Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 556: Tôi sẽ cướp lại




Kỷ Hi Nguyệt sau khi trọng sinh mới ngộ ra mình đã sai, thành ra muốn báo đáp Triệu Húc Hàn, cho nên mới tận lực khiến bản thân quên đi sự tàn bạo và hung hãn của Triệu Húc Hàn vào đêm đó.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt chỉ là tha thứ cho Triệu Húc Hàn trên suy nghĩ, chứ về thân thể thì lại rất thành thật, vì sâu thẳm trong nội tâm vẫn còn kháng cự chuyện đêm đó.

Do đó mới xảy ra chuyện mất trí nhớ, bởi vì trong tiềm thức cơ thể cô không bao giờ muốn chấp nhận kiểu đối xử đó nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cửu lúc này đã thối đến không thể thối hơn, nén cơn giận nhìn vẻ mặt tự trách của Triệu Húc Hàn.

“Xem ra trong tiềm thức của Tiểu Nguyệt không muốn tiếp nhận sự thân mật của cậu.” Cố Cửu nói, “Trước tiên cậu phải xem thử cô ấy còn nhớ chuyện tối qua không đã. Nếu cô ấy còn nhớ thì chuyện chữa trị sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần khuyên giải, đối xử nhẹ nhàng với cô ấy thì từ từ sẽ tốt lên, nhưng lỡ như cô ấy không còn nhớ gì cả, vậy thì chuyện chữa trị sẽ làm dấy lên hồi ức đau khổ của cô ấy, do vậy độ khó cũng sẽ cao hơn.”

Triệu Húc Hàn cau chặt mày, sau đó nói: “Anh có quen bác sĩ tâm lý về phương diện này không?”

“Đương nhiên có, nhưng phải làm cho rõ ràng đã, với lại tốt nhất là đừng để cho Tiểu Nguyệt biết, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không tin là bản thân sợ cậu, hơn nữa còn bài xích việc chữa trị.” Cố Cửu cũng đau đầu.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Vậy để tôi thăm dò cô ấy thử xem còn nhớ hay không.”

“Triệu Húc Hàn! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám làm như vậy với  Tiểu Nguyệt, tôi sẽ giết cậu!” Cố Cửu đột nhiên đứng bật dậy, đùng đùng nói.

Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức thay đổi, khó chịu nói: “Cố Cửu, là một bác sĩ, hình như anh không nên có kiểu kích động nóng nảy như vậy! Hơn nữa, Tiểu Nguyệt là người của tôi, tốt nhất anh nên phân biệt cho rõ!”

Triệu Húc Hàn không phải thằng đần, bạn tốt của mình thế nào chẳng lẽ anh còn không hiểu.

Mặc dù Cố Cửu rất được phụ nữ yêu thích, nhìn thì có vẻ của một công tử phong lưu quyến luyến giữa các bông hoa, nhưng trên thực tế, Cố Cửu chỉ là dạng gặp dịp thì chơi cho bố anh ấy xem.

Trong ấn tượng của anh, Cố Cửu chưa bao giờ nghiêm túc với bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng riêng Kỷ Hi Nguyệt lại khác biệt.

Hơn nữa, mỗi lần Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh đều thấy rõ trong ánh mắt đó luôn mang theo vẻ trìu mến, cho dù Cố Cửu có che dấu tốt đến đâu, cũng không sao qua được đôi mắt của anh.

“Hàn thiếu, nếu cậu không có cách nào mang lại hạnh phúc cho Tiểu Nguyệt, tôi sẽ cướp lấy!” Cố Cửu thấy Triệu Húc Hàn đã nổi giận, vẻ mặt anh ấy cũng trở nên nghiêm túc hơn, sau đó buột miệng nói ra một câu mà ngay cả bản thân anh ấy cũng không ngờ được.

“Anh nói cái gì!?” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, không dám tin Cố Cửu lại thẳng thắn như vậy, vì dù sao anh cũng là anh em của anh ấy.

Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là Cố Cửu cũng thật sự rất thích Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi nói tôi cũng thích Tiểu Nguyệt, nhưng tôi sẽ không cướp trên tay cậu, bởi vì cậu là anh em của  tôi, nhưng tiền đề là cô ấy ở với cậu phải hạnh phúc và vui vẻ. Nếu như cậu không thể cho cô ấy hạnh phúc, hoặc là tổn thương đến cô ấy, tôi nhất định sẽ cướp đi mà không chút do dự!”

Cố Cửu cũng không phải đần độn, anh ấy cố tình nói như vậy là muốn cho Triệu Húc Hàn hiểu Kỷ Hi Nguyệt tốt thế nào.

Triệu Húc Hàn nhìn Cố Cửu với ánh mắt sắc bén, Cố Cửu cũng không chút sợ sệt nhìn lại anh. Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh ấy khiến Triệu Húc Hàn cũng phải kinh ngạc.

Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Triệu Húc Hàn mới chầm chậm lên tiếng: “Chuyện bắt đầu từ lúc nào?”

Thời gian Cố Cửu quen biết Kỷ Hi Nguyệt cũng không phải quá ngắn.

Bởi vì trong ba năm qua, mỗi lần anh ấy gặp Kỷ Hi Nguyệt, cô đều trong tình trạng say rượu và nôn mửa, cho nên Cố Cửu đã từng nhiều lần khám bệnh cho Kỷ Hi Nguyệt, còn bị Kỷ Hi Nguyệt mắng không ít lần.

Tại sao trước đây không thích, bây giờ lại thích?

“Cậu không cảm thấy Tiểu Nguyệt đã không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây sao?” Cố Cửu cũng hòa hoãn cơn giận.