Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 1 - Chương 73: Thố ti tử




*Thố ty tử (thỏ ti tử): hạt cây tơ hồng

Móng tay dài bén nhọn luật động, Thiệu Tình lần đầu tiên làm hai việc cùng lúc, một bên dùng dây leo trói tang thi kia, một bên vọt lên phối hợp với Nhị Ngốc cùng nhau chiến đấu với tang thi.

Quá trình du đấu, Thiệu Tình vẫn không ngừng thử công kích cổ họng nó, đầu, vị trí trí mạng, nhưng không thu được gì, thẳng đến khi cô công kích mắt tang thi kia, lần đầu tiên nó biểu hiện trốn tránh.

Mắt Thiệu Tình sáng rực lên một chút, cùng Nhị Ngốc tâm tư tương thông bắt đầu một người hấp dẫn lực chú ý của nó, một người công kích mắt nó, rốt cục khi làm nó xoay quanh, chọc mù một con mắt của nó.

Tang thi kia hình thể lớn như vậy mà gào lên như khóc tang, Thiệu Tình còn không có tới kịp thở một hơi, chợt nghe chung quanh truyền đến tiếng sàn sạt.

cô vừa ngẩng đầu, liền thấy năm sáu tang thi trẻ con còn quấn cuống rốn, giống như đám khỉ con hư thối màu xanh bò lại đây.

Mắt chúng nó đều rất lớn, khi trừng người, thoạt nhìn đặc biệt khiếp người, chỉ biết phát ra một loại kêu khóc đặc biệt quái dị.

Thiệu Tình đột nhiên có chút hiểu rõ, vì sao trên bụng các nữ thi thể trong góc kia đều có một cái lỗ thật lớn, quái vật này hẳn là bò ra từ thi thể của họ.

Đều là từ trong bụng thi thể đi ra, vì sao chúng nó đều không có một chút đáng yêu như bánh bao nhỏ của cô? Cho nên vẫn là chết đi mới tốt.

Tang thi trẻ con trông như con khỉ một bên kêu khóc một bên phóng lên, sau đó đã bị hoa ăn thịt người nuốt luôn......

Hoa ăn thịt người lười biếng giãn ra một chút lá cây cực đại của nó, đem một tang thi trẻ con định tới gần Thiệu Tình vỗ vào mặt đất, mặt khác một con vừa mới lao lại đây, đã bị nó một ngụm nuốt xuống, không lo lắng một chút nào không tiêu hóa được.

Hoa ăn thịt người khẩu vị đặc biệt tốt một ngụm một con, liền nuốt lấy vài con, chúng nó vừa tiến vào trong miệng hoa ăn thịt người, đã bị nọc độc tiết ra gây tê liệt, sau đó rất nhanh bị tiêu hóa, hoa ăn thịt người đã thật lâu không có ăn no như vậy rồi, vui vẻ ở nơi đó xoay đến xoay đi.

Tang thi cao to kia vừa thấy trợ giúp cuối cùng của nó đều giống như bóng cao su bị đập vỡ trên đất, từng con bị ăn, lúc này liền có ý chạy trốn.

Nhưng mà dây leo của Thiệu Tình luôn luôn không buông tha quấn lấy nó không rời, bị chặt đứt lại có dây leo mới thêm vào, tang thi cao to đều phát điên, nó hé miệng ra, ói ra một đoàn như dải tơ gì đó, cái thứ đồ kia vừa ra, liền chui vào trong thân thể Thiệu Tình và Nhị Ngốc.

Thiệu Tình mặc dù có phòng bị, nhưng như cũ không ngăn trở hết toàn bộ ở bên ngoài được, coi cắn răng một cái, thả người nhảy tới trên lưng tang thi, đồng thời dây leo giống như phát cuồng buộc chặt, mà Nhị Ngốc cũng đánh tiếp, ôm cổ tang thi kia.

Thiệu Tình liền nắm quân đao, hung hăng đâm vào hốc mắt tang thi một đao lại một đao, trong mắt máu đen bạo liệt phun ra, làm cho tang thi kia giống như phát cuồng không ngừng tru lên.

Thiệu Tình đã cảm giác được trong thân thể mình có cái gì đó sinh trưởng lan tràn, tựa như cô đem hạt giống gieo trong thân thể người khác, cảm giác giống như trong nháy mắt bùng nổ kia thân thể sẽ bị thực vật chiếm đầy.

cô biết không thể chậm trễ một phút đồng hồ nào nữa, liền nảy sinh ác độc hướng hốc mắt tang thi đâm, mũi đao đâm xuyên qua gáy tang thi, một đao lại một đao, đem cái gáy nó đâm thành tổ ong vò vẽ.

Cuối cùng tang thi kia đã mất mạng, lại còn bị dây leo cùng Nhị Ngốc cố định ở tại chỗ, sống sờ sờ bị Thiệu Tình đâm lỗ chỗ đầy đầu.

Sau đó Thiệu Tình liền một cước đá văng thi thể nó ra, túm lấy Nhị Ngốc liền duỗi tay cắm vào khoang bụng Nhị Ngốc.

Nhị Ngốc không phản kháng một chút nào, đôi mắt ngây thơ trừng to nhìn Thiệu Tình, để mặc cho Thiệu Tình ở trong bụng cậu sờ soạng, Thiệu Tình sờ soạng trong chốc lát, đột nhiên rút tay ra, thoải mái bị rút ra theo còn có một viên thố ti tử mảnh khảnh.

Loại thực vật này giống dây leo lợi dụng cấu tạo nhảy lên bám trên mặt của thực vật khác, hơn nữa từ tiếp xúc đó thực vật này vươn gai bén nhọn, đâm thủng da thực vật đến bộ phận dưới da, hấp thụ chất dinh dưỡng, cung cấp cho sinh trưởng của mình.

Cuối cùng thực vật bị chúng nó leo lên sẽ dần dần vì thiếu mất dinh dưỡng mà chết đi, chúng nó sẽ tìm kiếm thực vật khác leo lên.

Tóm lại là một loại thực vật làm cho người ta chán ghét.

Sau khi lôi đoàn thố ti tử ra, lại có thố ti tử ở trong thân thể Nhị Ngốc sinh trưởng lên, Thiệu Tình khẽ cắn môi, dùng quân đao ở cổ tay mình cắt một vết thương, lại cắm vào khoang bụng Nhị Ngốc.

Quả nhiên, hạt giống thố ti tử này liền theo miệng vết thương Thiệu Tình đi vào thân thể của cô, Nhị Ngốc đột nhiên cầm cánh tay Thiệu Tình, sống chết rút ra bên ngoài, cậu hẳn là cũng cảm giác được ý tưởng Thiệu Tình.

Thiệu Tình trái lại bắt lấy tay Nhị Ngốc: "Đừng nhúc nhích, tôi là dị năng giả hệ mộc, tôi có biện pháp đối phó chúng nó, cậu ngoan ngoãn đừng kéo...... Tôi đau......"

Nhị Ngốc lập tức cứng lại, chân tay luống cuống muốn động cũng không dám động, giống như hoàn toàn không có nhận thấy được trên bụng mình rách một cái lỗ, lòng tràn đầy suy nghĩ đều là vết thương trên tay Thiệu Tình.

Chờ trong thân thể Nhị Ngốc đã không còn thố ti tử, Thiệu Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rút tay ra, cô đẩy đẩy Nhị Ngốc: "đi xem Trình Kiều, tôi thử xem có thể giải quyết nó hay không."

Nhị Ngốc bất động, mắt cũng không nháy ngồi xổm bên cạnh nhìn Thiệu Tình, cậu rất ngoan cố, đặc biệt là trên vấn đề về rời khỏi Thiệu Tình, ngoan cố như một đầu trâu, cho dù là Thiệu Tình, cũng chưa có biện pháp thuyết phục cậu.

Thiệu Tình đành phải từ bỏ, chịu đựng thống khổ lục phủ ngũ tạng đều bị thố ti tử đâm vào, bắt đầu dùng năng lượng hệ mộc của mình giao tiếp cùng thố ti tử.

Thố đi tử này đã mất đi chủ nhân, cho nên sinh sản sinh trưởng không hề cố kỵ, lực lượng hệ mộc của Thiệu Tình là năng lượng thực vật trên đời này đều thích, thố ti tử cũng không ngoại lệ, trừ bỏ thời điểm ban đầu, chúng nó tính thử tiếp xúc một chút, sau đó mà bắt đầu không kiêng nể gì đem thân thể của mình hướng đến năng lượng hệ mộc.

Đợi sau khi chúng nó gần như đem năng lượng hệ mộc bao vây thành một vòng, Thiệu Tình lại thúc dục dị năng, ở bên ngoài bọc một vòng năng lượng, đem đoàn thố ti tử lập tức trong ngoài giáp công.

Thiệu Tình vốn tưởng là trực tiếp tiêu diệt thố ti tử này, kết quả phát hiện chúng nó đặc biệt ương ngạnh, sẽ không ngừng sinh ra hạt giống, không ngừng sinh trưởng, dựa theo tốc độ này, Thiệu Tình đại khái phải dùng một tháng, để xử lý nó.

Cuối cùng Thiệu Tình buông tha, cô trực tiếp đem thố ti tử thu phục, dù sao sau khi cô thăng cấp, còn không đi tìm loại thực vật biến dị thứ ba.

Thố ti tử tuy rằng đối phó tang thi không có hiệu quả gì quá lớn, đối phó con người tuyệt đối là rất hữu dụng, một hai viên hạt giống thố ti tử thật sự là rất nhỏ bé, dưới tình huống không ai biết nó tồn tại, căn bản không có người có thể phát hiện.

Quả thực chính là thứ tốt để giết người diệt khẩu của nhà lữ hành.

Sau khi thu phục xong thố ti tử, sắc mặt Thiệu Tình đã tái nhợt đáng sợ, cô đi đến chỗ Trình Kiều, mặt Trình Kiều không chút thay đổi dùng tay phải gãy xương của mình đem tay trái trở về vị trí.

Thanh âm răng rắc răng rắc nghe tới phá lệ khiếp người.

"cô có khỏe không." Thiệu Tình nhẹ giọng hỏi.

Trình Kiều thanh âm khàn khàn: "Cho tôi mượn một cây đao."