Độc Sủng Chị Dâu

Chương 51




Nhẫn, lại nhẫn, con mắt chăm chú nhắm lại, không mở ra ······

Nhắm nhắm, mãi cho đến bên tai nghe được “Răng rắc!” Một tiếng, cửa phòng tựa hồ đóng lại ······

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở to mắt, vô ý thức hướng cửa ra vào nhìn, hoảng sợ phát hiện, Bắc Diệc Uy thình lình đứng ở cửa ra vào, đứng yên ở đấy mà không hề có ý định rời đi, hiển nhiên vừa rồi hắn cố ý mở cửa sau đó đóng lại làm cho cô nghĩ rằng hắn đã rời khỏi....

Thanh âm của Bắc Diệc Uy nhàn nhạt: “Còn muốn giả vờ bao lâu? Anh lại đáng sợ như vậy sao?”

Tầm Thiên Hoan chu môi, không biết nói cái gì cho phải, chỉ là dưới đáy lòng hối hận chính mình đã quá chủ quan, cảm thấy hết sức quẫn bách, trong chăn bàn tay nhỏ bé bất an xoắn động lên, tức giận nói: “Anh rõ ràng lừa gạt tôi!”

Bắc Diệc Uy không khỏi cười: “Cái này gọi là xếp đặt sao?”

Tầm Thiên Hoan mặt trắng bệch không còn chút máu, muốn động đậy cơ thể nhưng lại chỉ cảm giác thân thể từng đợt đau nhức, nhất là trên bàn chân trái, đau đớn phi thường, đôi mi thanh tú chau lại, không khỏi thấp giọng kêu: “Đau quá.”

Bắc Diệc Uy thấy thế lập tức tiến lên, đè lại cô bất an mà cựa quậy thân thể, nói: “Không nên lộn xộn, trên đùi của em bị thương, coi chừng động miệng vết thương.”

Miệng vết thương ······

Trong đầu Tầm Thiên Hoan hồi tưởng lại lúc chính mình trúng đạn, tâm trạng trở nên kích động, cơ thể run rẩy, ngày đó từng hình ảnh lần lượt quay trở lại ······

Tầm Thiên Hoan vẻ mặt trong nháy mắt thiên biến vạn hóa ······

Cuối cùng thoáng bình tĩnh trở lại, cô hỏi: “Tôi ngủ bao lâu?”

Bắc Diệc Uy lập tức lạnh nhạt đáp: “Ba ngày lẻ sáu giờ mấy”

Trả lời lưu loát, hắn có tính?

Tầm Thiên Hoan liếc hắn, như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền lập tức hỏi: “Tôi đã nói với anh, vấn đề cái đoạn phim ngắn kia đã được giải quyết! Đoạn phim gốc tôi đã lấy lại cho anh rồi đây, ở trong thẻ nhớ, thẻ nhớ, thẻ nhớ?”

Tầm Thiên Hoan hai tay trên thân thể sờ soạng loạn cả lên, nhưng vẫn không tìm thấy thẻ nhớ, trong lòng lập tức hoảng loạn rồi lục lọi lung tung cả lên!

Bắc Diệc Uy thấy cô như thế khẩn trương, kịp thời nói: “Không cần tìm, thẻ nhớ anh đã xử lý xong, em hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn Bắc Diệc Uy, di, hắn sao lại có thể tốt thế?

Bất quá, nói đến nghỉ ngơi, cô hiện tại thân thể đau nhức muốn chết, nên nghỉ ngơi thôi nếu không cái mạng nhỏ của cô không thể giữ được a, hai tay chống trên giường, muốn ngồi dậy, Bắc Diệc Uy nhíu nhíu mày: “Kêu em nghỉ ngơi mà như thế nào còn động?”

Tầm Thiên Hoan quật cường nói: “Không cần phải suốt ngày nằm ở trên giường, khó chịu chết, tôi muốn ngồi dậy! Bắc Diệc Uy, cho anh nằm trên giường ba ngày liền, anh sẽ hiểu cái cảm giác này!”

Bắc Diệc Uy không lay chuyển được cô, hơn nữa, cô nói cũng đúng, liền tiến tới đỡ cô ngồi dựa vào trên giường.

Trên giường ngồi dậy, thật sự thư thái rất nhiều, Tầm Thiên Hoan nghỉ tạm một lát, trong đầu lại suy nghĩ không ngừng những lời vừa nãy nói cùng Bắc Diệc Uy.

Sau một lúc lâu, Tầm Thiên Hoan chú ý nói: “Anh vì sao không hỏi tôi ở đâu tìm được đoạn phim gốc đó?”

Bắc Diệc Uy nhìn cô, trong ánh mắt không có biểu cảm gì, chỉ là phủ một tầng u ám sâu sắc.

Tầm Thiên Hoan chớp mắt, nói: “Bất quá, cho dù anh có hỏi hay không, kỳ thật, tôi cũng không biết, là một người nặc danh đã đưa thẻ nhớ có chứa đoạn phim gốc cho tôi, rốt cuộc chỉ là muốn uy hiếp anh, muốn tra, chính anh đi điều tra thì tốt hơn”

Bắc Diệc Uy chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan thật lâu, khiến cho Tầm Thiên Hoan toàn thân cũng trở nên không được tự nhiên, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện này cứ cho qua.”

Có nhiều thứ, không cần phải... rõ ràng toàn bộ, như vậy, sẽ không có thú vị ······

Tầm Thiên Hoan ở trong nội tâm cố gắng kiềm chế khẩn trương cùng khủng hoảng, vừa rồi mấy câu, tựa hồ đã tiêu hao hết tất cả dũng khí của cô, không phải lần đầu tiên cô nói dối, nhưng đây là lần cô khẩn trương nhất ······

Cô muốn dùng lời nói dối đưa đẩy, mới có thể bảo vệ Tịch, cô không thể để cho Tịch gặp nguy hiểm ······

Tịch, đúng rồi, sau khi cô té xỉu, Tịch thế nào? Ki Ki thì thế nào? Có hay không bị xã hội đen bắt đi?

Tầm Thiên Hoan cầm lấy tay Bắc Diệc Uy, run sợ nói: “Tịch, Tịch, bọn họ ở đâu, nói cho tôi biết, bạn của tôi, bọn họ ở đâu?”

Nhìn thấy cô như thế lo lắng cho người kia, Bắc Diệc Uy trong nội tâm bất chợt cảm thấy không vui, nói: “Hắn đang ở phòng bên cạnh.”

“Anh ấy cũng bị thương?!”

Bắc Diệc Uy không đếm xỉa nói: “Hình như là vậy.”

Tầm Thiên Hoan triệt để luống cuống, nóng vội chuẩn bị xuống giường, chính là, chân cô đau nhức phi thường, cau mày, nhưng vẫn là muốn kiên trì đứng lên.

Bắc Diệc Uy càng không vui: “Này, em đừng tùy hứng như vậy được không? Bây giờ là thời kì khôi phục chấn thương tốt nhất, em nếu không hảo hảo bảo vệ chân mình có phải là muốn làm người thọt?”

Tầm Thiên Hoan ảo não trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy, đáy lòng nảy sinh hờn dỗi, duỗi ra hai tay, không để Bắc Diệc Uy kịp thời trở tay đã quàng lên ôm chặt lấy cổ Bắc Diệc Uy, nói: “Vậy anh ôm tôi đến lấy xe lăn đi! Sau đó đẩy tôi đi gặp Tịch!”

Tầm Thiên Hoan hơi thở nhẹ nhàng vờn trên mặt khiến thân thể Bắc Diệc Uy cứng đờ, Tầm Thiên Hoan lại đơn giản như vậy có thể chơi xấu trên người của hắn, làm ra điệu bộ ‘Anh nếu không chịu ôm tôi đi, tôi sẽ bám chặt lấy anh’!

Bắc Diệc Uy thở dài: “Thật sự là giày vò.”

Có chút đứng dậy, điều chỉnh tốt tư thế, chú ý thân thể của cô, nhẹ nhàng mà bế lên, thân thể của cô ấm áp, dị thường mềm mại, Bắc Diệc Uy giật mình, trong đầu nghĩ đến những cảnh hoan ái của mấy ngày hôm trước, thân thể lập tức có phản ứng, nhưng mà người đang được hắn ôm trong ngực lại là bộ dáng hoàn toàn không phát giác chuyện gì, mà Tầm Thiên Hoan còn để lộ tâm trạng đắc ý vì thực hiện được âm mưu của mình.

Thấy Bắc Diệc Uy ôm mình nhưng lại không động, Tầm Thiên Hoan có chút không vui: “Nhanh ôm tôi đến xe lăn đi a!”

Hai cỗ thân thể chăm chú dán tại cùng một chỗ, hắn có thể rõ ràng cảm thụ thân thể của cô ······ hô hấp càng ngày càng dồn dập ······

Rốt cục Tầm Thiên Hoan có chút phát giác, trong nội tâm càng đắc ý, sau đó nhẹ nhàng dùng môi câu dẫn, bàn tay nhỏ bé còn cố ý tại trên người hắn trêu đùa, nói: “Chú em, sẽ không nhanh chóng hiện tại đã muốn a? Hiện tại có thể sẽ không làm được đâu vì chân của tôi quan trọng hơn.”

Bắc Diệc Uy cứng rắn nhìn Tầm Thiên Hoan, sau đó cố gắng đè xuống bạo động trong cơ thể, đem cô cẩn thận đặt lên chiếc xe lăn đã được chuẩn bị từ trước ······