Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 33: Chỉ có một mình thần thần được hôn nhẹ anh hai!




Nghe lời nói của Quý Thần Quang, cảm xúc phẫn nộ trong lòng Quý Tiêu Dương rốt cục giảm xuống một chút. Cúi đầu hôn lên khuôn mặt mập mạp của cậu “Có đau hay không?” Khuôn mặt Thần Thần đều đỏ hết cả lên rồi. Cái thằng nhỏ tóc ngắn chết tiệt kia, cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức để nhéo má Thần Thần.

“Không đau! Anh hai hôn nhẹ sẽ không đau!” Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang cười tươi như hoa, đôi tay nhỏ bé nhắn ngủn gắt gao ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương. Học động tác của Quý Tiêu Dương, hôn lên mặt hắn một cái.

Ba người bên cạnh đồng thời thở dài một hơi trong lòng. Hai anh em nhà này……

Nam Cung Cửu nhìn hai anh em Quý Tiêu Dương, khuôn mặt không chút thay đổi giờ đây đáy mắt lại hiện lên một tia cười kỳ lạ. Ánh mắt không chút dấu vết đảo qua Nam Cung Kỳ. Ý cười nơi đáy mắt ngày càng sâu.

Nam Cung Kỳ mạc danh kỳ diệu (chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra) cảm giác sau lưng có điểm lạnh, ánh mắt nhìn một vòng bốn phía xung quang. Dừng lại trên người em họ của mình nửa giây. Phát hiện cậu vẫn như trước một bộ dáng lạnh lùng.

“Đi đâu thôi, không thể cứ đứng ở đây mãi được!” Linh Thiên Nhiễm thật sự không thể chịu nổi hai anh em nhà này. Sao trông lại tình chàng ý thiếp (trai gái có tình cảm với nhau) như vậy, cậu ở một bên nhìn mà cảm thấy đau răng……

“Tớ có ý này!” Khúc An cười “Không bằng chúng ta tới Cửu Châu đi, ở đó mới mở một nhà hàng. Dù sao cũng sắp đến giờ cơm rồi!”

Quý Tiêu Dương nhìn nhìn thời gian, bây giờ là mười một giờ, nên ăn cơm rồi, liền gật gật đầu.

“Kỳ, em họ, có đi không?” Nghiêng đầu hỏi hai người bên cạnh.

“Tớ không thành vấn đề!” Nam Cung Kỳ cười ôn nhu.

Nam Cung Cửu lẳng lặng đứng ở một bên không nói gì mà trực tiếp dùng hành động để cho mọi người thấy. Người đã muốn đi đến cổng trường học rồi.

“Thật là thằng bé này, có cần thiết phải như vậy không!” Khúc An nhìn theo bóng dáng Nam Cung Cửu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là là Khúc An cảm thấy tính cách này của Nam Cung Cửu dùng để cưa các MM (các em gái) là thích hợp nhất, bất quá hắn làm thế nào cũng không học được. Cho nên có thể nói Khúc An là đang ghen tị……

Quý Tiêu Dương cười cười, ôm Quý Thần Quang đi về phía cổng trường, đám người Linh Thiên Nhiễm cũng theo sau. Mấy người không coi bảo vệ ra gì, nghênh ngang ra khỏi trường học. Đến Cửu Châu liền trực tiếp thuê một phòng riêng.

“Muốn ăn cái gì thì tự gọi đi!” Khúc An đem thực đơn đặt ở trước mặt mọi người.

“Cậu mời khách?” Linh Thiên Nhiễm cầm thực đơn, không có ý tốt nói với Khúc An một câu.

“Cút!” Khúc An trực tiếp phun ra một chữ. Hắn mà mời thì tiền tiêu vặt một tháng này chắc chắn không còn……

“Tớ không mang theo tiền” Đặt thực đơn xuống, Linh Thiên Nhiễm vô tội phủi phủi tay áo, tỏ vẻ mình rất thanh liêm.

Nam Cung Kỳ cảm giác được ánh mắt của Khúc An nhìn đến mình liền nhanh chóng ngẩng đầu, cười thực ôn nhu “Không nên nhìn tớ. Tớ luôn luôn là người không có tiền!”

“Tiêu Dương! Hai chúng ta mỗi người một nửa!” Khúc An nói với Quý Tiêu Dương một câu. Mấy cuộc chuẩn bị đi chơi với các MM đều ngâm nước nóng (kế hoạch bị hủy) hết rồi

“Để tớ mời đi!” Quý Tiêu Dương đã chọn xong đồ ăn. Ngẩng đầu nói với Khúc An.

“Ngao Tiêu Dương, tớ yêu cậu chết mất!” Khúc An khoa trương làm một cái động tác hôn môi với Quý Tiêu Dương. Các tiểu MM của hắn, lại có hi vọng rồi……

Quý Tiêu Dương còn chưa kịp nói thì Quý Thần Quang ở trong lần hắn đã mất hứng, chu chu miệng nhìn về phía Khúc An “Đồ xấu xa, không được hôn nhẹ anh hai!” Sau đó vòng một vòng ở trong lòng Quý Tiêu Dương, chu môi hôn một cái thật vang lên môi Quý Tiêu Dương. Đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương, đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn về phía Khúc An “Chỉ có một mình Thần Thần được hôn nhẹ anh hai!” Thanh âm giòn tan, rõ ràng mười phần.

Khúc An đang làm động tác hôn gió liền lập tức dừng hình, biểu tình trên mặt cứng ngắc, ước chừng ba giây sau liền ngã lên ghế ôm bùng cười to “Tiêu Dương, em trai của cậu thực là một cực phẩm!”

“Thần Thần, đừng để ý đến hắn. Hắn là kẻ điên!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn cái miệng đang chu lên của Quý Thần Quang.

“Anh hai, kẻ điên là gì?” Đôi mắt to tròn lóe lên sự tò mò.

“Kẻ điên chính là chỉ người có tinh thần không được bình thường, đầu óc có bệnh!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương tràn đầy ý cười. Thần Thần của hắn rất khả ái. Làm tâm của hắn đều mềm lại.

Linh Thiên Nhiễm ngồi ở một bên, mặt tràn đấy hắc tuyến……

Khóe miệng Nam Cung Kỳ vẫn lộ ra nụ cười ôn nhu thản nhiên. Bất quá nếu nhìn kỹ có thể thấy được khóe mắt anh đang run rẩy…….

Nam Cung Cửu ngồi tận cùng bên trong góc nên tất cả mọi người đều không phát hiện ra miệng cậu gợi lên nụ cười nhợt nhạt. Ý vị thâm trường……. (ý tứ sâu xa, thú vị)

Tình cảm hai anh em nhà này, giống như là…… Hắc hắc cậu đã tìm được đồng bạn…….

Ánh mắt nhẹ đảo qua Nam Cung Kỳ cách đó không xa. Trong mắt lóe lên quang mang giống như thợ săn……

Quý Tiêu Dương đem hai tay đang ôm cổ mình của Quý Thần Quang kéo xuống, ôm cậu ngồi hẳn hoi vào trong lòng “Thần Thần, đã đói bụng chưa? Muốn uống một cốc sữa trước không?” Vươn tay sờ sợ bụng nho nhỏ của Quý Thần Quang, khóe miệng cười thực ôn nhu. Thần Thần của hắn, toàn thân cao thấp đều mềm mềm, thịt thịt, thật thoải mái!

“Không đói bụng!” Nghe được chữ sữa này, Quý Thần Quang liền nhanh chóng lắc lắc đầu.

“Nơi này có hoa quả, ăn trước đi vậy!” Linh Thiên Nhiễm đem hoa quả bên cạnh để trước mặt Quý Thần Quang. Kỳ thật cậu rất thích đứa nhỏ này. Chắc chắn khi lớn lên sẽ rất giống búp bê, tinh xảo xinh đẹp. Hơn nữa tính cách cũng rất tốt, chứ không nghịch ngợm như cái thằng bé tóc ngắn kia.

Nghĩ đến vài đứa em họ trong nhà mình….. Lông mày Linh Thiên Nhiễm liền nhíu chặt. Chúng nó quả thực chính là tổ tông, các trưởng bối trong nhà đều sủng bọn chúng lên đến tận trời, không thể đánh, không thể mắng. Chơi với bọn chúng một lần, Linh Thiên Nhiễm phải ở nhà ngây ngốc đến nửa tháng mới khả năng khôi phục khí lực. Kia chính là một loại dày vò…….

Hôm nay nhìn thấy em trai của Tiêu Dương. Đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này nhu thuận đến nỗi làm cho người ta đau lòng…… Không tự giác nghĩ muốn chiếu cố nó nhiều hơn một chút. Nhất là khi đôi mắt to tròn kia nhìn cậu, trong lòng Linh Thiên Nhiễm liền muốn hét lớn. Nếu em họ của cậu có thể tốt bằng một nửa của Thần Quang thì cậu liền cảm ơn trời đất!