Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 91




"A, tại sao ma ma nói như thế?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Ma Ma.

Lý Ma Ma đem lấy suy nghĩ của mình sửa sang lại một chút nói: "Nương nương, ngài nghĩ, lần đó Quý Phi nương nương đã tới sau chúng ta, không phải hoài nghi tới Quý Phi, cảm thấy nàng ta muốn hại nhị hoàng tử? Vậy ngài nói nếu chúng ta cũng hoài nghi lên, ngài nói hoàng thượng sẽ không hoài nghi sao? Như vậy nếu hoàng thượng còn lên, vậy có phải hay không sẽ đi tra? Thời điểm này nếu có người bố trí ít đồ, Quý phi nương nương chỉ sợ là muốn vu oan."

"Ha ha, ma ma cảm thấy Quý Phi ngu ngốc sao? Nàng ta sau khi trở về chỉ sợ kịp phản ứng, đến lúc đó không chừng người nào xui xẻo." Trương Vân Nguyệt đồng ý lời Lý Ma Ma nói có người tính toán Quý Phi, nhưng lại không đồng ý quan điểm vu oan cho Quý Phi.

Lý Ma Ma suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình đem Quý Phi nghĩ đơn giản, Hàn Ngọc Cầm cũng không phải đồ đần, khi Hàn Ngọc Cầm rời đi, tâm tình hoàng thượng không tốt, nghĩ đến nàng ta đã xảy ra rồi, thời gian đó Hàn Ngọc Cầm khẳng định biết chuyện có cái gì không đúng, sau khi trở về không thể nào cái gì đều không làm.

"Nương nương, vậy chúng ta bây giờ muốn làm cái gì?" Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt, gần đây thời gian này các nàng chỉ làm mỗi chuyện là đi tra xét, chân chính đối phó nữ nhân hậu cung, nhưng không có làm.

"Cái gì cũng không cần làm, nghĩ đến Quý Phi hiện tại cũng chỉ là đối với người tính kế với nàng ta hận muốn chết, phải biết nếu thật khiến người kia tính toán thành công, chỉ sợ Quý Phi sẽ bị hoàng thượng hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ, ngươi nói Quý Phi có thể chịu được tương lai mình có thể vượt qua cái ngày sao?" Trương Vân Nguyệt cười ha hả nhìn Lý Ma Ma, trong lòng cũng rất rõ ràng Lý Ma Ma, bọn họ hiện tại mặc dù giúp nàng làm việc, nhưng vậy cũng chỉ là bởi vì nàng không có thật làm cái gì, cũng chỉ là điều tra một chút chuyện tình hậu cung, họ mới ngoan ngoan giúp một tay thôi.

Trương Vân Nguyệt bây giờ còn không biết ranh giới cuối cùng của Triệu Khải Hâm ở nơi nào, nàng sẽ không tùy tiện hành động, huống chi hiện tại coi như là thời buổi rối loạn, nàng cũng không nghĩ tính toán của mình, còn trở thành thủ đoạn yểm trợ đánh An vương.

Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt trề miệng một cái, Trương Vân Nguyệt kiên định mặt mũi, cuối cùng cũng không nói gì.

"Ma ma muốn nói cái gì đã nói." Trương Vân Nguyệt nhìn Lý Ma Ma một cái.

"Nương nương, chúng ta như vậy bị người tính kế, nếu cũng không còn phản ứng, những người đó có thể hay không cảm thấy chúng ta dễ khi dễ?" Lý Ma Ma lo lắng nhìn Trương Vân Nguyệt.

"Hiện tại không động thủ không có nghĩa là về sau thật sẽ không động tới các nàng, chỉ là hiện tại, chuyện trong biệt viện quá nhiều, ta không muốn cho hoàng thượng thêm phiền thôi." Trương Vân Nguyệt nói thật, rất rõ ràng nói cho Lý Ma Ma, nàng chưa nói muốn thả qua những người đó, chỉ là không chuẩn bị động những người bây giờ đó thôi.

"Nương nương ngài có tìm cách là tốt rồi." Lý Ma Ma vừa nghe Trương Vân Nguyệt nói, cũng biết trong lòng nàng đã có ý nghĩ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ gặp gỡ một người mềm mại không cáu kỉnh, nếu như vậy bà làm hạ nhân cũng sẽ bực tức rất nhiều.

Trương Vân Nguyệt cười cười không có nói tiếp, loại ý nghĩ này cũng không phải là một mình nàng có, không có Quý phi Hàn Ngọc Cầm này biết rất rõ ràng mình bị người tính kế nhưng không có hành động sao?

Thân thể Bảo bảo được Trương Vân Nguyệt cùng bọn thái y tỉ mỉ điều dưỡng, năm ngày sau khỏi. Chỉ là hiện tại cả trong biệt viện, bệnh dịch cũng không có hoàn toàn biến mất, ngược lại trong vòng năm ngày này bệnh dịch ngược lại càng thêm dữ dội.

Hiện tại, trong biệt viện rất nhiều cung nhân cũng đã dính vào bệnh dịch rồi, bao gồm người bên cạnh Triệu Khải Hâm, cũng rất nhiều người đối được với bệnh dịch, cũng may Triệu Khải Hâm này, chủ tử thế nhưng rất tốt một chút cũng không có dính vào bệnh dịch.

Mà bên trong vườn Thúy Trúc cũng có Tiểu Nội thị dính vào bệnh dịch, Trương Vân Nguyệt vì không để cho phía ngoài truyền bệnh dịch vào vườn Thúy Trúc, xin Triệu Khải Hâm phong bế vườn Thúy Trúc, hiện tại cả bên trong vườn Thúy Trúc trừ Lý ma ma, ba ma ma bên ngoài, cũng chỉ có Cúc Hoa, mấy cung nữ còn có mấy thái y coi chừng.

Chẳng qua hiện nay bảo bảo thân thể tốt rồi, trừ Hà thái y bị ở lại bên trong vườn Thúy Trúc coi chừng ra, cái khác thái y cũng rời đi vườn Thúy Trúc.

Sau khi nhóm thái y rời đi vườn Thúy Trúc dĩ nhiên là đi đến chỗ những cung nhân dính vào bệnh dịch kia, đem chút cung nhân chỗ ở theo phương án vườn Thúy Trúc mà xử lý.Quả nhiên chỉ những chỗ của nữ nhân hậu cung có những thứ dính vào bệnh dịch nên bệnh tình cũng được khống chế  .

Mà theo bọn thái y phổ biến, ngày thường bên trong vườn Thúy Trúc, hằng ngày quản lý bị nghiêm cẩn thi hành, nguyên bản mọi người mặc dù theo cách xử lý đồ dùng của vườn Thúy Trúc, nhưng lại cũng không nghiêm khắc.

Mà biết được tin tức tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khỏi hẳn, hậu cung mấy nữ nhân kia vỡ rất nhiều ly trà, xé hư rất nhiều khăn nhưng không còn mấy người biết.

Trương Vân Nguyệt thấy con trai đã tốt, thật dài thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng càng thêm cảnh giác lên.

Hiện tại này bên trong biệt viện rốt cuộc ai là người của An vương, nhưng không tra được rồi, ai biết người của An vương rốt cuộc có hay không dính vào bệnh dịch, cũng không ai biết bọn họ có thể hay không bởi vì bảo bảo đã khỏi hẳn và muốn làm những thứ gì.

Hiện tại, khẳng định một chút chính là An vương vô cùng muốn cho cha con Triệu Khải Hâm chết, cho nên cũng không có xác định lúc này ai là người của An vương, nàng đều không có cách nào chân chính yên tâm.

"Nương nương, nhị hoàng tử đã khỏi, nếu để cho chủ tử biết chuyện lần này thất bại, chỉ sợ nương nương cũng không chiếm được tốt. Nương nương vẫn là suy nghĩ muốn nghĩ tiếp theo nên làm cái gì."

"Suy nghĩ một chút? Ngươi sẽ biết rõ để cho ta nghĩ biện pháp, ta có biện pháp gì? Đầu óc ta vốn không phải đặc biệt thông minh, các ngươi nếu ghét bỏ ta làm không tốt, làm sao lại không để cho muội muội tốt của ta vào cung? Nàng ta ở phương diện này đầu óc có thể so với ta tốt hơn nhiều?" Từ Uyển lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra nồng nặc oán khí.

"Nương nương tốt nhất đừng bảo là nói lẫy, phải biết mẫu thân nương nương hôm nay còn trong phủ đấy."

"Hừ?" Từ Uyển hừ lạnh một tiếng, trong lòng đối với lời của người nói quả thật vô cùng chẳng thèm ngó tới, mẫu thân? Người đó hy sinh Đại nữ nhi cùng Nhị nữ nhi, nghĩ tới tiểu nữ nhi, cuối cùng lại bị tiểu nữ nhi sau lưng thọc một đao, nữ nhân ngu xuẩn? Đó là mẹ ruột của các nàng? Nàng cũng không có mẫu thân như vậy?

Chỉ là Từ Uyển tự nhiên sẽ không nói lời này ra ngoài, nàng hôm nay làm theo người tới chỉ thị, làm việc cũng chỉ là bởi vì chút chuyện này cũng sẽ không hại đến nàng mà thôi.

"Nương nương nghĩ kỹ phải làm sao chưa? Nếu là còn chưa nghĩ ra, khiến lão nô sẽ dạy ngài thật tốt?" Lúc này mới phát hiện, nói chuyện là một lão cung nữ trên mặt đầy nếp nhăn, chỉ là một cung nữ như vậy ánh mắt lại vô cùng trong suốt, thỉnh thoảng lóe lên sáng loáng làm cho người ta không dám khinh thường nàng ta.

"Ngươi nghĩ ra biện pháp, ngươi liền tự mình nghĩ đi, hiện tại vườn Thúy Trúc bên kia phòng bị khẳng định rất nghiêm, ta đây thời điểm đụng vào đó chính là tìm chết, Vương Gia lợi hại như vậy, nghĩ đến sẽ không để ý một tiểu nãi oa." Từ Uyển hoàn toàn không có đem lời của lão ma ma uy hiếp nghe vào tai, đối với Từ Uyển mà nói, những thứ uy hiếp này hoàn toàn không coi là cái gì, bọn họ bây giờ còn dùng được nàng, những thứ uy hiếp kia cũng chỉ là uy hiếp trên đầu lưỡi mà thôi.

Nếu là mục đích bọn họ thật đã đạt thành, những thứ uy hiếp kia mới có thể biến thành sự thật.

Từ Uyển chưa bao giờ cho là mình ngu xuẩn đến nhận thức không rõ sự thật.

Triệu Khải Hâm vẫn không có nhiễm bệnh dịch, điều này làm cho rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện trên đời chính là chỗ này, nói gì cũng không rõ ràng lắm, tại tất cả mọi người đều cho rằng lúc Triệu Khải Hâm có thể như vậy bình yên vô sự vượt qua nguy cơ lần này, hắn cuối cùng vẫn bị nhiễm bệnh dịch?

Mà cơ hồ trong nháy mắt khi Triệu Khải Hâm bị nhiễm bệnh dịch, cả người trong biệt viện cũng biết rồi hả?

Tốc độ nhanh như vậy không thể không nói thủ đoạn của An vương thật sự là rất cao, Triệu Khải Hâm cũng đã như thế hạ hết sức lục soát cũng không có đem chút đinh tất cả đều cho tìm ra, nhưng mà lần này tung tin tức là để cho họ hoàn toàn bại lộ ra ngoài, và có một người chính là ma ma bên cạnh Từ Uyển

Nghe nói lúc thị vệ muốn vây bắt lão ma ma này, lão ma ma mày thế nhưng muốn cho Lệ sung nghi vì nàng ta cầu tình, chỉ là Lệ sung nghi rất biết rõ đạo lý, không để ý đến lão ma ma này cầu cứu, lời của Lệ sung nghi nói là, nàng ta là nữ nhân của hoàng thượng, lão ma ma này mặc dù vẫn chăm sóc nàng, nhưng lại ở dưới tình huống nàng không biết rõ đầu phục An vương, cái này đồng nghĩa với phản bội nàng.

Nàng không tha cho một nô tài thay chủ như vậy.

Lão ma ma nghe Lệ sung nghi nói thì trầm mặc, ánh mắt của Lệ sung nghi lộ ra thần sắc không hiểu.

Lệ sung nghi lại chỉ làm như không thấy, Lệ sung nghi trong lòng đối với lão ma ma, ánh mắt nhìn tỏ vẻ khinh thường, họ hình như quên thân phận của nàng bây giờ rồi, tại sao bởi vì Từ Uyển nàng phải giúp người đàn ông khác đi đối phó với chính người đàn ông của mình?

Coi như Từ Uyển ở trong hậu cung này chỉ là một Sung Nghi không đáng kể, nhưng nàng đã là nữ nhân của Triệu Khải Hâm, An vương coi là cái gì? Đó chỉ là một người vốn là tỷ phu sau lại cũng là muội phu, ở trong lòng Từ Uyển chỉ là một người đàn ông đê tiện mà thôi.

Nếu như nói, Từ Uyển ở trên đời này hận có ai, như vậy xếp thứ nhất tuyệt đối là An vương phi, thứ nhì là An vương, thứ ba là những người khác của Từ gia. Thử hỏi, dưới tình huống như thế Từ Uyển tại sao phải giúp người nàng hận?

Lấy trước kia cũng chỉ là bởi vì nàng không tìm được cơ hội, Triệu Khải Hâm rõ ràng sẽ không nghĩ tới hành động của An vương, thời gian đó nàng thật ra vẻ cứng đầu cứng cổ, chỉ sợ xuất thủ trước nhất trừ nàng tuyệt đối là Từ gia cùng An vương; mà bây giờ, Triệu Khải Hâm cùng An vương hoàn toàn đã vạch mặt, nàng tại sao còn phải giúp đỡ An vương?

"Một đồ vô sỉ cũng muốn làm Hoàng đế? Nằm mơ?"

Ở trong vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt nghe được Triệu Khải Hâm cũng bị nhiễm vào bệnh dịch, cả người cũng bối rối.

"Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ?" Cúc Hoa khẩn trương nhìn chủ tử nhà mình, không có hoàng thượng, chủ tử nhà mình chỉ sợ tránh không khỏi tính toán của những nữ nhân trong hậu cung?

"Không làm gì, hoàng thượng chỉ là nhiễm bệnh dịch mà thôi, ngươi không có thấy bảo bảo nhỏ tuổi như vậy cũng gắng gượng a rồi sao? Đối với hoàng thượng mà nói, khẳng định càng thêm không là vấn đề?" Trương Vân Nguyệt nghiêm túc mà kiên định nói, không chỉ có nói cho Cúc Hoa cùng Lý ma ma bọn họ nghe cũng là nói cho mình nghe.

"Nương nương nói không sai, hoàng thượng nhất định không có việc gì, hiện tại chúng ta muốn làm chính là ở trong đoạn thời gian này canh kỹ vườn Thúy Trúc, không để cho những mầm mống tiểu nhân kia vào vườn Thúy Trúc." Ba ma ma liếc mắt nhìn nhau trăm miệng một lời nói.

"Nương nương, nương nương không xong?" Tầm Nguyệt đột nhiên từ bên ngoài vọt vào, gương mặt lộ vẻ kinh hoảng.

"Hô to gọi nhỏ làm gì?" Lý ma ma cau mày rầy một câu.

"Nương nương, bên ngoài, hoàng hậu nương nương cùng một đám người hướng tới vườn Thúy Trúc?" Tầm Nguyệt vẻ mặt rất là kinh hoảng, Cúc Hoa mấy người không hiểu cái thời điểm này hoàng hậu dẫn người tới vườn Thúy Trúc là muốn làm cái gì?