Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 400: Pn1 Trên Đường Hạnh Phúc Luôn Có Nhau 35






Sáng hôm sau khi Trang Lâm thức giấc, phần giường bên cạnh đã trống không ngược lại ở bên ngoài văng vẳng truyền đến tiếng cười khanh khách của con gái.
Sao con bé lại dậy sớm vậy ? Lại còn vui vẻ đến vậy nữa ?
Rửa mặt, thay quần áo bước ra mới thấy hai cha con đang ngồi trước bàn ăn, con gái đang uống sữa, Quan Dĩ Thần ngồi bên cạnh đang giúp con cắt bánh trứng ra thành từng miếng nhỏ.
Thấy cô ra, Á Á đặt ly sữa trên tay xuống, vui vẻ gọi, Mẹ, qua đây ăn sáng đi.

Đây là bữa sáng con với ba cùng đi mua đó.
Cô đi qua, trên bàn bày đủ các món ăn tinh xảo, vừa nhìn đã biết là từ những nhà hàng nổi tiếng, vừa khéo bụng đang đói vì vậy cô cũng chẳng làm kiêu, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Mẹ, lát nữa ba muốn đưa chúng ta cùng đi chơi ngày gia đình. Cô bé uống xong sữa, vui vẻ tuyên bố.
Ba phải làm việc, chúng ta tự đi là được rồi. Cô cắn một miếng sandwich sau đó nhìn cô con gái nhỏ đang cười hớn hở của mình, dội một gáo nước lạnh.
Mang con gái ra ngoài chơi nhân ngày gia đình là chuyện đã sắp xếp sẵn hai ngày trước, cô chỉ không ngờ là hắn đột nhiên quay lại mà thôi.
Anh không phải làm việc. Quan Dĩ Thần rút khăn giấy giúp con gái lau sữa dính bên miệng, nhàn nhạt nói, Ăn thêm miếng bánh nữa thì lát mới có sức mà chơi.
Dạ. Cô bé ngoan ngoãn cực kỳ, cầm lấy nĩa bắt đầu từ từ ăn.
Hắn không phải làm việc ? Công ty của hắn sắp đóng cửa sao ? Tuy rằng nghĩ như vậy là không tốt lắm.


Trang Lâm im lặng nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn cô, cô vội thu hồi tầm mắt, Vẫn là bọn em tự đi thì tốt hơn.
Thấy cô cúi gằm đầu, hắn thở ra một hơi, Anh có thể làm tài xế, hai mẹ con muốn đi đâu anh sẽ đưa đi đó.
Xe taxi đầy ngoài đường.
Trước đây em đâu có như vậy đâu.
Em không muốn nhắc đến trước đây nữa. Trang Lâm lườm hắn một cái, đứng lên, nhìn con gái, Á Á ăn nhanh đi con, mẹ đi chuẩn bị đồ.
Mẹ, ba nói muốn đưa chúng ta đến Westgate Wonderland, ở đó có rất nhiều mô hình côn trùng lớn, còn có những đóa hoa biết phát nhạc, nhà ở trên cây thật cao, có bồn phun nước thật to, còn có rất nhiều rất nhiều mô hình thực vật ! Á Á vừa ăn vừa líu ríu nói.
Sao con biết nhiều vậy ? Trang Lâm khom người ôm con gái lên, cười hỏi.
Á Á vẻ mặt nghiêm trang nói, Sáng nay lúc thức dậy ba đã cho con xem hình trên laptop.

Mẹ, lúc sinh nhật ba tuổi con có nói điều ước, ước có ngày con có thể cùng ba mẹ cùng đi chơi, lần trước con đi với ba đến sở thú ban đêm thì lại không có mẹ, lần này chúng ta cùng đi được không?
Rõ ràng là một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn vậy mà con lại coi nó là điều ước cho ngày sinh nhật, Trang Lâm tự dưng thấy chua xót vô cùng.
Được ! Vậy hôm nay chúng ta đi Westgate Wonderland.
Ước muốn của con gái, sao cô lại không giúp nó trở thành hiện thực được chứ ?
****
Cả nhà ba người đến công viên Westgate Wonderland lúc 10 giờ, vừa vào cửa đã thấy một cây cổ thụ thật cao với nhà gỗ ở phía trên, cao đến khoảng 10 mét.
Ba, mẹ, nhìn kìa, nhà ở trên cây...!đúng là nhà ở trên cây...
Cô bé hào hứng chạy qua, ngưỡng cổ nhìn với ánh mắt tò mò.
Á Á có muốn lên đó xem không ?
Quan Dĩ Thần đi qua, ngồi xuống bên cạnh con hỏi.
Ba, trên đó cao lắm, con sợ ! Cô bé ôm lấy cổ ba mình làm nũng.
Trên đó cao quá, cứ đợi con lớn hơn một chút. Trang Lâm ước lượng độ cao, cũng không yên tâm khi để con gái trèo lên đó một mình.
Vậy chúng ta đi vào trong xem những thứ khác, ok ?
Dạ, ba, chúng ta đi mau đi
Á Á kéo tay ba mình chạy đi, ngày thường đi với mẹ cô bé sẽ không dám chạy nhanh như vậy bởi vì mẹ sẽ theo không kịp nhưng giờ có ba nên không cần ngại gì cả.
Á Á, nhìn bên này ! Trên tay Quan Dĩ Thần là chiếc máy ảnh nhỏ, hắn nhìn cô con gái đang trèo lên mô hình của một con bọ rùa bảy màu gọi lớn.
Trên người là bộ quần áo thoải mái kiểu dáng đơn giản cùng một đôi kính râm, cùng lắm là vóc dáng cao lớn đĩnh đạc hơn người khác một chút thôi sao những người đi ngang cứ nhìn hắn thế nhỉ ? Khiến cho Trang Lâm đi theo cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, chắc có lẽ vì lần đầu tiên hắn đưa con ra ngoài chơi nên cô thấy không quen cho lắm.
Ba... Á Á vui vẻ quay lại, tạo một tư thế thật đẹp để ba mình chụp hình.
Xong rồi, có muốn đến công viên nhạc nước chơi một chút không ?
Dạ. Nghịch nước gì đó luôn là trò chơi yêu thích nhất của các bạn nhỏ.

Vậy chúng ta qua đó.
Anh đi với con đi, em muốn ở đây ngồi một lát.
Em mệt rồi sao ? Quan Dĩ Thần quay lại quan sát sắc mặt của cô, cả gương mặt đều hồng lên, chắc là do phơi nắng quá lâu, Vậy chúng ta cùng ngồi đây nghỉ một lát, không phải em có chuẩn bị nước trái cây rồi sao ?
Anh đưa Á Á qua đó, em nghỉ một lát rồi sẽ đi theo. Không biết vì tối qua ngủ không ngon giấc hay vì theo hai cha con đi quá lâu mà cô cảm thấy khá mệt, muốn ngồi xuống nghỉ một lúc.
Nếu đã cùng đi chơi, sao có thể để em ở lại đây một mình chứ. Quan Dĩ Thần vẫy tay gọi con gái, Á Á qua đây, ngồi với mẹ một lát.
Mẹ, con muốn uống nước. Cô bé ôm lấy chân mẹ nũng nịu nói.
Trang Lâm mở bình nước ra đưa con uống lại lấy khăn tay tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán con, Coi con kìa, mồ hôi ra quá trời.
Oa, con gái của hai người thật xinh xắn. Bà lão ngồi ghế bên cạnh cười nói.
Di truyền gene tốt của vợ cháu mà. Quan tổng tài trước giờ luôn lạnh nhạt với người khác lịch sự đáp lại.
Cháu cũng có phần mà ! Nếu hai người sinh thêm con trai, nhất định sẽ giống cháu. Ông lão cười ha ha nói, nhận lấy bình nước bà lão đưa qua, sau khi uống mấy hớp lại đưa trả cho bà, bà lão rất ăn ý, cầm lấy nhét vào ba lô sau lưng ông.
Xinh xắn như vậy, có suy nghĩ có thêm mấy đứa nữa không ? Bà lão lại hỏi.

Hai ông bà nắm tay nhau đứng dậy, chuẩn bị rời đi bởi vì cách đó không xa, một đôi vợ chồng cùng hai đứa nhỏ đang mỉm cười với họ, chắc là người một nhà rồi.
Chuyện này để vợ cháu quyết định. Quan Dĩ Thần cười nhẹ, bộ dạng như người chồng tốt tuyệt đối nghe lời vợ.
Được đó, người trẻ tuổi như vậy mới là tấm gương tốt, nghe lời vợ mới có thể giàu sang phú quý. Ông lão cười ha ha, Đời này ông may mắn cưới được một người vợ tốt nên bây giờ mới nhàn nhã thoải mái thế này.
Mong là sẽ được như ông nói. Quan Dĩ Thần mỉm cười đưa mắt nhìn theo hai người.
Giả dối !
Rõ ràng là không muốn có con, còn nói để cô quyết định, hừ !
Nghỉ ngơi đủ rồi, Trang Lâm kéo con gái đến khu trò chơi nước, Quan Dĩ Thần cũng vội vàng theo sau.
****
Một nhà ba người ở công viên nhạc nước chơi mấy giờ liền, lúc rời đi đã hơn một giờ.
Trưa muốn ăn gì ? Phụ trách lái xe, Quan Dĩ Thần hỏi.
Ba, chúng ta đi ăn McDonald được không?
Chơi quá vui, gương mặt nhỏ nhắn của Á Á bởi vận động nhiều mà đỏ bừng, vui vẻ hỏi.
McDonald ? Quan Dĩ Thần hỏi lại.
Phía trước có một cửa hàng, nếu anh không muốn đi, em với Á Á đi được rồi.
Nhớ trước đây có một lần nửa đêm hắn cùng cô đi ăn Kentucky, cuối cùng người nói đói bụng là hắn lại chẳng ăn một miếng nào, chắc là chê thức ăn nhanh đây mà.
Đi chứ, cùng đi thôi. Tuy rằng đúng là không muốn đi nhưng vợ còn đều muốn đi, sao hắn dám nói không ?
Đỗ xe xong, Trang Lâm xuống xe, nắm tay con gái dắt vào trong.

Vừa vào cửa thì đã gặp người quen, Á Á vui vẻ chạy đến, Chị Nhược Nhược, anh Tiểu Duệ.
Sầm Cảnh Duệ giờ đã 9 tuổi dẫn em gái đi ăn, cô bé đang ngồi vui vẻ thưởng thức, thấy Á Á, Nhược Nhược cũng rất vui.

Thân là anh trai, Sầm Cảnh Duệ tháo tai nghe xuống, chu đáo giúp Á Á kéo ghế ra, ôm cô bé đặt lên ghế.
Cám ơn anh. Á Á cười ngọt ngào nói.
Á Á có muốn ăn khoai tây chiên không ? Sầm Ngôn Nhược đẩy túi khoai tây chiên lớn đến trước mặt cô bé.
Dạ có. Á Á đang định cầm lấy thì Sầm Cảnh Duệ đã chau mày, Á Á, mang bao tay vào rồi ăn.
Cậu nhóc vừa nói vừa lấy bao tay dùng một lần ra, Đưa tay cho anh.
Á Á ngoan ngoãn chìa tay ra để anh Tiểu Duệ đeo bao tay giúp mình.
Trang Lâm vui vẻ hỏi Sầm Cảnh Duệ, người tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã rất chu đáo chăm sóc em gái kia, Tiểu Duệ, hai cháu đi với ai vậy ?
Nhược Nhược muốn đến đây nên con đưa em đến.
Không có người lớn sao ?
Cần người lớn để làm gì ? Sầm Cảnh Duệ hỏi ngược lại.
Có tài xế, có vệ sĩ là đủ rồi.
Quan tiểu thư nhà cậu thì còn đang trong tình trạng cấm túc bằng không nhất định sẽ theo đến.
Mọi người muốn ăn gì để mợ đi mua.
Trang Lâm nhìn một bàn đầy thức ăn kia, cho dù thêm ba người họ chắc cũng đủ.
Sao cũng được. Sầm Cảnh Duệ lơ đễnh nói.
Mẹ, con muốn có phần quà giống chị Nhược Nhược. Á Á vừa ăn khoai tây chiên vừa chỉ tay vào món đồ chơi nhỏ được tặng kèm phần ăn nhi đồng.
Được. Cô xoay người, Quan Dĩ Thần đã đứng ở bên cạnh.
Anh muốn ăn gì ? Cô ngẩng lên nhìn hắn, chẳng lẽ lại làm như không thấy ? Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều đứa nhỏ như vậy.
Sao cũng được. Quan Dĩ Thần ngồi xuống bên cạnh Sầm Cảnh Duệ.
Cậu, đã lâu không gặp. Sầm Cảnh Duệ chào một tiếng sau đó lại quay lại với chiếc máy tính bảng trên tay..