Độc Chiếm

Chương 27: Tôi cần tiền




Sẽ phải đụng chạm trong nháy mắt, tôi đột nhiên tránh né.

Môi của Diệp Phi trượt nhẹ qua gò má tôi, bởi vì tôi né tránh, anh ta lúng túng lui về sau.

“Thật xin lỗi.... .......Anh nhất thời quên.... .........”

Quên rằng tôi đã không còn là Tiểu Tây năm đó sao?

Quên rằng chúng ta đã chia tay lâu như vậy?

Nhưng cũng không cách nào trốn tránh hiện thực bi ai này được.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ấy có rất nhiều đau thương, giống như thoáng đến gần, tôi sẽ vỡ tan, lại có nhiều không muốn, phảng phất như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể biến mất mãi không nhìn thấy nữa.

Mà tôi, lại có suy nghĩ nói với anh ta, nếu như có thể, tôi cũng muốn thời gian đảo ngược, tôi cũng muốn trở về quá khứ, nhưng mà, ngay cả tư cách nói nhưng câu này tôi cũng không có.

Là tôi đã rời xa anh ta, phản bội lại quá khứ của chúng tôi.

Là chính bản thân tôi lựa chọn, gả cho người mình không yêu.

Tôi bây giờ, đã là vợ của người khác, còn có tư cách gì nói nhưng chuyện đã qua với Diệp Phi.... .....

Tôi sai rồi.

Tôi không nên buông thả bản thân.

Tôi hiểu rõ chỉ cần gặp được Diệp Phi, sẽ khống chế được bản thân, nhưng vẫn buông lỏng cách giác một chút.

Những điều đó tôi hết sức đè nén, nhớ nhung anh ta, đã sớm tràn đầy.

Những ký ức hạnh phúc từng có toàn bộ đã thức tỉnh, cảm giác đó này chỉ có ở cùng anh ta mới kích động không kiềm chế được nhảy trong lòng của tôi.

Nếu như tôi không để ý, tất cả phòng bị sẽ bị phá tan.

Đều tại tôi nhất thới xúc động, tôi làm sao có thể cùng anh ta đi từng bước gần như vậy?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ mang đến tai họa cho mọi người.

Tôi nhất định phải triệt để rời xa anh ta, không bao giờ gặp lại nữa.

Lúc này, ánh sáng mờ đầy bầu trời đã biến mất, chỉ còn lại một mảng xanh da trời nhạt.

Một luồng ánh sáng tinh khiết chiếu thẳng vào mặt tôi, đến lúc rồi, tôi phải đi!

“Diệp Phi, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa.” Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, vừa nói, vừa đứng lên.

“Tiểu Tây, trước tiên em đừng đi. Anh có vài lời muốn nói với em.... ......” Diệp Phi cũng đứng lên.

Tôi cắt ngan lời anh ta, không dám nghe vấn đề của anh ta.

“Đừng hỏi, nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Em về đây, Điểm Điểm tỉnh dậy không nhìn thấy em sẽ lo lắng.”

Sau lưng tôi, Diệp Phi đi theo vài bước, cuối cùng vẫn dừng lại.

Dù sao anh ta cũng không nỡ khiến tôi khó xử, đối với tôi một lời an ủi của anh ta cũng không thể nói.

Có ai biết, lòng tôi, sắp đau đến tan nát cõi lòng?

Dọc theo bờ biển từ từ đi, lúc này đất trời chỉ còn mình tôi, tôi vẫn vô dụng mà khóc.

Mặc dù đã vô số lần thề rằng sẽ không khóc nữa, nhưng mà, lại một lần nữa tôi rời xa Diệp Phi, làm sao tôi có thể nhịn được mà không rơi lệ?

Diệp Phi đã vì tôi mà làm quá nhiều chuyện, mà tôi có thể vì anh ta làm, chính là rời khỏi anh ta.

Có lẽ đây chính là vận mệnh tàn khốc nhất.

Chúng tôi lần này tới lần khác đấu tranh với vận mệnh, nhưng lại thua thảm hại hơn lần sau.

Nếu như lần đó tôi và Diệp Phi chia lìa không bao giờ gặp lại nhau, thì tốt biết bao.

Lần đó sau khi chia tay, tôi chưa một lần liên lạc với Diệp Phi.

Tôi cố ý tránh tất cả các bạn học, dọn nhà, thậm chí cho bà ngoại chuyển viện, cuối cùng triệt để tạm biệt cuộc sống trước đây.

Diệp Phi đến thành phố xa học đại học, cuộc sống của anh ta nhất định rất hạnh phúc.

Tôi chúc phúc anh ta, cũng rất nhớ anh ta.

Bà ngoại bệnh lúc tốt lúc xấu, đa số thời gian đều phải ở bệnh viện trị liệu, thời tiết tốt, tôi cũng sẽ đón bà về.

Chúng tôi mướn căn phòng nhỏ, bà ngoại rất buồn, nói rằng bà đã làm trễ nãi tôi.

Tôi vừa ngồi bên cạnh chân bà vừa xoa bóp chân cho bà, vừa nói với bà: “Cho nên bà phải nhanh chóng khỏe mạnh, đừng để cho con lo lắng nữa! Hơn nữa, hiện tại con cũng đã tìm được một công việc rất tốt, còn có gì phải oán trách chứ?”

Lúc học tài chức cũng rất có lợi, rất dễ dàng liền được phân xuống một nhà máy làm việc.

Lãnh đạo rất chiếu cố tôi, sau khi thực tập ngắn hạn, tôi liền được thuê, trực tiếp ngồi vào phòng làm việc, tiền lương không cao, nhưng nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề.

Nhưng mà, tiền bán nhà chỉ đủ trả một phần tiền chữa trị cho bà ngoại, tôi âm thầm lo lắng, không biết một năm sau phải làm thế nào.

Dì trong nhà máy rất nhiệt tình giúp đỡ tôi chu đáo giới thiệu đối tượng cho tôi, còn chưa đầy mười chín tuổi tôi đã nhắm mắt đi vài lần, thậm chí còn cùng một trong những thanh niên đó hẹn hò.

Nhưng khi người ta biết điều kiện kết hôn với tôi, muốn từ đó về sau sẽ chịu tiền chữa trị cho bà ngoại, anh ta đã rút lui.

Phương bắc khi đó là công nghiệp nhỏ trong thành phố, kẻ có tiền cũng không nhiều, phần lớn gia đình giàu nghèo cũng không khác biệt mấy, người giàu nhất có lẽ là viên chức sở hữu một nhà máy to.

Nhưng cho dù nhiều tiền lương, cùng với số tiền to lớn để chữa trị cho bà mà so sánh, còn thiếu rất nhiều.

Cũng có người sau khi xem mặt muốn cùng tôi qua lại, chỉ là không nói đến chuyện kết hôn, bọn họ chỉ đồng ý có thể tận lực giúp đỡ tôi.

Tôi cự tuyệt.

Tôi đã không còn là đứa trẻ nữa rồi, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, bọn họ bỏ tiền ra, nhất định sẽ yêu cầu tôi cái giá tương xứng.

Tôi hiểu rất rõ cái giá này là gì, tuyệt đối không phải đơn giản là đi dạo xem rạp chiếu phim.

Có lẽ, tôi ôm cái mục đích dựa vào xem mặt căn bản là không đúng, cũng khó trách trêu chọc đến người không tốt lành gì.

Tôi không còn đi xem mắt nữa, bắt đầu nhờ mọi người giới thiệu cơ hội khác.

Làm công việc cần thể lực tôi không có ưu thế, mà tôi có thể làm gia sư, tôi có một bộ phương pháp học tập của mình, các môn học đều có thể dạy, rất nhanh cũng có nhiều học sinh bổ túc đến ghi danh.

Trừ thời gian chăm sóc bà ngoại, thời gian còn lại tôi đều giành hết vào làm gia sư, thu vào cũng không quá nhiều.

Tôi thắt lưng buộc bụng dồn tiền, lòng tràn đầy hy vọng, bệnh tình của bà ngoại có chuyển biến tốt, nếu như không nằm viện, ước chừng còn có thể duy trì tiếp.

Cuộc sống như thế kéo dài hơn một năm.

Nhìn tiền ngân hàng trong khoảng chậm chạp tăng lên, tôi bắt đầu cảm thấy vận rủi có thể chiến thắng.

Nhưng đáng tiếc chính là, mùa động kia đặc biệt đến sớm.

Mới vừa vặn vào tháng mười một, một trận tuyết lớn kéo đến không kỳ hạn.

Khi còn bé tôi rất ưa thích tuyết trắng, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy đáng sợ.

Bông tuyết đầy trời bay múa cùng gió mạnh đánh tới, giống như một ác ma đập vào cửa sổ.

Tôi nắm chặt tay bà ngoại, cầu mong bà có thể chống đỡ được.

Mỗi một cây kim đặc trị châm xuống, sắc mặt bà hồng hào, thậm chí trên gương mặt khô héo có một nụ cười, bà nói cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, bảo tôi đi nghỉ đi.

Tôi lắc đầu nói không mệt.

Y tá bảo tôi ra ngoài, đưa cho tôi một tờ giấy nợ.

Thì ra tiền gửi ngân hàng toàn một năm của tôi, trong vòng một tuần ngắn ngủi đã tiêu sạch.

Tôi cầu xin tất cả bác sĩ đừng để cho bà ngoại tôi biết, tôi lập tức kiếm đủ tiền.

Bọn họ rất đồng cảm với tôi, cũng thích sự ôn hòa của bà ngoại, nói tôi yên tâm đi, sẽ thay tôi chăm sóc bà ngoại.

Trước tiên tôi nghĩ đến chính là đi vào nhà máy nhờ giúp đỡ, gõ cửa nhà lãnh đạo, ông ta không có ở nhà.

Vợ của ông ta, dùng ánh mắt đánh giá tôi, từng câu từng câu châm chọc tôi.

Tôi không ngồi yên, từ biệt rời đi.

Ở cổng nhà ông ta, tôi chửi rủa mình, đến lúc này còn chú ý gì đến lòng tự trọng nữa chứ!

Tuyết rơi, ở trong hành lang đen tối vẫn chờ đợi đến nỗi tê cả chân, cuối cùng cũng không nhịn được.

Chỗ không xa đằng trước, chính là khu phố đèn đuốc sáng trưng, dãy hàng khách sạn, quán rượu, khu mát xa, quán karaoke, tiếng cười mọi người tràn đầy vui sướng, ngọn đèn ấm áp, đang vẫy tay với tôi.

Tôi đến trước cổng quán karaoke rộng mở, mượn hệ thống sưởi ấm trong sảnh để sưởi ấm chân.

Cậu bảo vệ nhỏ tuổi trò chuyện với tôi, nói cho tôi biết ở chỗ bọn họ có tuyển người, quảng cáo dán ở ngoài cửa.

Tôi nhìn chằm chằm từng dòng chữ tuyển dụng trên tấm quảng cáo, nhân viên phục vụ nam nữ, nam nữ quan hệ xã hội, phía sau còn ghi rõ tiền lương làm tôi chậc lưỡi......

Tôi cũng cần tiền.

Tôi đi tìm quản lí phỏng vấn, hỏi nội dung công việc của nữ phục vụ.

Cô ta cười: “Bình thường nữ phục vụ là phụ trách bán rượu, ghi hóa đơn, kiểm tra các bài hát, quét dọn vệ sinh vân vân, tiền lương căn bản không cao, nhưng mà có trích phần trăm tiền rượu nước cùng với tiền boa. Người đủ thông minh, tháng thu nhập cũng không ít, tối thiểu là chừng này.”

Cô ta đưa ra một con số.

Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, thật sự có cái gì nhiều? Có an toàn hay không?

Quản lý thấy tôi hơi do dự, cười nói: “Nhân viên phục vụ và quan hệ xã hội là hai công việc khác nhau, bên ngoài còn có quản lý, kiểm soát an ninh rất tốt, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Tôi cắn môi suy nghĩ hồi lâu, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vậy tôi có thể ứng tiền lương trước không?”

Quản lý quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần nữa: “Tiểu cô nương, cô cần tiền như vậy, nếu như đi làm quan hệ xã hội, tôi đảm bảo rất nhanh thôi cô sẽ kiếm được số tiền lớn!”

Tôi liên tục lắc đầu: “Tôi chỉ muốn làm nhân viên phục vụ bình thường.”

Quản lý cười ha ha một hồi lâu: “Được thôi, không miễn cưỡng. Trước tiên cô hãy thử một đêm, làm được, sẽ bàn lại chuyện trả tiền lương trước.”

Đó là lần đầu tiên tôi vào quán karaoke, thay áo sơ mi trắng váy đen, có người dẫn tôi đi ra phía sau bưng rượu.

Một mê cung hành lang, ngập mùi thuốc lá và mùi rượu, quỷ khóc sói tru là đang hát sao? Tại sao lại chói tai như vậy?

Tôi run rẩy bưng một bàn rượu, mở cửa thì hù một vố, xuýt chút nữa làm đổ hết cả khay đang bưng trên tay.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một cô gái ăn mặc hở hang đứng trên bàn trà nhiệt liệt nhảy múa, ngồi ở ghế sofa là những người đàn ông đang không ngừng ném tiền mặt lên người cô gái.

Tôi không biết nên làm cái gì, người hướng dẫn đẩy tôi vào, tôi không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi vào, đạp dưới chân từng tờ 100 tệ.

Tôi nâng ly rượu đặt dưới chân cô ta, cô ta liền đưa chân đá lăn đi, có người cười lên.

Người hướng dẫn vội vàng đuổi tôi đi ra ngoài, ở ngoài hành lang, mặt của tôi đã nóng lên.

Mau bỏ chạy nhanh một chút! Tôi tự nhủ với bản thân.

Nhưng mà tôi vẫn ở lại.

Đêm đó tôi kiếm 500 tệ tiền boa, quản lý lại đưa cho tôi hai ngàn tệ, nói với tôi: “Đây là tiền trả trước cho cô. Không sợ cô không tới nữa, càng thiếu tiền, càng chạy không nỗi!”

Đúng vậy! Từ ngày đó trở đi, tôi mới biết thì ra kiếm tiền dễ như vậy, đối với số tiền cần dùng gấp đối với tôi mà nói, nơi này thật giống như một vũng bùn lầy, một chân đã bước vào, liền bị tóm chặt lấy, càng lún càng sâu!

Giờ tan việc đã là rạng sáng, tôi rửa mặt liền chạy tới nhà máy, kế toán chia cho tôi tiền lương 800 tệ.

Tôi nhận lấy thấy sấp tiền thật mỏng, một tay khác đang siết chặt số tiền 2500 tệ kiếm được trong quán karaoke, chỉ một buổi tối mà thôi.

Cái này tương đối quá dễ, nhưng cái quyết định này thật khó.

Đưa ra lựa chọn, có nghĩa là, Giang Tiểu Tây của quá khứ không còn tồn tại nữa, cái gì lý tưởng, cái gì tương lai, tất cả đều là bóng tối không thể đoán trước được.

Đáng sợ nhất là, trên thực tế, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.... ......