Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 23: Hắn thắng




Bước chân chậm rãi dời đi của Dung Yên Nhi đột nhiên dừng lại, khóe môi đỏ tươi lạnh lùng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, sau đó liền đi thẳng.

Kịch hay rốt cuộc đã bắt đầu, bà ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi!

Bên trong Phượng Tê cung, nữ nhân lười biếng vùi mình trên giường êm, ngón tay đưa ra, có cung nữ đang sơn móng tay đỏ tươi cho bà ta, trong lư hương khói bay lượn lờ, cả tòa tẩm điện bao phủ ở trong một mùi thơm đáng ngờ.

"Thái hậu nương nương...." Có cung nữ chầm chậm đi vào, quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu, "Nô tỳ đi mời Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng nói có chuyện quan trọng cần giải quyết, không phân thân ra được!"

Tay của nữ nhân chỉ hơi cứng đờ, tay cung nữ thoa sơn móng tay run một cái, không cẩn thận liền làm sơn đỏ tươi vấy trên da thịt.

"Nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai!"  Cung nữ này vội vàng quỳ xuống cầu xin tha mạng

Dung Yên Nhi ngoái đầu lạnh lùng nhìn vết sơn đỏ trên ngón tay, đột nhiên tàn nhẫn cười lạnh, "Kéo xuống!"

"Dạ!" Có thị vệ tiến lên, lập tức kéo cung nữ đi, mà cung nữ lúc trước tới báo tin lúc này cũng run rẩy cả người.

"Chuyện quan trọng? Cũng đúng, dù sao không lớn hơn chuyện bức vua thoái vị, cũng tốt, hắn không thấy quan tài không đổ lệ, Bổn cung sẽ chờ, chờ hắn tự mình bò đến dưới chân ta, cái ngày hắn trần truồng cầu xin ta!" Dung Yên Nhi lạnh lùng nói, đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha, "A Sửu, lần này ngươi lưu lại nữ nhân kia một cái mạng coi như là đúng rồi!"

Sau màn che, A Sửu chợt sợ hãi  run rẩy cả người.

Lão Vu Bà đáng sợ ở chỗ, ngươi vĩnh viễn không biết bà ta thật sự muốn biểu đạt cái gì, một khắc trước vẫn còn khen ngươi, sau một khắc nói không chừng sẽ mất mạng!



Bên ngoài cung Phượng Vũ, trời u ám, thời tiết mới vừa còn trong sáng, lúc này lại là một mảng âm u, mưa gió sắp kéo đến.

"Ngài nói cái gì?" Noãn Noãn không dám tin nhìn nam nhân trước mặt, hắn nói đưa nàng đi? Nơi này chính là hoàng cung, hiện tại nàng là Hoàng hậu, mặc dù nàng vô cùng khao khát chạy trốn khỏi đây, muốn quang minh chính đại đi ra ngoài, nhưng nếu như là bị Thánh Nguyên Vương gia mang theo rời đi.....Có chút quỷ quái, có chút không thích hợp?

"Ba năm, ba năm nay cả ngày lẫn đêm ta đều đau khổ, ta đi biên quan, lãnh binh đánh giặc, liều mạng lập công, liều mạng phát triển thế lực, vì chính là có một ngày ta có thể đường đường chính chính dẫn muội rời đi! Noãn Noãn, ta không thể đợi thêm nữa, dù là trời sập xuống, ta cũng muốn dẫn muội rời đi!" Mộ Dung Thánh Ly nắm thật chặt bả vai Noãn Noãn, từng câu từng chữ mang theo kiên quyết cùng tự tin.

Noãn Noãn có chút giật mình, ánh chiều tà bao trùm lên tất cả, từng tia từng sợi giống như ràng buộc quấn quanh giữa hai người không cách nào cởi trói.

Noãn Noãn đột nhiên bật cười, có chút hâm mộ vị Hoàng hậu này, có một người đàn ông chịu vì nàng ta làm nhiều việc như vậy, nhưng nàng thì sao? Nàng chẳng qua chỉ là một linh hồn bị một người đàn ông lừa gạt sau đó tàn nhẫn giết chết...

Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn nam nhân, vóc người nam nhân vốn cao lớn tựa hồ lúc này càng thêm cao lớn, chỉ là đáng tiếc....

Noãn Noãn khẽ ngửa đầu, trong mắt ánh sáng nhạt chợt lóe, vẽ ra một đường vòng cung nồng đậm mà cũng không mãnh liệt, như sen tàn cuối thu thoáng qua rồi biến mất. Nàng ngẩng đầu vuốt sợi tóc có chút rối loạn, dùng một giọng nói cực kỳ tỉnh táo gằn từng chữ, "Thánh Nguyên Vương gia, ngài vượt quá giới hạn rồi!"

Cả người Mộ Dung Thánh Ly khẽ cứng ngắc, ánh mắt hắn run lên, có chút không dám tin nhìn Noãn Noãn, "Noãn Noãn, không cần giỡn, ta đã an bài tất cả, ba vạn binh mã tụ họp ở ngoài cung, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đừng nói dẫn muội rời khỏi hoàng cung, nếu như muội thích, ngôi Hoàng hậu này vẫn là của muội, chỉ là Hoàng đế sẽ đổi chủ!"

Nam nhân nói chắc chắn, hình như muốn hết sức thuyết phục Noãn Noãn tin tưởng, hắn đã an bài tốt, nàng không cần lo lắng, chỉ cần đưa tay cho hắn là tốt rồi!

"Ta sẽ không đi cùng ngài!" Noãn Noãn xoay người sang chỗ khác, thậm chí có chút không nhẫn tâm nhìn cặp mắt si tình kia.

"Tại sao?" Mộ Dung Thánh Ly bắt được cánh tay của nàng từ phía sau, "Ta có thể đưa Lệ phi cùng đi, Lệ phi được giải thoát, muội còn có lý do gì ở lại chỗ này?"

Noãn Noãn bị hắn kéo lấy người, từ trong lòng bàn tay hắn, có thể cảm nhận được mong đợi của nam nhân.

"Thánh Nguyên Vương gia!" Noãn Noãn nhàn nhạt xoay người lại, "Có lẽ ta nên nói cho ngài biết, ta đã không phải Long Noãn Noãn trước kia. Ngài cùng Lệ phi, đối với ta mà nói đã là người xa lạ! Ta chỉ muốn một cuộc sống mới, ta nói như vậy ngài hiểu chưa? Ta sẽ không đi cùng ngài!"

Tay của nam nhân không hề buông ra, ngược lại lại càng thêm giữ chặt. Hắn chợt tách ra, kéo nữ nhân vào trong ngực của hắn, bàn tay giữ chặt cằm nàng, ép buộc nàng giương mắt nhìn hắn, "Muội, lặp lại lần nữa!"

Noãn Noãn thấy được khuôn mặt nam nhân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, thấy được ánh mắt của hắn, một loại sợ hãi, một loại tức giận, bị đè nén thật sâu.

Noãn Noãn lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác áy náy, bởi vì chiếm cứ thân thể này, bởi vì trước ánh mắt nhu tình của nam nhân!

"Muội yêu hắn sao?" Đột nhiên, trong miệng nam nhân thốt ra một câu nói, "Có phải muội đã thay lòng hay không? Muội yêu Mộ Dung Thánh Anh cái tên ngụy quân tử kia?"

Noãn Noãn cau mày, bởi vì hắn đột nhiên thô bạo.

Mộ Dung Thánh Ly biết hắn làm đau nàng, nhưng không cách nào khắc chế lửa giận cùng ghen tỵ đốt cháy hắn, cơ hồ sẽ phải mất đi tất cả lý trí, hắn không cách nào gắng giữ tỉnh táo.

Ngôi vị Hoàng đế, giang sơn, hắn có thể không cần, hắn chỉ là muốn Noãn Noãn, tại sao? Tại sao không thể là hắn?

"Mộ Dung Thánh Ly!" Long Noãn Noãn thở phào một cái, không cho phép mình còn bị động như vậy, "Ngài tỉnh táo một chút, nghe ta nói có được hay không?"

"Muội nói!" Nam nhân hung hăng bắt được cổ tay của nàng, con ngươi đã nhuốm một màu đỏ hồng.

"Ta sẽ rời khỏi hoàng cung, nhưng không phải rời đi như vậy, Mộ Dung Thánh Ly, chẳng lẽ ngài cam chịu vì một nữ nhi mà trở thành loạn thần tặc sao?" Nhịn cơn đau, Noãn Noãn cố gắng thuyết phục hắn.

"Noãn Noãn, ta quan tâm ư? Nếu như quan tâm cũng sẽ không cầm trọng binh nhập quan!" Nam nhân cười lạnh mở miệng, giữa mặt cuồng vọng cực hạn, ngạo nghễ thiên hạ.

"Nhưng ta để ý!" Noãn Noãn nặng nề thở dốc một hơi, "Ta chỉ là một nữ nhân, không muốn để tiếng xấu muôn đời là nữ nhân xấu xa, không muốn làm giống như Bao Tự, Đắc Kỷ"

Giữa hai lông mày nam nhân cuồng vọng trong nháy mắt tan rã, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu trên mặt hắn, ngũ quan hắn mơ hồ. Trong nháy mắt đó, nhìn hắn sao mỏng manh, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn sắc bén như vậy, thậm chí có chút xinh đẹp.

"Noãn Noãn, ba năm trước lúc muội vào cung, muội không nói như vậy!" Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên cười lạnh, "Tại sao muội luôn hết lần này tới lần khác kiếm cớ, cho ta hi vọng rồi lại đập tan nó đi?" Hắn chậm rãi buông lỏng tay của nữ nhân, đáy mắt cuồng ngạo dần dần tản đi, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, tuyệt vọng như nước biển lạnh muốn nhấn chìm hắn.

Hắn chợt miệng thở dài một hơi, đôi môi trắng bệch, nỗ lực ưỡn thẳng sống lưng, thẳng tắp như băng điêu, mặt mũi cứng ngắc lạnh lẽo, tựa hồ đang duy trì tự ái cuối cùng.

"Muội đừng hối hận!" Hắn thấp giọng, đột nhiên quyết tuyệt rời đi.

Noãn Noãn nhìn bóng lưng cao lớn của nam tử từ từ đi xa, đột nhiên lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, há mồm thở hổn hển.

Nàng sẽ không hối hận, bởi vì nàng biết, nam nhân kia không yêu nàng, mà là Hoàng hậu đã biến mất!



Khúc quanh ra nội điện, một nam tử áo trắng lẳng lặng đứng ở nơi đó hồi lâu.

Tay áo bị gió nhẹ nhàng thổi lên, lộ ra hai nắm đấm đang bị nắm chặt, ngọc trắng trên da thịt, nổi gân xanh.

Đợi sau khi Thánh Nguyên Vương gia rời đi, hai quyền chậm rãi buông ra.

Khóe môi nam nhân chậm rãi nâng lên mỉm cười.

Hắn thắng!