó là thiên lý bất dung!"

Sau khi Bộ Tranh tiến vào tiểu viện tử kia, thu xếp một chút rồi ngồi đả tọa tu luyện ngay trong phòng, hắn không lúc nào không tu luyện, tuy rằng mục đích cũng không phải vì tiếp cận hai người Lăng Ngạo Tuyết, nhưng xét một cách toàn diện thì đây là cùng một con đường.