Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 136: Đại boss = Đại đầu bếp?




Chương 136: Đại boss = Đại đầu bếp?

Lúc về đến biệt thự nhỏ thì đã là 11 giờ rưỡi.

Căn biệt thự rất yên tĩnh, bên trong ánh đèn màu vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Người làm trực trong căn biệt thự thấy chủ nhân trở lại, báo cáo là tiểu thiếu gia đã ngủ rồi.

Sầm Tĩnh Di bảo cô người làm quay về nhà chính lấy dùm mình quần áo để thay rồi chạy lên lầu nói muốn dọn dẹp phòng dành cho khách trước, nửa đêm nửa hôm đánh thức người làm dậy dọn dẹp thì quá không có nhân đạo mà bắt boss và Quan tiểu thư động thủ, cô không có cái gan đó.

Tĩnh Di lên lầu rồi, Quan tiểu thư vẫn còn kéo tay áo Sầm tiên sinh không chịu buông, rõ ràng là có chuyện cầu xin!

'Còn chưa buồn ngủ?' Sầm tiên sinh sờ đầu cô.

Quan tiểu thư liếm liếm môi, 'Em đói bụng quá.'

Bảy giờ ăn tối nhưng hai người chỉ lo nói chuyện phiếm, thực sự ăn không bao nhiêu, ăn cơm xong còn dạo phố hồi lâu, cộng thêm chấn động quá độ, chút đồ ăn kia sớm đã tiêu hóa không còn gì, bụng đói làm sao ngủ? Huống gì, lỡ như có vận động ngoài lề gì đó nữa, làm sao chịu nổi?

Nghe cô nói đói bụng, Sầm tiên sinh đưa tay véo đôi má trắng mịn của cô, 'Muộn như vậy rồi mà còn muốn ăn, cẩn thận biến thành heo.'

'Nếu như em thành heo, vậy anh còn muốn em không?' Quan tiểu thư hỏi một cách nghiêm túc, Sầm tiên sinh trả lời cũng rất nghiêm túc, 'Anh không muốn người khác gọi em là Trư phu nhân.'

'Em mà là Trư phu nhân, anh chính là Trư tiên sinh.' Quan tiểu thư bĩu môi huých hắn một cái nhưng bị người đàn ông túm lại, cúi đầu hôn phớt cô một cái, 'Cẩn thận đau tay, Trư phu nhân.'

Nói rồi buông cô ra, 'Muốn ăn gì, gọi điện thoại kêu người làm đưa đến.'

Căn biệt thự này trước giờ không nấu nướng, huống gì tủ lạnh chưa chắc đã có chuẩn bị, không biết muộn như vậy rồi còn có gì để ăn không.

'Không cần.' Quan tiểu thư lắc đầu.

'Không ăn nữa?' Phụ nữ thay đổi mau thật, rõ ràng vừa mới kêu đói xong.

'Khuya như vậy còn bắt người làm dậy chuẩn bị thức ăn thật không có đạo đức, chúng ta tự làm đi.' Quan tiểu thư rất có lương tâm đề nghị.

Sầm tiên sinh vừa nghe liền cảm thấy hắn lại sắp phải xuống bếp làm bếp chính rồi! Sầm phu nhân tương lai sai khiến thật thuận miệng.

'Em muốn tự mình làm?' Vừa nghĩ đến chuyện cô muốn xuống bếp, hắn đã bắt đầu có chút đau đầu.

'Lần trước anh chiên khoai tây ăn ngon lắm, anh chiên lần nữa cho em ăn được không?' Quan tiểu thư cười nịnh nọt.

'Khuya vậy rồi đừng ăn mấy thứ dầu mỡ đó, đổi thứ khác.' Đây là vì nghĩ cho cô.

'Em chỉ muốn ăn cái này thôi.' Quan tiểu trư lắc lắc cánh tay Sầm tiên sinh.

'Cái gì vậy? Em cũng muốn.' Thu dọn phòng dành cho khách xong Sầm Tĩnh Di từ trên lầu bươc xuống, nghe được câu cuối liền phụ họa theo.

'Khoai tây chiên, đại boss tự làm, có muốn ăn không?' Sầm tiên sinh người ta còn chưa nhận lời nhưng Quan tiểu trư đã bắt đầu khoe khoang, 'Thật sự ăn ngon lắm, chỉ có đại boss mới làm được.'

Vì bảo trì vóc dáng, thông thường Sầm Tĩnh Di sẽ không bữa khuya, nhất là những món dầu mỡ nhiệt lượng cao nhưng nếu như là do anh hai đích thân ra tay thì khác nha, cho dù ngày mai mập thành con heo cô cũng phải thử.

'Muốn, muốn, em muốn ăn!' Cô giơ hai tay hai chân đồng ý.

Thế là, khuya hôm nay Sầm tiên sinh lần nữa lưu lạc thành đầu bếp, đương nhiên, đầu sỏ Quan tiểu thư cũng phải xuống trợ giúp.

Trong gian bếp rộng thênh thang của nhà chính, đèn sáng như ban ngày.

Người làm chuẩn bị mọi thứ xong thì rời đi, lưu lại đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân tương lai chơi trò làm bếp.

Nhưng nửa đêm nửa hôm không ngủ mà chiên khoai tây thật sự lãng mạn sao? Thật khiến người ta khó hiểu.

Lúc dầu trong chảo sôi, đại boss bảo cô tránh ra một chút, sợ lúc cho khoai tây vào dầu bắn lên người cô.

Vì đã làm lần thứ nhất rồi, lần này đại boss không cần trợ giúp gì cả cũng có thể làm rất thuận tay khiến Quan tiểu thư nãy giờ chống cằm ngồi ở gần đó cảm thán không thôi.

Thì ra người đàn ông xuống bếp cũng có thể đẹp trai như vậy.

Đôi tay linh hoạt, mỗi động tác đều chuẩn xác cực kỳ, mà cánh tay rắn rỏi lộ ra dưới lớp áo được cuốn lên ẩn ẩn lộ ra cơ bắp nhìn hấp dẫn cực kỳ! Khiến người ta có một loại xúc động muốn nhào đến cắn một cái.

Tay ngứa ngáy lấy điện thoại ra, hướng về bóng lưng của boss chụp mấy tấm liền vẫn chưa cảm thấy đã ghiền, cuối cùng cất điện thoại đi, rón rén đi đến sau lưng hắn, hai tay vòng qua vòng eo tinh tráng, gương mặt nhỏ nhắn dán lên một bên cánh tay hắn, thò đầu ra nhìn những cọng khoai tây sôi sùng sục trong chảo.

'Thơm quá nha, lúc nào mới ăn được đây?'

Người đàn ông cúi đầu, nhìn đôi tay đang quấn quanh eo mình, đáy mắt tràn đầy ý cười, 'Còn quậy nữa anh ném em vào chảo chiên luôn.'

'Boss, em muốn ăn khoai tây chiên.' Quan tiểu thư lựa chọn giả điếc, trong đầu, trong mắt cô lúc này chỉ có khoai tay chiên, những cọng khoai tây chiên thơm phưng phức.

'Chỉ biết có ăn thôi.' Hắn rút ra một tay véo mũi cô, 'Đợi lát làm sao báo đáp anh đây?'

'Cho anh ăn nhiều hơn.'

'Anh không ăn khoai tây chiên.' Mấy món ăn vặt gì đó hắn thật sự không có chút hứng thú nào. Không biết hai "đứa trẻ" trong nhà sao lại thích đến thế chứ? Hắn nhớ lúc còn nhỏ ông nội quản giáo rất nghiêm, đối với mấy món này có cũng được, không có càng tốt.

Nhưng sở thích ăn vặt không tiết chế của con trai hắn đều là do mẹ dưỡng thành từ nhỏ đến lớn, đương nhiên, thói quen cũng có di truyền.

'Vậy anh muốn ăn cái gì?'

'Ăn em.'

Quan tiểu thư mặt thoáng đỏ lên, kiều diễm động lòng người, nũng nịu nói, 'Không cho anh ăn.'

'Vậy số khoai tây chiên này chỉ đành cho nó báo hỏng luôn trong chảo.'

Sắp đến lúc lấy ra rồi, trễ thêm một phút nữa nhất định là ăn không được, đại boss vẫn bình tĩnh ngồi nhìn đồng hồ.

Vì thức ăn cuối cùng Quan tiểu thư vẫn đồng ý bán mình!

'Ăn thì ăn, ngày mai đi làm trễ thì đừng trách em'

'Anh sẽ gọi em dậy!' Trêu Quan tiểu thư xong, đại boss kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi người mình, 'Cách xa một chút, phải vớt lên rồi.'

Một phút sau, hai dĩa khoai tây chiên nóng hổi thơm phưng phức ra lò.

Lúc về đến biệt thự nhỏ, Sầm đại tiểu thư đã chờ từ lâu, để lại hai dĩa thức ăn cho hai cô gái, Sầm tiên sinh lên lầu trước.

Bóng đại boss vừa mới biến mất sau cầu thang, Sầm Tĩnh Di đã lập tức lấy điện thoại ra chụp mấy tấm liền rồi phát cho nhóm...

"Thành quả xuống bếp của anh hai, các vị đã đói chưa?" - Tôi phá của tôi cao hứng

"Đại boss nửa đêm xuống bếp chiên khoai tây cho em? Nằm mơ còn chưa tỉnh sao?" - Giai Di phong hoa tuyệt đại

"Cô nàng phá của gần đây không thấy xuất hiện, đi đâu mới về vậy? Không có tiền ăn cơm chỉ có thể ăn khoai tây chiên thôi sao? Qua đây, anh họ mời em ăn một bữa ngon.' – Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện

"Lưu lại đến bước này, ra ngoài đừng nói mình họ Sầm." – Lục thiếu mập mạp

Hình vừa mới up lên thì nhận được vô số chất vấn lẫn trêu chọc của các thành viên trong nhóm, đại tiểu thư càng xem càng giận!

'Mẫn Mẫn, đừng ăn nữa, bê một dĩa tới ngồi bên cạnh mình.'

Lần này cô tuyệt đối có chứng cứ hữu lực hơn để bọn họ không tâm phục khẩu phục không được!

'Làm gì vậy?' Trong miệng cắn một miếng khoai tây chiên Quan tiểu thư nói chuyện có chút hàm hồ, 'Gởi cho nhóm sao?'

'Không phải, đám người này không tin anh hai biết chiên khoai tây, mình phải chứng minh cho họ thấy.' Sầm Tĩnh Di một tay khoác vai Quan Mẫn Mẫn một tay bấm máy, chụp mấy tấm liền.

'Tĩnh Di, đừng phát ra, đại boss giận rồi sao?' Nhớ tới lần trước cô len lén dùng Skype của hắn, tuy rằng không làm chuyện xấu gì nhưng vẫn có chút chột dạ.

Huống gì boss là người chú trọng sự riêng tư như vậy, nếu như không có sự đồng ý của hắn mà tùy tiện đăng hình của hắn, hậu quả thật khó mà nói.

Vì để lần sau còn có thể ăn khoai tây chiên, cô vẫn ngoan một chút thì tốt hơn.

'Ai da, anh hai đâu có online bao giờ, anh ấy làm sao biết được chứ!' Sầm Tĩnh Di vừa nói vừa chọn tấm ảnh có góc độ đẹp nhất up lên, ghi chú thêm --- "Thấy chưa, đây chính là sự thực! Có chị dâu làm chứng, đây là bối cảnh biệt thự nhỏ, các vị đã nhìn rõ chưa?"

Trong nhóm nhất thời sôi sùng sục!

Tuy rằng mọi người sớm đã biết chị dâu nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong nhóm, vì thế nhiệt độ của nhóm tuyệt đối vượt hơn độ nóng của hai dĩa khoai tây chiên.

"Chị dâu, đã lâu không gặp! Lúc nào rảnh cùng anh hai ra ăn cơm?" – Sầm thập nhất thiếu

"Đúng đó đúng đó, nghe nói cháu của bọn em dễ thương cực kỳ, nhất định phải dẫn theo cùng để bọn em mở rộng tầm mắt nha." – Lục thiếu mập mạp.

Nghe Sầm Tĩnh Di nói đại boss đã không còn trong nhóm, Quan tiểu thư nược lại rất tò mò xem mọi người trò chuyện...

Nửa đêm nửa hôm một đám người đáng lý đã đi ngủ từ lâu lại náo nhiệt vô cùng.

Gần đây trong nhóm luôn có mấy tin tức nóng hổi, rất náo nhiệt, rất vui vẻ!

Cho nên nửa đêm không ngủ cũng thấy hạnh phúc.

'Này, cho chị dâu vào nhóm luôn đi, đều là người một nhà mà.'

Sau đó, không biết người nào đề nghị, lập tức được sự hoan nghênh của mọi người, vì vậy, lúc Quan tiểu thư còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị Sầm Tĩnh Di kéo vào nhóm.

Thế là, lại một hồi hoan nghênh nhiệt liệt...

Vì để biểu thị thành ý của người mới, Quan tiểu thư up lên một tấm ảnh chụp bóng lưng của đại boss lúc xuống bếp, kết quả là tấm ảnh đó lập tức được truyền trong nhóm với vận tốc chóng mặt...

Chỗ này bầu không khí nóng hừng hực nhưng ở chỗ khác lại lạnh lẽo mà cô độc...