Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 191: Ôn Nhã Húc và Sầm Tĩnh Di (2)




Chương 191: Ôn Nhã Húc và Sầm Tĩnh Di (2)

'Anh tìm anh hai so với đi tìm những công ty khác cũng như nhau cả thôi. Anh hai là người làm ăn giỏi, hạng mục gì đáng đầu tư tự anh ấy có sự phân tích của riêng mình. Bất kể anh quyết định thế nào, em cũng sẽ luôn đứng bên cạnh anh, ủng hộ anh để anh hoàn thành lý tưởng của mình, một năm, hai năm, mười năm đều có thể.' Cô nắm lấy tay hắn, không chút keo kiệt cho hắn toàn bộ sự ủng hộ của mình.

Giờ phút đó, hắn từ bàn tay mềm mại của cô cảm nhận được sức mạnh, máu huyết toàn thân cũng dường như sôi lên, trái tim được sưởi ấm một cách thần kỳ, kích động vô cùng.

'Tĩnh Di, anh hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng.'

Hắn quyết định nghe theo đề xuất của cô đến Sầm thị tìm anh trai cô nói chuyện, nếu như có một ngày lý tưởng của hắn đạt thành, vinh quang của hắn cũng là của cô.

'Thì ra là vậy.' Sầm Chí Quyền nhìn người đàn ông cao ráo nhã nhặn đối diện, bằng vào ánh mắt của mình hắn dám khẳng định, đối phương tương lai nhất định có thể làm nên sự nghiệp.

'Kết hợp y học và công nghệ thông tin, xây dựng một chương trình vi tính liên quan đến chữa bệnh cứu người, vừa khéo công ty chúng tôi cũng có ý muốn đầu tư vào ngành công nghệ...'

Sầm Chí Quyền quyết định đem hạng mục mà Ôn Nhã Húc nói cho vào một trong năm hạng mục quan trọng trong năm của Sầm thị, yêu cầu của hắn chính là Ôn Nhã Húc phải là người phụ trách hạng mục này bởi vì người đề xuất ý tưởng là hắn.

Đương nhiên, tham gia vào những hạng mục của Sầm thị cũng tương đương với Ôn Nhã Húc phải từ bỏ công việc ở trường đại học, chính thức đến công ty làm, đây cũng không phải là một quyết định dễ dàng.

Nói với Ôn Nhã Húc yêu cầu của mình xong, hắn lại nói tiếp, 'Nếu như Ôn tiên sinh không muốn từ chức, có thể suy nghĩ thêm một chút. Hạng mục này nếu không đưa vào Sầm thị, tô cũng có thể dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư, nhưng ý nghĩa sẽ không còn giống với ban đầu.'

Bằng vào sự cố chấp của lão gia tử, chắc chắn sẽ không dễ dàng để Tĩnh Di cùng một giáo sư đại học không có thành tựu gì kết hôn, cá nhân hắn đầu tư vào hạng mục hày, đến lúc đó danh tiếng cũng thuộc về trường đại học, còn nếu như đưa nó vào những hạng mục nghiên cứu của Sầm thị, nếu thành công tất nhiên sẽ quy công đầu tiên cho hắn.

Hắn làm vậy là muốn trải đường sẵn cho tương lai của hai người. Tĩnh Di có thể không quan tâm đến những điều kiện ngoại tạ nhưng một người đàn ông sẽ có cách suy nghĩ riêng.

Một người đàn ông thì nên dùng năng lực cùng đảm đương của mình đảm bảo cho người phụ nữ và gia đình của mình những thứ tốt nhất. Thứ mà Sầm Chí Quyền nghĩ tới, Ôn Nhã Húc nghe cũng hiểu được.

Hắn nhã nhặn cười, 'Tĩnh Di vì tôi từ bỏ nhiều như vậy, thân là một người đàn ông, tôi cũng phải vì cô ấy làm chút gì thì mới xứng với cô ấy.'

Công việc của hắn ở trong trường thực ra phần lớn chỉ là làm nghiên cứu. Đi làm ở Sầm thị cũng là nghiên cứu, chỉ là đổi một địa phương khác thôi mà. Hắn cũng có kế hoạch của hắn, hắn muốn nhà họ Sầm có thể thật lòng, hoàn toàn tiếp nhận hắn.
Vì cô, hắn nguyện ý buông tay, nỗ lực xây dựng cho tương lai của họ.

'OK. Vậy tôi đại diện Sầm thị hoan nghênh cậu.' Sầm Chí Quyền đứng lên bắt tay với hắn.

'Cám ơn.' Vừa rời khỏi văn phòng của boss, Sầm Tĩnh Di vội kéo hắn vào một góc...

'Có phải anh hai đề xuất yêu cầu gì với anh không?'

Cô không tin anh mình dễ dàng đáp ứng mọi chuyện như vậy.

'Tĩnh Di, anh với Sầm tổng đã đạt thành hiệp nghị...' Ôn Nhã Húc đem câu chuyện mình và Sầm Chí Quyền nói với nhau kể cho cô nghe một lượt, Sầm Tĩnh Di buồn bực hỏi, 'Ý anh là anh hai bảo anh từ chức ở trường đại học đến công ty làm việc?'

Có nhầm lẫn không vậy? Anh hai sao lại có thể như thế? Cho dù hạng mục này không được hội đồng quản trị công ty thông qua, anh ấy cũng có thể lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư kia mà? Tại sao nhất định phải buộc Nhã Húc từ chức?

Tính tình của hắn thế nào cô biết rất rõ, Nhã Húc là người thích hợp làm công việc nghiên cứu nhất, đến công ty làm việc, không bị nuốt đến xương cốt không còn mới là lạ.

'Không được, em đi nói chuyện với anh hai.'

Sầm Tĩnh Di xoay người định đi tìm boss lý luận thì Ôn Nhã Húc vội kéo cô lại, hai tay đặt lên vai cô, nói một cách thành khẩn, 'Tĩnh Di, em nghe anh nói. Lúc đầu sở dĩ anh từ bỏ cơ hội ở lại nước Úc làm giáo sư mà về mước chính là vì trường đại học đồng ý trả kinh phí cho nghiên cứu này của anh. Có thể nói, anh đi làm giáo sư của trường đại học, một phần nguyên nhân là vì nghiên cứu này nhưng giờ trường không có cách nào tiếp tục chi trả, nếu như anh không tiếp nhận đề nghị của anh em, vậy đồng nghĩa với việc nỗ lực bao năm qua đều uổng phí cả, hiểu không? Ở trường nghiên cứu, đến công ty cũng là nghiên cứu, chỉ đổi chỗ mà thôi.'

Những câu này của Ôn Nhã Húc khiến Sầm Tĩnh Di ngớ ra, vốn trước giờ tài ăn nói của giáo sư Ôn không tệ, giờ lại nói với chân tình như vậy, chỉ vài câu là có thể thuyết phục được cô rồi.

'Từ chức thật sự không có vấn đề gì chứ?' Tuy rằng bị thuyết phục nhưng cô vẫn chưa yên tâm lắm.

'Đương nhiên không có.' Có vấn đề gì chứ? Sầm thị tài đại khí thô, sẽ có thể khiến cho nghiên cứu của hắn tiếp tục duy trì mà không cần lo lắng gì.

'Thật sự?'

'Anh đảm bảo.'

'Thế giới tư bản rất tàn nhẫn.' Cô phải để hắn chuẩn bị sẵn tâm lý mới được.

'Cô nàng phá của, em cũng là do một gia đình tư bản nuôi lớn đó, sao lại nói bản thân tàn nhẫn chứ?' Một giọng châm chọc vang lên sau lưng, là thư ký trưởng Sầm Giai Di tiểu thư đang mang văn kiện đến cho đại boss phê duyệt.

'Chị mới tàn nhẫn đó!' Sầm Tĩnh Di nắm tay Ôn Nhã Húc đi về hướng ngược lại, ở đây đấu khẩu cô nhất định sẽ bị thiệt thòi.

'Thẹn quá hóa giận sao?' Sầm Giai Di bĩu môi, thật sự là... Nắm tay một người đàn ông xa lạ cũng không chịu giới thiệu một chút, không có lễ phép gì hết.

Nhưng không cần giới thiệu cô cũng biết người kia là ai.

'Tĩnh Di, thang máy ở bên kia.' Ôn Nhã Húc để mặc cô kéo đi, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

'Chúng ta không xuống dưới.'

'Vậy đi đâu?'

'Lên sân thượng ngắm phong cảnh.'

'Cẩn thận bị gió thổi bay đấy!' Sầm Giai Di nói với theo, buồn bực đi về phía văn phòng của boss.

Từ sân thượng của Sầm thị thương nghiệp có thể nhìn khắp cảnh đẹp của thành phố.

Sầm Tĩnh Di và Ôn Nhã Húc ôm nhau đứng đó, để mặc gió thổi tung mái tóc dài của cô.

Không biết qua bao lâu, Ôn Nhã Húc nhẹ nhàng phá tan sự trầm mặc giữa hai người.

'Tĩnh Di...'

'Hử?'

'Đợi anh thêm hai năm nữa, được không?'

'Tại sao chứ?' Dù rằng hai mươi năm cô cũng chịu chờ nhưng vẫn tò mò muốn biết nguyên nhân.

'Hai năm sau chúng ta kết hôn.' Hắn dự định dùng thời gian hai năm, dành hết tâm ý cho việc nghiên cứu, hy vọng có thể đạt được thành quả sớm nhất, trước đây bởi vì thiếu kinh phí, nên việc nghiên cứu không được trôi chảy, giờ có hòn núi dựa lớn là Sầm thị, hắn tin qua không lâu sẽ đạt được thành quả bước đầu.

Hai năm này, cũng có thể dùng để từ từ hòa giải mâu thuẫn giữa người lớn hai bên.

Hắn muốn cùng cô đi đến cuối đường, được gia trưởng hai bên thừa nhận, vậy mới là hạnh phúc thực sự.

'Được. Em chờ anh hai năm.' Cô sảng khoái hứa.

Nhưng lại không ngờ là sau này, cô đợi hắn, không chỉ là hai năm.

'Em thích con không?' Ôn Nhã Húc nhắm mắt, từng hơi thở đều là hương tóc thơm ngát của cô khiến hắn lưu luyến không nỡ rời đi, chỉ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong đó.

Hắn không biết, về sau chính là mùi hương trong ký ức này chống đỡ hắn vượt qua những ngày tháng khổ sở nhất trong cuộc đời.

'Thích.'

'Con trai hay con gái?'

'Anh thì sao?'

'Anh muốn có một đứa con gái xinh đẹp như em.' Hắn càng ôm cô chặt hơn, 'Anh nhất định sẽ chìu nó đến mức tính tình còn xấu hơn cả em.'

'Anh nói cái gì?' Cô hỏi lại, giọng điệu uy hiếp mười phần.

Xem đó, chính là như vậy, Ôn Nhã Húc trong lòng thầm than, chậm rãi vuốt tóc cô, 'Tĩnh Di, anh yêu em.'

Người này, đột nhiên lại bày tỏ khiến người ta không biết làm sao.

Nhưng không thể phủ nhận, đây là cách giúp tiêu trừ cơn giận của phụ nữ nhanh nhất.

'Yêu đến mức nào?'

'Rất yêu rất yêu.'

'Em cũng yêu anh, Nhã Húc.'

Rất yêu rất yêu, yêu đến đời này cũng sẽ không buông tay nữa.

Cho dù tương lai có gian khổ thế nào, chỉ cần hai người có thể nắm tay cùng bước bên nhau, nào có chuyện gì đáng để sợ nữa?

Điều mà cô không ngờ chính là, có lúc lại bởi vì quá yêu mà không thể không buông tay.