Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 1 - Chương 50




Tuy rằng lần này mọi người được phen kinh tâm động phách, nhưng cũng may tất cả mọi người không có chuyện gì, hơn nữa thực lực đều vào từng bước tăng lên, trong đó Nghiêm Hán Thanh là người thương thế nặng nhất, thu hoạch cũng lớn nhất.

Hắn có dị năng,còn là dị năng nổi tiếng cường hãn lôi hệ.

Vốn Nghiêm Hán Thanh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng  vẫn có chút tự ti, dù sao đic ùng với mọi người, hắn là người duy nhất không có bản lãnh gì nổi trội, nói là báo đáp Thiệu Tình, nhưng lại không thể làm gì để báo đáp, cho tới bây giờ, hắn mới là chân chính có năng lực thực hiện lời hắn hứa.

Bị phát hiện thân phận, Nhị Ngốc sinh động hơn rất nhiều, hắn ở trong rừng tẩu toát ra, dùng mang máu quyến rũ đưa tới không ít tang thi, sau đó linh hoạt chui vào trong xe, Nghiêm Hán Thanh liền nhanh chóng phóng ra dị năng lôi hệ của hắn, nhất thời một đàn tang thi giống phạm vào thiên tội(tội trời), một tia sét từ trên không trung đánh xuống khiến bọn chúng run rẩy nửa ngày sau đó liền ngã xuống thành một mảnh.

Thiệu Tình tiến lên xem xét, phát hiện đàn tang thi này còn chưa có chết hẳn, chỉ bất động trong một khoảng thời gian, một lát sau những con tang thi này mới khôi phục hành động, cô cùng Cố Phán Phán mới nhanh chóng thu thập những con tang thi này.

"Trải qua vài lần thí nghiệm, phát hiện một hai con tang thi có thể một kích bị mất mạng, nếu số lượng hơn mà nói, chỉ có thể làm cho chúng nó tạm thời mất đi hành động, tang thi bình thường sẽ có mười giây, tang thi cấp hai chỉ bị hạn chế trong ba đến năm giây, cách mười thước đa số tang thi đều có thể trốn, tiếp tục xa một chút hiệu quả càng kém." Thiệu Tình cẩn thận phân tích nói:

"Bất quá Hán Thanh hiện tại mới cấp 1, dần dần cấp dị năng còn tăng lên, tương ứng uy lực cũng sẽ càng lớn."

Nghiêm Hán Thanh cũng không cảm thấy suy sụp lắm, dù sao có thể có được dị năng đã là may mắn rất lớn, chậm rãi thăng cấp, hắn hẳn là có thể phụ trợ Thiệu Tình càng nhiều.

Thiệu Tình đem tinh thạch phân cho mọi người, sau đó nhìn nhìn bản đồ: 

"Lập tức di chuyển đến nơi an táng mẹ Hán Thanh, mọi người ăn một chút gì đó, phía trước là lối rẽ, hôm nay giữa trưa chúng ta sẽ không dừng lại nghỉ ngơi."

Thiệu Tình không cần ăn cái gì, cô phụ trách lái xe, vài người khác ở ngay phía sau ăn uống, Thiệu Đồng cũng giúp đứa nhỏ ăn, tiếp tục đi về phía trước có một con sông lớn, cầu qua con sông lớn đều bị đánh gãy, đem lộ trình phải dừng lại, Thiệu Tình không thể không hỏi Nghiêm Hán Thanh:

"Còn có hướng đi khác không?"

Nghiêm Hán Thanh nghĩ nghĩ nói:

"Rẽ qua phía trước có một con đường đồi núi, phải đi qua hầm, phía sau hầm có một thôn nhỏ, nghe nói đi qua ngọn đồi núi này do bên cạnh thôn làng có một mộ viên nên đường đi mới được tu sửa cũng tương đối dễ dàng đi chuyển, hẳn là còn có thể đi."

Thiệu Tình gật gật đầu, quay đầu xe trực tiếp hướng về phía đường núi, hầm núi vừa vặn đủ để một chiếc xe đi qua, nếu đối diện có xe đi tới, xe phải lui nhường đường nếu không cũng không đủ để đi qua, nhưng mấy người Thiệu Tình đi một đường không gặp được bất kì cái gì, an toàn đi qua hầm núi, tới đầu khi của hầm, cũng thấy được cái thôn làng mà Nghiêm Hán Thanh nói qua.

Bên cạnh thôn làng là một khu đất xây thành mộ viên, sau lại được người dân tu sửa lại, kiến tạo mộ viên phong rất thuỷ tốt, người tiền đến nơi này mua mộ địa rất nhiều, đều là người trong nhà có tiền, mua một cái phần mọ có phong thủy để an táng.

Bởi vì mạt thế tiến đến, nơi này càng trở lên vắng vẻ lạnh tanh, thời điểm Thiệu Tình đi ngang qua mộ viên còn nhìn thoáng qua, thấy rất nhiều mộ phần đều bị mở ra, bên cạnh còn có xương cốt, phỏng chừng là bị dã thú ngọn núi này đào ăn.

Mộ viên kiến tạo rất lớn, mà thôn làng của Nghiêm Hán Thanh ở ngay cạnh mộ viên liền nghe có vẻ rùng mình, đều là một dãy mồ được đất bao quanh, một loạt sắp xếp cũng không chỉnh tề, Nghiêm Hán Thanh rất nhanh tìm được mộ của cha hắn, bùm một tiếng quỳ gối trước mộ phần.

"Cha, con đã trở về."

Nghiêm Hán Thanh đột nhiên đã nghĩ tới thật lâu trước kia hắn cùng với mẹ hắn nói qua ’không quan hệ, sau này con sẽ thay thế cha bảo hộ mẹ’ nhưng mà hắn không có làm được.

Thi thể mẹ Nghiêm Hán Thanh bảo quản tốt lắm, trừ bỏ một tầng băng sương, thoạt nhìn tựa như còn sống vậy.

Nghiêm Hán Thanh đào một chút liền  mở ra phần mộ, sau khi hắn thiếu chút nữa chết qua một lần, thân thể hắn trở lên cứng cỏi cứng cáp, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Mấy người Thiệu Tình không có phụ giúp Nghiêm Hán Thanh, chính là đứng nhìn hắn đem phần mộ mở ra, bởi vì tất cả mọi người biết, Nghiêm Hán Thanh cần phát tiết, đây là con đường tốt nhất.

Trong quan tài chỉ có một hủ tro cốt, Nghiêm Hán Thanh đem mẹ hắn đặt vào, sau đó đem hủ tro cốt đặt tới trước ngực mẹ hắn, nhìn thật lâu, mới chậm rãi khép quan tài lại, rồi trôn xuống lòng đất.

Cuối cùng, Nghiêm Hán Thanh quỳ gối trước bia mộ, dùng mã tấu một chút một chút khắc ở trên bia mộ tên mẹ hắn, cùng tên cha hắn song song nhau.

Một khắc kia, Thiệu Tình cảm thấy lưng Nghiêm Hán Thanh dường như sụp xuống, cô có thể tưởng tượng được, Nghiêm Hán Thanh cùng mẹ hắn như thế nào giãy dụa để sinh tồn trong mạt thế, cuối cùng hy vọng lại......

Mẹ của hắn hẳn là toàn bộ hy vọng của hắn, là động lực để hắn phấn đấu, cho nên ở một khắc khắc tên mẹ hắn lên bia kia, Nghiêm Hán Thanh mới có thể trở lên mờ mịt như vậy.

Nghiêm Hán Thanh mờ mịt nhìn Thiệu Tình liếc mắt một cái, cả người mới chậm rãi trấn định xuống, giống như lại có mục tiêu để sống sót.

Thiệu Tình vẫn cảm thấy, người giống như Nghiêm Hán Thanh sống quá mệt mỏi, hắn sống chủ yếu là vì người khác mà sống, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cô lúc đó chẳng phải cũng giống hắn hay sao? Chống đỡ cô sống sót, lúc đó chẳng phải người nhà của hắn sao.

"Đi thôi......" Nghiêm Hán Thanh nhìn nhìn bàn tay mình, vốn bởi vì đào móc phần mộ mà đầu ngón tay trày xước lại sớm chữa khỏi, cái loại tốc độ khôi phục quái dị này, cơ hồ có thể so sánh với Nhị Ngốc.

"Chúng ta ở trong này ở lại hai ngày đi." 

Thiệu Tình lắc đầu:

"Ta nhìn thấy bên cạnh mộ trong vườn này rất nhiều mộ phần đều bị mở lấy, thi thể bị tha đi ra ăn luôn, ta lo lắng phụ cận có dã thú, vạn nhất...... Chúng ta vẫn là lưu lại quan sát một chút đi."

Nghiêm Hán Thanh có chút cảm kích nhìn Thiệu Tình, có chút ngượng ngùng, bởi vì luôn nghĩ đến chuyện của hắn mà kéo dài thời gian, bất quá hắn sẽ không đem hai từ ‘cám ơn’ nói ra miệng, hắn đem phân tình nghĩa này ghi tạc trong lòng.

"Trước đi tới nhà của ta nghỉ ngơi đi." Nghiêm Hán Thanh đề nghị nói: 

"Nhà của ta ngay tại thôn bên cạnh, lui tới cũng tiện."

"Được." Thiệu Tình gật gật đầu, liền mang theo một đám người hướng tới nhà Nghiêm Hán Thanh đi.

Nhà Nghiêm Hán Thanh có một cái cổng lớn, bởi vì nơi đây mùa đông gió tuyết dầy đặc nên người dân quanh đây thường xây tường rào cùng cổng chắc chắn, cho nên không có  chìa khóa sẽ không biện pháp đi vào, chỉ có thể bạo lực mở cửa, vốn Cố Phán Phán nghĩ đến sử dụng dị năng dỡ bỏ, bất quá bị Cố Xuyên kéo lại, hắn cầm mã tấu đi đến, trực tiếp đem khóa chặt đứt.

Căn nhà rất lâu không ai ở trong phòng nơi nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, nhất là cánh cửa, tro bụi liền kiêu ngạo bay thẳng vào mặt mọi người, vài người đều che miệng mũi rồi đi vào.

"Vốn mẹ ta còn để trong nhà một ít đồ ăn, bất quá thời điểm rời đi đều bị chúng ta mang đi......" Nghiêm Hán Thanh nhớ lại trước kia, cười cười, dẫ bọn họ đi tới trong nha, sau đó liền thấy được trong nhà có một khối đát trồng rau xanh, rau xanh xiêu vẹo ủ rũ đung đưa ở nơi đó.

"Cư nhiên...... vẫn còn sống được a." Cố Phán Phán trợn tròn mắt, vỗ vỗ tay:

"Buổi tối xào rau xanh ăn đi!"

Thiệu Tình cửa nhà chính:

"Đừng thăm ăn, an trí hạ này nọ, trong chốc lát sẽ phân công ai buổi tối đi quan xát phần mộ”