Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 67-1




Bảo bảo bĩu môi bị Lý Ma Ma ôm vào Thọ Khang cung, nhìn xuyên qua bả vai Lý ma ma, cho đến khi không xác định được phương hướng cửa chính Thọ Khang cung, bảo bảo mới đột nhiên nói: “Mẹ."

“Nhị hoàng tử thế nào?" Lý Ma Ma cẩn thận nhìn con đường phía trước, nhỏ giọng hỏi.

“Bà nội, không thích, mẫu thân?" Bảo bảo nói những lời này rất lưu loát còn chưa có rơi rớt từ, khiến những cung nhân dẫn đường trong lòng rất là kinh ngạc. Không ngờ nhị hoàng tử thật như lời đồn đãi thông tuệ như vậy.

“Điện hạ thế nào lại nghĩ như vậy? Thái hậu nương nương chỉ là thích an tĩnh không thích quá nhiều người quấy rầy thôi. Nếu nói ngài để cho chủ tử tiến vào, hoàng hậu nương nương bọn họ cũng nhất định phải tiến vào, đến lúc đó nhiều người như vậy ở trong này đi tới đi lui gay gắt, quyết liệt, thái hậu nương nương còn thế nào nghỉ ngơi chứ?" Lý ma ma ở thời điểm này trong lòng rất may mắn nghĩ tới, thật may là chủ tử nương nương từ nhỏ liền rèn luyện nhị hoàng tử cùng người lớn giảng đạo lý, nếu không một đứa bé, chỉ sợ tự mình giảng đạo lý họ cũng nghe không hiểu.

Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ thật lâu, lâu đến bảo bảo cũng đã bị Lý ma ma báo cáo trước mặt Triệu Khải Hâm, hắn còn không có phục hồi tinh thần lại.

“Đây là thế nào?" Triệu Khải Hâm nghe được đứa con nhà mình tới, trong lòng vui mừng, cảm thấy Trương Vân Nguyệt quả nhiên biết làm người.

Kết quả vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt đứa con nhà mình có chút sững sờ, trong lòng không khỏi nghi ngờ đứa con nhà mình đây là thế nào?

“Nô tỳ mới vừa nói lý lẽ cho Điện hạ biết, xem chừng hiện tại Điện hạ đang suy tư." Lý ma ma quỳ xuống đất nghiêm túc giải thích, ban đầu nàng cũng phát hiện, sau mỗi lần chủ tử nương nương nói dứt lời, nhị hoàng tử điện hạ sẽ ngẩn người, bắt đầu hầu hạ nàng cũng rất lo lắng còn muốn đi làm những thứ gì tới hấp dẫn lực chú ý

Sau này vẫn là chủ tử nương nương ngăn trở mình, dùng lời của nàng nói chính là, con ta đang học giả suy tư, không thể đánh đoạn.

“Hả?" Triệu Khải Hâm nghe Lý ma ma giải thích thì nhíu mày, đối với cái này ý kiến bày tỏ hoài nghi, hắn tự nhiên từ ám vệ Dao Hoa cung nhận được qua tin tức, chính mình nhi tử rất ưa thích ngẩn người.

“Nô tỳ nói những lời này là thật, ban đầu lúc nương nương nói nô tỳ cũng không tin, sau lại nô tỳ phát hiện, mỗi lần nhị hoàng tử điện hạ ngẩn người, đều là lúc nương nương cho điện hạ đem một chút đạo lý đứa bé không thể giải thích vì sao. Hơn nữa, sau đó nhị hoàng tử còn có thể hỏi một vấn đề, những thứ này mặc dù vấn đề rất dễ hiểu, nhưng là nô tỳ tin tưởng, một khi không trải qua suy nghĩ, đứa bé trong vòng một tuổi là hỏi không ra vấn đề như vậy." Lý ma ma rất khẳng định giải thích, nàng là người chăm sóc của nhị hoàng tử, nhị hoàng tử được hoàng thượng chính mắt thấy, nàng cũng là có chỗ tốt, cho nên tự nhiên sẽ không bỏ qua cho nhị hoàng tử thêm điểm cơ hội ấn tượng.

Triệu Khải Hâm nghe Lý ma ma nói có căn có cứ, trong lòng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ con trai của mình so với mình hiểu càng thêm thiên tài hay sao?

Triệu Khải Hâm ngược lại chưa có từng nghĩ tới yêu nghiệt cái gì, nếu như người nhà khác gặp phải thứ người như thế có lẽ sẽ có hoài nghi, nhưng mà ở tại Triệu gia lại sẽ không. Ở bên trong tộc phổ Triệu gia, Triệu gia trước kia đã từng xuất hiện qua nhân vật thiên tài như vậy, chỉ là thiên tài trình độ không giống nhau thôi.

Nhưng đúng là có, cho nên con này có thể coi như là một loại tổ tông phù hộ, gia tộc truyền thừa thôi.

“Tốt lắm ngươi ở bên cạnh chờ đợi." Triệu Khải Hâm ôm đứa bé vào trong ngực tiếp tục coi chừng thái hậu ở trên giường.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, bị Triệu Khải Hâm ôm vào trong ngực, bảo bảo rốt cuộc có phản ứng.

“Phụ hoàng?" Bảo bảo nghi ngờ nhìn người ôm mình, hắn không phải là bị Lý ma ma ôm sao? Tại sao thành phụ hoàng của mình ôm mình?

“Bảo bảo suy tư ra cái gì chưa?" cười nhìn bảo bảo, hắn thật tò mò bảo bảo rốt cuộc suy nghĩ những thứ gì.

“Mẫu thân, hoàng hậu, bà nội, phụ hoàng." Bảo bảo rất nghiêm túc nhìn phụ hoàng của mình nói.

Triệu Khải Hâm cau mày, không phải rất rõ ràng đứa con nhà mình nói là có ý gì.

“Bảo bảo, con từ từ đem tất cả lời đều nói hết ra ngoài có được hay không?" Triệu Khải Hâm nhưng biết đứa con nhà mình Logic là không có vấn đề, nói chuyện, nói xong chỉnh đó là càng không vấn đề, nói đúng là nóng nảy, có thời điểm sẽ tỉnh lược rất nhiều từ ngữ thôi.

“Dạ." Bảo bảo gật đầu.

“Mẫu thân, muốn, đi vào, không được. Hoàng hậu biết, cùng. Tất cả mọi người, theo vào, biết, ầm ĩ đến, bà nội, ngủ một giấc."

“Bảo bảo thật thông minh." Triệu Khải Hâm biết hiện tại hoàng hậu họ nhất định vẫn còn ở bên ngoài, dù sao Thái hậu không có tỉnh, hiện tại không cần họ thị nhanh dưới tình huống, tự nhiên muốn ở bên ngoài canh chừng.

“Bà nội, bệnh?" Bảo bảo nhìn Triệu Khải Hâm lại nhìn thái hậu nằm trên giường ngủ mê man.

“Đúng vậy, bà nội ngã bệnh, bảo bảo cùng phụ hoàng cùng nhau chờ bà nội tỉnh lại có được hay không?" Triệu Khải Hâm nhìn bảo bảo hỏi.

“Dạ, bồi phụ hoàng, cùng nhau." Bảo bảo nhìn Triệu Khải Hâm nói thật.

Bên ngoài Thọ Khang cung.

“Thuần sung viện muội muội đúng thật là thủ đoạn, cái thời điểm này vẫn không quên dùng nhi tử tới mời cưng chiều." Huệ phi nhìn Trương Vân Nguyệt lạnh lùng châm chọc nói.

“Cận thân không biết Huệ phi nương nương lời này là có ý gì, cận thân khi nào mời cưng chiều?" Trương Vân Nguyệt mặt không vẻ gì, dùng đôi mắt thần sắc mang theo nghi ngờ nhìn

“Hừ, nếu không phải mời cưng chiều thật tốt, ngươi dẫn nhi tử tới đây làm cái gì?" Huệ phi lạnh lùng châm chọc, đối với Trương Vân Nguyệt dám làm cũng không dám nhận thức, phong cách hành sự rất là không hơn.

Trương Vân Nguyệt trầm mặc một chút nói: “Cận thân cũng chỉ là khiến hoàng nhi thay thế cận thân đi vào cho Thái hậu tận hiếu thôi, tại sao có thể nói là mời cưng chiều? Nếu Huệ phi tỷ tỷ cảm thấy đây là hành động có thể mời đến cưng chiều, sao lại không để cho Đại công chúa cũng tới đây thử một chút?"

Trương Vân Nguyệt mặc dù nói không biết Huệ phi đối đãi Đại công chúa như thế nào, này mà lại đã qua một năm nàng vẫn luôn sống ở bên trong Dao Hoa cung, không có ra cửa, nhưng là về chuyện của Huệ phi nàng vẫn tương đối chú ý, huống chi còn có trí nhớ kiếp trước về Huệ phi?

Huệ phi bởi vì lời của Trương Vân Nguyệt mà sắc mặt cứng ngắc, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi của mình ra ngoài mất mặt xấu hổ, coi như nàng không chú ý con gái của mình, nhưng có Trương ma ma tại còn là biết thỉnh thoảng cùng nàng nói một chút về chuyện Đại công chúa.

Chính vì vậy nàng còn là biết Đại công chúa mặc dù so sánh lại nhị hoàng tử lớn hơn vài tháng, nhưng là đến bây giờ vẫn còn sẽ không nói chuyện, đừng nói tận hiếu, không để cho ầm ĩ đến Thái hậu này đã là không dậy nổi"

Huệ phi nghĩ đến đây trong lòng đối với Trương Vân Nguyệt càng thêm ghen tỵ, tại sao nàng có thể sinh một người con thông minh khỏe mạnh, mà nàng lại chỉ có thể sinh một cái gì đó đều không phải là nữ nhi? Tại sao?

Huệ phi ghen tỵ, Trương Vân Nguyệt không hiểu, hoàng hậu cùng mấy người đối với con trai của Trương Vân Nguyệt cũng là ghen tỵ, nhưng là nếu như nói lúc đầu họ nghĩ tới đem con trai của Trương Vân Nguyệt làm con trên danh nghĩa của mình, như vậy khi đến Trương Vân Nguyệt bay lên phân vị, sau cũng nữa không nghĩ tới.

Đồng thời, như hoàng hậu cùng Quý Phi và mấy người cũng là suy nghĩ hiểu rõ một chuyện, hoàng thượng sẽ không để cho họ, những vị phi tử có địa vị cao dưỡng dục nhị hoàng tử.

Quý Phi cùng mấy người đang bên ngoài chờ nóng lòng không dứt, phải biết buổi sáng ở chỗ hoàng hậu, Trương Vân Nguyệt nói tình huống họ trước kia cũng không phải là không nghĩ tới, chỉ là thời gian đó vật kia là không có vấn đề, nhưng kiểm tra vấn đề lại không có vấn đề, cho nên mới an tâm dùng.

Hiện tại, chỉ sợ không phải là không thành vấn đề, mà là ban đầu kiểm tra người có vấn đề.

Ở trong Thọ Khang cung, Thái hậu vẫn hôn mê.

“Phụ hoàng, bảo bảo, đọc thuộc lòng, bà nội nghe?" Bảo bảo thấy Thái hậu nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi phụ hoàng của mình.

“Tốt." Triệu Khải Hâm cúi đầu nhìn con trai trong lòng ngực mình ngây thơ, mặt mũi nhu hòa, thản nhiên nói.

Bảo bảo lấy được sự cho phép của phụ hoàng bắt đầu đọc thuộc lòng, đầu tiên là Tam Tự kinh, làm xong Tam Tự kinh ba chữ gồm ba chữ cái hắn cõng lên tới ngược lại càng thêm nhẹ nhõm.

Tẩm điện, bên trong quanh quẩn tiếng đọc sách non nớt, nét mặt bảo bảo rất nghiêm túc rất nghiêm túc, giống như hắn đang làm việc là trên người trang nghiêm nhất.

Triệu Khải Hâm nghe đứa con nhà mình lưu loát đem Tam Tự kinh học thuộc lòng, trong lòng vui mừng. Nghĩ đến ban đầu mình đi học lúc này Tam Tự kinh là mẫu hậu của mình tự tay dạy, thời gian đó mình đã chép lại, nhớ nhất chính là tiếng đọc sách dịu dàng của mẫu hậu, còn có mỗi lúc là nụ cười trân thành tha thiết đối với mình.

Những thứ này hắn cho là hắn đã quên, nhưng hôm nay thấy nhi tử đọc thuộc sách lại đột nhiên nghĩ tới.

“Ma ma ngươi nói, mẫu thân có phải hay không tịch mịch?" Triệu Khải Hâm đột nhiên hỏi.

“Hoàng thượng, thái hậu nương nương cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt." Bạch ma ma kính cẩn nói, nàng là lão nhân hầu hạ Thái hậu, tự nhiên biết Thái hậu nghĩ muốn cái gì chính là cuộc sống.

Thời gia lại qua một giờ, bây giờ đã là bốn giờ chiều rồi.

“Hoàng thượng, ngài hay là đi xử lý triều chánh, Thái hậu bên này có tụi nô tỳ coi chừng là tốt, ngài vẫn thủ tại chỗ này chỉ sợ muốn làm trễ nãi triều chánh rồi." Bạch ma ma nhìn hoàng thượng, trong lòng có chút lo lắng hỏi, mặc dù hoàng thượng canh giữ ở bên cạnhThái hậu như vậy, để cho nàng thật vui mừng, dù sao điều này nói rõ trong lòng hoàng thượng là thật để ý Thái hậu.

Nhưng là bây giờ triều chánh còn không có ổn định, đến hoàng thượng có thể không coi thường tình hình, hoàng thượng bây giờ sự tình khẳng định rất nhiều, nếu như vì Thái hậu ngã bệnh mà ảnh hưởng cục diện chính trị hoàng thượng thật vất vả tranh thủ được, chỉ sợ Thái hậu sau khi tỉnh lại sẽ rất khổ sở.

“Trẫm chờ mẫu hậu tỉnh lại, chuyện triều chánh trẫm sẽ xử lý tốt, sẽ không bởi vì mẫu hậu làm trễ nãi, khiến mẫu hậu trong lòng không thoải mái." Triệu Khải Hâm biết Bạch ma ma đang lo lắng cái gì, trấn an nói, nếu như nói hắn, một Hoàng đế để xuống triều chính, một buổi chiều sẽ khiến các thần tử đoạt quyền lợi trong tay hắn, vậy vị hoàng đế này cũng không cần tiếp tục làm nữa.