Độc Chiếm Thiều Hoa

Chương 1




Ngày hôm đó Đỗ gia chuyển nhà.

Sát tường ngoài viện đỗ mười hai cỗ xe bò, bọn hạ nhân nối đuôi nhau ra, tụm năm tụm ba hoặc xách theo cái bàn, hoặc mang bình phong, chạn bếp, từng cái vận chuyển đến trên xe bò, tiếng vang thật lớn, tiếng động qua lại, mấy canh giờ cũng đều không ngừng.

Nhưng Đỗ Nhược lại không chịu ảnh hưởng gì, rõ ràng nghe thấy các quản sự cao giọng khắp nơi hô thúc giục, vẫn như cũ chậm chạp chơi đùa từng món đồ chơi nhỏ của nàng.

Ngọc Trúc thấy vậy sốt ruột, nhẹ giọng nói: “Cô nương, người chuẩn bị như vậy tới khi nào mới xong, không bằng để cho nô tỳ làm thay?”

Đỗ Nhược lắc đầu: “Đều là bảo bối của ta, để cùng một chỗ dập hư mất ngươi làm sao đền được?”

Tiểu cô nương cầm lấy mảnh lụa bọc hết một con Ngọc Hồ Điệp, giao cho Hạc Lan, lại cầm một quyển cô bản, lúc này bao bọc càng cẩn thận hơn, bọc ba tầng. Ngọc Trúc là một người nóng vội, nhìn cánh tay giống như củ sen của nàng lúc ẩn lúc hiện, liền muốn nhào tới thay nàng, nhịn không được nhắc nhở: “Lão phu nhân nói giờ Dậu hôm nay nhất định phải chuyển vào.”

(*) 孤本 bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc)

Đỗ lão phu nhân là người làm chuyện gì cũng đều phải lật Hoàng Lịch, lần này Đỗ gia bọn họ đi theo Triệu Kiên đánh vào Trường An, về sau Triệu Kiên lập làm vua, luận công ban thưởng, phong Đỗ gia làm Tống quốc công, mấy ngày trước đây thậm chí còn ban thưởng quốc công phủ. Lão phu nhân cao hứng hỏng rồi, vội vã muốn dọn vào đại trạch, chọn ngày lành gần nhất, ngay cả hoành phi kia cũng là đi chế suốt đêm, lúc này chỉ sợ vẫn còn tản ra mùi dầu đây.

Đỗ Nhược đối với tổ mẫu cũng là không có cách nào, nhìn nước rỉ ra trên tường nói: “Dục tốc bất đạt, làm hư một kiện đồ vật của ta, trên đời cũng khó tìm lại. ”

Cô nương nhà mình được ngàn vạn sủng ái, mà nay Đại lão gia lại vừa được phong làm quốc công gia, đừng nói mấy cái đồ chơi nhỏ này, chính là nàng muốn đem cả độc viện mang đi, chỉ sợ Đại lão gia cũng phải nghĩ cách!

Ngọc Trúc không dám tiếp tục nhiều chuyện.

Đỗ Nhược vẫn chậm chạp.

Hiểu được tính tình nữ nhi, Tạ thị thu thập đầu kia xong, sẽ tới thúc giục Đỗ Nhược, quả nhiên thấy nàng thật sự chuẩn bị chưa xong, nhìn mấy cái đầu thừa đuôi thẹo trên đất, hết gói cái này gói cái kia, nàng vung khăn phân phó nói: “Ngọc Trúc, ngươi chạy nhanh thu thập, những thứ trong tay kia đừng động tới, đem những thứ kia làm cho người ta bắt đầu mang ra bên ngoài!”

“Nương” Đỗ Nhược ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới nói, “Đừng để cho bọn họ đụng hỏng.”

“Tiểu tổ tông, bọn họ ai dám đụng hư đồ đạc của ngươi, ngươi a... “Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, cảm thấy nàng hôm nay làm việc so với ngày thường chậm hơn, đưa tay khẽ vuốt búi tóc, ôn nhu hỏi, “Là không muốn đi sao? ”

Trước khi chiếm đóng Trường An, gia quyến các nàng cũng đều ở Tấn huyện, đã ở được hơn nửa năm, Tấn huyện non xanh nước biếc dân phong thuần phác, mặc dù bị đại quân Triệu Kiên xâm phạm, nhưng không mảy may thương tổn dân chúng, vẫn duy trì an bình, thật giống như chốn đào nguyên ngăn cách thế sự. Nhưng dù vậy, cũng không đến mức làm cho Đỗ Nhược không rời bỏ được, nàng chẳng qua chính là biết rõ, bọn họ nhất định chuyển vào Trường An, bởi vì nàng từng mơ thấy.

Cũng là từ một ngày này, Đại Chu chính thức phân thành hai quốc gia, Chu quốc và vương triều của Triệu Kiên lập nên, Đại Yến.

Mà nàng cũng trở thành con dân của Đại Yến.

Đây hết thảy cũng đều xác minh giấc mộng của nàng, Đỗ Nhược vừa sợ hãi lại cảm thấy mới lạ, nàng ngẩng đầu hướng Tạ thị cười cười: “Nơi này rất thoải mái, chẳng qua chỉ cần cùng phụ thân, nương, ca ca ở chung một chỗ, sống ở đâu cũng đều giống nhau, ta không muốn gì hơn.”

Tạ thị nói: “Vậy ngươi đừng giằng co, vạn nhất bị chậm làm tổ mẫu ngươi tức giận. ”

“Tổ mẫu mới không tức giận đâu, trong này rất nhiều thứ đều là tổ mẫu tặng.” Nàng cầm một cái chuông vàng lắc lắc cho Tạ thị nghe, “Đây là tổ mẫu làm cho người làm lúc ta ba tuổi, ngài nhìn xem, ta bảo quản rất tốt đúng không? Không hỏng chút xíu nào đâu.”

Tạ thị mỉm cười: “Đúng rồi, đúng rồi, người ta đều là phá gia chi tử, chỉ có ngươi cẩn thận, nhìn một phòng này của ngươi...” Nàng đưa tay xoa bóp ấn đường, trước đây Đỗ gia bọn họ đi theo Triệu Kiên tạo phản, nguyên cũng là người nhà phú quý, cái gì cũng không thiếu, cũng chỉ có đứa nhỏ này từ nhỏ đã tiết kiệm, có lẽ cũng không thể nói là tiết kiệm, mọi thứ đều dùng tốt, nhưng mọi thứ cũng đều không nỡ vứt đi, có ai chiến tranh loạn lạc còn mang theo chuông vàng lúc ba tuổi bên người chứ.

Nàng có chút dở khóc dở cười, dặn dò, “Bất kể như thế nào, ngươi mau chuẩn bị tốt một chút, không thể để cho cả nhà chờ ngươi.”

Đỗ Nhược đáp ứng một tiếng, hỏi: “Nương, ca ca đâu rồi, ca ca ở đâu? ”

“Đã thu thập xong rồi.”

“A.” Đỗ Nhược thấy Tạ thị đi rồi, vội để cho Ngọc Trúc gọi Đỗ Lăng tới.

Muội muội gọi về, Đỗ Lăng một khắc cũng không dám dừng lại, trong nháy mắt đã đến trước phòng.

Đỗ Nhược đứng ở cửa, một ngón tay chỉ: “Bàn đu dây ngươi làm cho ta, mau mau lấy xuống, mang đến Trường An.”

Đỗ Lăng không dự đoán được là vì cái này, cau mày nói: “Lại không phải là cái gì đáng giá, cái này cũng mang? Ngươi cũng không ngại phiền toái! Đợi dọn đi rồi, ta làm cho ngươi cái tốt hơn.”

“Không được, không được, ta muốn phải là cái này.” Khi đó Đỗ Lăng thấy nhà có sân chật hẹp, không có vườn ngắm hoa, không có lầu gác tạ, sợ muội muội rỗi rãnh nhàm chán, đặc biệt lên núi chặt gỗ làm, nàng nhớ rõ hắn làm xong trên tay đều phồng bọt nước, làm sao ném đi chứ?

Cho dù người khác nói sao, nhưng những thứ kia mang trí nhớ, đồ vật chứ đầy tình cảm, nàng chính là không nỡ vứt bỏ.

Thấy ánh mắt nàng dịu dàng trong vắt nhìn mình chằm chằm, Đỗ Lăng mềm lòng, thở dài kêu gã sai vặt lấy ra cái thang, vật này là hắn treo lên, hắn quen thuộc nhất, muội muội là sợ người khác làm hư.

Lấy xuống bàn đu dây, nàng cười hì hì nói: “Cảm ơn ca ca.” Lại thúc giục hắn, “Tốt rồi, không có chuyện gì rồi, ngươi cũng trở về thu thập đi. ”

Dùng người xong liền vội vàng đuổi đi, thật không có lương tâm. Đỗ Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm vừa trơn của nàng, từ lúc nàng sinh ra đến giờ, hắn không có lúc nào không muốn nắn mặt nàng như vậy. Nhưng so với trước kia, mặt của muội muội không tròn như vậy, thịt dường như cũng ít đi một tí, bọn họ đều nói muội muội càng ngày càng xinh đẹp, nhưng hắn cũng rất thất vọng, ra vẻ người lớn nói, “Nhược Nhược, ngươi nên ăn nhiều một chút!”

Đỗ Nhược liếc xéo hắn: “Ta mới không làm đại mập mạp!”

“Đã làm được mười năm rồi, tiếp tục làm tiếp cũng có sao?” Đỗ Lăng nói, “Không cần lo lắng, tiền mua thịt ca ca có rất nhiều.”

Đỗ Nhược không muốn để ý đến hắn, hừ một tiếng lại để cho Hạc Lan đem bàn đu dây cất vào.

Lúc này Đỗ Lăng từ trong tay áo lấy ra một cái hộp đàn hương khắc hoa mạ vàng lớn bằng bàn tay, đưa qua nhỏ giọng nói: “Vốn là muốn chuyển qua mới lại cho ngươi, hiện tại vừa vặn, đây là lễ kiều thiên* Đại hoàng tử đưa cho ngươi.”

(*) 乔迁礼   kiều thiên lễ: quà dời đến chỗ ở tốt (thường dùng trong trường hợp chúc mừng)

Triệu Khiên tự lập làm vương, nhi tử của hắn hiển nhiên chính là hoàng tử, trong lòng Đỗ Nhược giật mình, mắt rủ xuống nhìn hộp kia.

Lông mi nhẹ nhàng rung động, tay cũng không đón, Đỗ Lăng đem hộp mở ra: “Biết ngươi thích Hồ Điệp, hắn tự mình đi chọn, ngươi mau cất kỹ.”

Lụa mỏng màu xanh đậm bên trên có một đôi Hồ Điệp vàng ròng, cánh vô cùng mỏng, thậm chí có thể thấy rõ đường vân phía trên, giống như thật, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên. Đỗ Nhược vào giờ khắc này có chút hoảng hốt, nàng cùng Triệu Dự mặc dù không coi là thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì phụ thân là thuộc hạ của Triệu Khiên, rất sớm đã nhận thức nhau, hắn giống như ca ca thương yêu nàng.

Nhưng một giấc mộng thay đổi quan hệ của bọn họ.

Giả sử nàng không nhìn thấy tương lai, nàng có thể vui vẻ gả cho Triệu Dự, làm Thái Tử Phi của hắn, lại làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng hiện tại, nàng không bao giờ... lại nguyện có bất kỳ gặp gỡ gì với hắn, đẩy hộp ra nói: “Ngươi giúp ta trả lại cho hắn, ta đã không thích Hồ Điệp nữa.”

Đỗ Lăng nhìn trâm cài tóc Hồ Điệp trên đầu nàng, cau mày nói: “Không thích mà ngươi còn mang? Rốt cuộc vì sao?”

Không dự định nói ra bí mật, nói qua loa lấy lệ “Không vì sao cả. Ngươi trả lại cho hắn, ca ca, có được hay không?”

Nàng lôi kéo tay áo hắn, đôi mắt động lòng người lộ ra khẩn cầu.

Đỗ Lăng rất kỳ quái, bởi vì trong ấn tượng, tình cảm của muội muội cùng Triệu Dự không tệ, đưa lễ kiều thiên cũng là nhân chi thường tình, nhưng muội muội thế nhưng từ chối, chẳng lẽ giữa hai người xảy ra chuyện gì? Hắn muốn hỏi, nhưng miệng Đỗ Nhược đóng quá chặt, cũng không muốn làm khó muội muội, chỉ đành phải đáp ứng.

Thấy hắn rời đi, Đỗ Nhược đứng ở phía trước cửa sổ nhìn cây già mới ra chồi non trong đình viện, nghĩ đến chắc chắn những năm sau này nàng đi lên Phượng vị, Triệu Dự ngay cả một năm cũng không nhịn được, giả mù sa mưa cự tuyệt đề nghị của quan viên nghiễm nạp hậu cung, nhưng bí mật lấy cớ say rượu chạm vào nữ nhân khác... Mặc dù là ở trong mộng, nàng vẫn nhớ được tức giận trong nháy mắt kia.

Nàng không rõ, nếu Triệu Dự không thích nàng, vì sao phải kết hôn với nàng?

Vì sao cần phải biểu hiện đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, cưng chìu nàng như vậy.

Hạc Lan thấy nàng đứng nghiêm bất động, nhẹ giọng nói: “Cô nương, bàn đu dây cất xong rồi.”

Đỗ Nhược lấy lại tinh thần, không nghĩ chuyện này nữa, Triệu Dự cô phụ nàng, nhưng hắn sau này cũng không thể giữ được ngôi vị hoàng đế, quả nhiên là báo ứng, nàng lại cần gì phải quan tâm? Dù sao chuyện như vậy còn chưa xảy ra đâu, sau này Triệu Dự lại muốn giả bộ bộ dạng đại ca ca dụ dỗ nàng, nàng mới không để ý tới hắn.

Nàng phân phó Hạc Lan: “Đem trà cụ cũng cất vào rồi chứ.”

Lúc này phía ngoài truyền đến một tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng thật lớn, giống như ai đó làm rơi hỏng đồ vật lớn gì đó.

Có người lập tức mắng: “Bình phong của ta bao nhiêu bạc, các ngươi biết sao? Một đám không muốn sống nữa, ta nói cho lão gia, để lão gia đánh chết các ngươi! Rốt cuộc người nào làm rơi, đứng ra cho ta! Thành thật khai báo, còn có thể giữ cho các ngươi toàn thây!”

Thanh âm trầm bồng du dương, lại khoa trương, giống như là ca diễn.

Kỳ thật Ngô di nương cũng đúng là xuất thân đào kép, là Đỗ gia Nhị lão gia tốn năm mươi lượng bạc mua về, bởi vì Nhị phu nhân tính tình hèn yếu, Ngô di nương cũng rất lớn lối, Đỗ Nhược bị làm cho nhức đầu, cắt xong hai khối vải mỏng nhét vào lỗ tai.

Ngọc Trúc từ trước đến giờ là một người không nhẫn nại, buồn bực nói: “Nếu không để cho nô tỳ kêu Ngô di nương đi xa một í chút, không có quy củ, đứng ở cửa chúng ta cũng có thể ầm ĩ*.

Đỗ Nhược nói: “Cũng được, ngươi đi đi.”

Ai ngờ Ngọc Trúc còn chưa bước ra cửa, chỉ nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên.

Ngọc Trúc ló đầu nhìn, nguyên là đại cô nương chi thứ hai Đỗ Dung, chỉ thấy nàng đang chỉ vào lỗ mũi Ngô di nương, khiển trách: “Bản thân ngươi cũng bất quá chỉ là một nô tỳ, tốn năm mươi lượng bạc mua về, hiện tại bán còn không được mười lượng bạc, còn chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mắng chửi người! Cái bình phong rách nát cũng có thể làm ồn ào, cho ngươi thu dọn đồ đạc dọn nhà không phải là cho ngươi ra vẻ ta đây, cũng không soi lại mặt của ngươi, ngươi xứng xuất ra điệu bộ chủ tử sao?”

Ngô di nương đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không dám cãi lại, cắn răng đi nhanh.

Đỗ Nhược nhét lỗ tai cũng nghe được rõ ràng, nhịn không nhịn được hé miệng cười một tiếng, Đường tỷ nhà mình quả thật không phải vật trong ao, cũng chỉ có nàng dũng mãnh như vậy, mới có thể trấn áp được người khác.

Đỗ Dung mắng xong rồi, vung ống tay áo đi tới cửa của nàng, nhíu mày nói: “Tam muội, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mau lên một chút cho ta, nếu không ta đem đồ của ngươi đều ném ra đấy!”

Đỗ Nhược hướng nàng cười ngọt ngào nói: “Đại tỷ ngươi nhất định là thu thập xong, tới  giúp ta đúng không.”

Đó là chiêu bài của nàng, hướng ai đó cười một cái, người nào cũng không đỡ nổi, Đỗ Dung hừ một tiếng, đi tới: “Biết ngay ngươi là con rùa đen, ngươi nên đổi tên gọi là Đỗ Quy đi.”

Đỗ Nhược không tức giận chút nào, nháy mắt nói: “Vậy ngươi gọi là Đỗ Thố Tử*, có được hay không?”

(*) con thỏ

Đỗ Dung khúc khích cười.

Có nàng giúp đỡ, Đỗ Nhược rất nhanh đã đem hết đồ đạc gói kỹ, Đỗ Dung vỗ vỗ tay: “Ta còn phải đi xem Nhị muội một chút, nàng với ngươi chẳng khác gì nhau, chậm muốn chết, mang hết giấy và bút mực của nàng cũng đủ thu dọn lại.”

Nói đến Nhị cô nương Đỗ Oanh, Đỗ Nhược khép lại gương gỗ hắc đàn trong tay, cười nói: “Ta cùng đi với ngươi!”

Đỗ Dung kêu nàng mau một chút, vội vàng liền đi, nàng theo ở phía sau, ai ngờ vừa đi tới trong đình, đã nhìn thấy cửa viện cách đó không xa nơi đó, đứng một người.

Bóng cây rậm rạp ngăn trở ánh nắng, thân ảnh dưới bóng râm, thật giống như tấm màn đen, thấy không rõ dung nhan.

Nhưng Đỗ Nhược biết hắn là ai, hắn là một người không gần không xa trong đời của nàng, cũng là trong tương lai, vận mệnh là vua của một nước chúa tể của vô số người.

Hạ Huyền.

Nàng thầm đọc tên hắn, nhìn thấy thanh kiếm trong tay của hắn, thanh kiếm kia, đêm ngày hôm đó, thấm đẫm máu. Hắn chậm rãi hướng nàng đi tới, giày đen giẫm lên vũng máu trên thềm son, mỗi một bước đi, đều làm nở từng đóa hoa đỏ tươi trên thềm đá.

Lòng bàn tay có chút phát lạnh, nàng nghiêng đầu, bước nhanh đuổi theo Đỗ Dung.