Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 100: Quan hệ hợp tác




Edit: Quan Vũ.

Lúc lâu sau, hai người bên trong phòng mới thỏa mãn tách ra.

Con Nhện Đen khoác áo xuống giường, vừa sửa sang quần áo vừa liếc xéo Long Túc Vân,cười mê hoặc: “Ta cảm thấy tối nay An Vương điện hạ tới đây, chắc không phải là chỉ định giao hợp với ta thôi chứ, hãy nói mục đích của ngươi coi nào."

Long Túc Vân lười biếng gối đầu lên hai tay nằm trên tháp trúc, từ trên xuống dưới, trên người chỉ có mỗi chiếc áo bào ngang bụng, trắng trợn nhìn trên dưới thân thể của Con Nhện Đen: “Bản vương rất thích hợp tác với người thông minh.”

“Hợp tác?” Con Nhện Đen dừng tay lại, cau mày nói: “An Vương điện hạ, ngươi muốn giết ai, thì chắc chắc sẽ có rất nhiều thủ hạ chịu dốc sức cho ngươi, hay là trả số bạc nhất định, mời sát thủ giết người cho ngươi là được rồi, sao lại phải hợp tác với ta? Ta cũng không nghĩ rằng có cái loại hợp tác gì cần thiết…..”

Còn chưa dứt lời, con ngươi Con Nhện Đen sáng lên, nhướn mày hỏi: “Không lẽ An Vương điện hạ coi trọng thế lực trong tay của Sát Thủ Minh, muốn mượn sức của Sát Thủ Minh làm việc cho ngươi à?”

Long Túc Vân tán thưởng dật đầu, quăng lời hay ý đẹp ra để thoái thác: “Các ngươi quy về dưới trướng của bản vương, chỉ cần làm xong chuyện bản vương giao cho các ngươi, các ngươi vẫn có thể nhận nhiệm vụ bên ngoài, chắc chắn bản vương không can thiệp. Tới khi bản vương ngồi lên ngôi vị kia, thì chắc chắn sẽ ban vinh hoa phú quý cho các ngươi hưởng cả đời cũng không hết!”

Sát Thủ Minh là giáo hội theo nghề nghiệp bỏ cái đầu ở lưng quần, nếu như có đường đi tốt, thì có ai bằng lòng cả ngày lo lắng đề phòng sống qua ngày?

Không thể không nói, cái điều kiện này rất cám dỗ người ta!

Nhưng mà……

“Tất nhiên ta không có ý kiến.” Hiếm khi d|d|||q"đ Con Nhện Đen nói chuyện nghiêm túc: “Hẳn là An Vương điện hạ nên biết, Sát Thủ Minh bọn ta không phải cứ ta nói là có thể được, còn phải xem ý kiến của chủ nhân nữa.”

Long Túc Vân cười nhạt, đứng dậy mặc thêm xiêm áo vào, hơi híp mắt nhìn Con Nhện Đen: “Chỉ với quan hệ giữa ngươi và Di Đà Trung, chắc hẳn thuyết phục hắn cũng không khó?”

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, giọng nói cũng không có vấn đề gì, nhưng mà dường như trong lời nói kia nghe có vẻ mang theo một chút uy hiếp.

“Ngươi……”

Con Nhện Đen hơi ảo não nhìn Long Túc Vân chòng chọc, sát ý ẩn hiện trong mắt. Gã nam nhân này thật đúng là ghê tởm, vừa biết mối quan hệ giữa mình và chủ nhân, lại còn…… điên loan đảo phượng (xxoo) với mình!

Long Túc Vân không hề để bụng chút nào, nhìn vào đôi mắt như muốn phun lửa của Con Nhện Đen, bỗng cười thật sáng lạng. Cũng chẳng hề thúc giục Con Nhện Đen, không ai nói gì, sửa sang cho thân mình.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Con Nhện Đen cũng đồng ý: “Người kia không ở Đông Lăng, chờ ta dùng bồ câu đưa thư cho hắn, đến khi đó, hẹn ngươi gặp mặt.”

“Vậy mới đúng!” Long Túc Vân vừa nói vừa lấy một xấp ngân phiếu trong tay áo ra ném cho Con Nhện Đen, chán ghét liếc ngược liếc xuôi trên vách tường đổ nát: “Ngươi đừng ở đây nữa, ở lại, lát nữa sẽ có người tới dẫn ngươi đến biệt trang của bản vương.”

Con Nhện Đen lật ngân phiếu nhìn ngó, thấy toàn là tiền mệnh giá năm trăm lượng, khoảng mười tờ. Bỗng Q/V/l"Qd@n thu sát khí lại, cười quyến rũ mê hồn người: “Không ngờ An Vương điện hạ, kỹ thuật hạng nhất, mà ra tay cũng phóng khoáng như thế, trái lại, ta đã buôn bán lời rồi.”

Long Túc Vân nâng cằm của nàng lên và nói: “Bản vương chưa bao giờ ngược đãi người mình cả, chỉ cần làm việc cho bản vương thật tốt, lợi ích được nhận còn nhiều hơn các ngươi tưởng đấy.”

“Chắc chắn ta sẽ dốc hết sức xúc tiến chuyện này cho điện hạ.” Con Nhện Đen vừa nói, vừa đưa bàn tay nhỏ bé vào trong áo Long Túc Vân.

Long Túc Vân vờ như không bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng lấy tay nàng xuống, nói: “Thì giờ đã không còn sớm, bản vương cũng không nán lại lâu.”

Nói xong thì đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi: “Cái đó, nam tử tên là Chó Ngao gì đó……”

“Hắn đi làm nhiệm vụ rồi.”

“Nhiệm vụ gì?”

“An Vương điện hạ, bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là mới quan hệ hợp tác, chuyện của Sát Thủ Minh không tiện cho người ngoài biết được, xin thứ lỗi.”

Long Túc Vân nhếch khóe miệng, gật đầu thờ ơ, sau đó rời khỏi.