Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 82




Từ khi bình minh đến mới đi vào giấc ngủ, cho nên ngày hôm sau Bạch Tiểu Mễ tự nhiên dậy không nổi, nàng ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Khi tỉnh giấc mới phát hiện Lý Mặc Nhiên đã không còn bên người, trong lòng Bạch Tiểu Mễ có chút thất vọng, bất quá thất vọng trôi qua rất nhanh trong giây lát, tâm tình được điều chỉnh tốt đẹp hơn.

“Phu nhân, có thể tiến vào đưa nước được chưa ạ?” Ngoài cửa phòng Bạch Tiểu Mễ có người, vừa nghe trong phòng có động tĩnh, biết Bạch Tiểu Mễ đã rời giường nên lập tức làm hết phận sự lên tiếng.

“Vào đi!” Bạch Tiểu Mễ vốn sửng sốt, bất quá lập tức bình tĩnh đáp lại.

Cửa phòng được mở ra, hai nha hoàn quần áo lam nhạt tiến vào, trên tay mỗi người cầm đồ dùng rửa mặt.

Hai người tiến vào không bao lâu, bữa sáng được bưng lên, hoặc là nói người đưa cơm trưa đã tới, động tác lưu loát đặt đồ ăn trên bàn, sau khi Bạch Tiểu Mễ rửa mặt xong liền cung kính đưa thức ăn cho nàng.

“Đi đi, các người đều lui đi! Bản thân ta tự làm!” Vài người đứng bên cạnh, nàng ăn một mình cảm thấy không quen, hơn nữa nàng thật không có thói quen có người giúp nàng chia đĩa rau.

“Dạ phu nhân!” Khép mi thuận mắt cung kính thối lui ra ngoài.

Ngủ thẳng đến giữa trưa, Bạch Tiểu Mễ đói bụng không chịu nổi, có thể vừa rồi thức dậy kỳ thật có một phần nguyên nhân là đói.

Sau khi mọi người rời khỏi, tảng đá lớn trong lòng Bạch Tiểu Mễ cũng hạ xuống, khoan hãy nói, rau xanh nơi này ăn ngon hơn so với Hắc Phong trại.

Lý Mặc Nhiên sau khi nghe được lời bẩm báo Bạch Tiểu Mễ đã tỉnh lại, cũng không thèm nhìn Tư Nguyên đang vì hắn mà phối dược, trực tiếp đứng lên chạy đi, nếu không phải vì muốn tiếp tiếp tục trị liệu, hắn thật không muốn rời khỏi nương tử nhà mình.

Tư Nguyên nhìn bóng người nóng lòng rời đi kia, cảm thấy hồi hộp, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nàng vừa rồi là nghe lầm sao? Hay kỳ thật không phải như nàng nghĩ, là nàng nghĩ nhiều, nữ tử hạ nhân gọi là phu nhân kia, kỳ thật cùng Mặc Nhiên ca không có gì quan hệ.

Tư Nguyên lập tức đi theo, tuy trong lòng tự an ủi bản thân nhưng bước chân nàng vẫn nhanh hơn, sau lần gặp lại này, nàng chưa từng thấy Mặc Nhiên ca sốt ruột như vạy, mặc kệ là đối với người nào, hắn vẫn lạnh nhạt, hiện tại hắn như một người khác, có thể không khiến Tư Nguyên không lo lắng sao?

Lý Mặc Nhiên tâm tư vội vàng vì muốn gặp người, nên ngay cả khinh công cũng dùng tới, khi đến nơi, phát hiện nương tử hắn vẫn tâm tâm niệm niệm đang gặm thịt, bộ dáng kia thật sự…thật sự…quá đáng yêu rồi!

Không thể không nói, thật đúng cho câu ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, dù sao bộ dáng Bạch Tiểu Mễ trước mắt là miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ, động tác dũng cảm nhét thịt vào miệng, hình tượng kia như ba ngày chưa được ăn cơm, không hề có mỹ cảm nào đáng nói.

Bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai, nhìn trong mắt Lý Mặc Nhiên vậy mà biến thành đáng yêu!

“Nương tử, nàng dậy rồi!” Lý Mặc Nhiên đi vào rất nhanh, sau đó ngồi bên người Bạch Tiểu Mễ, dùng ánh mắt âu yếm nhìn khuôn mặt xấu hổ của nàng, cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Bạch Tiểu Mễ chỉ miễn cưỡng liếc nhìn gấu lớn, lập tức không để ý tới, thậm chí một tiếng cũng không nói, cứ tiếp tục ăn, hình tượng gì đó trước mặt Lý Mặc Nhiên căn bản không quan trọng, nếu Lý Mặc Nhiên không “khôi phục” trí nhớ, nàng có lẽ vẫn kiêng dè một ít, giờ Bạch Tiểu Mễ mặc kệ hắn, vẫn ăn tiếp.

Lý Mặc Nhiên thấy nương tử không quan tâm hắn, hắn cũng không tức giận, ngược lại trong tiềm thức còn cảm thấy nương tử nên là như vậy, nếu ngày nào đó nàng bỗng nhiên nhiệt tình với hắn, hắn mới cảm thấy kỳ quái.

Tuy cảm giác này có chút bị coi thường nhưng Lý Mặc Nhiên không để ý đến việc bị coi thường này.

“Nương tử, đừng ăn nhanh như vậy, cẩn thận bị nghẹn đấy!” Lý Mặc Nhiên quan tâm nói.

“…” Bạch Tiểu Mễ tiếp tục coi như không có.

“Nương tử khát không, vi phu rót nước cho nàng!” Lý Mặc tuy như đang hỏi, nhưng người đã chủ động châm trà đưa tới.

“….” Bạch Tiểu Mễ vẫn tiếp tục coi như không có, tay tự nhiên cầm chén nước trà Lý Mặc Nhiên đưa rồi uống hết.

Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên cảm giác một đạo ánh mắt bắn trên thân mình, ánh mắt này không phải ánh mắt quen thuộc của Lý Mặc Nhiên, đó là ánh mắt mang theo uy hiếp, liền lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

Trong nháy mắt nhìn thấy người nọ, Bạch Tiểu Mễ dừng một chút, người đẹp quá!

Mỹ nhân gợi cảm xinh đẹp, mày cong lá liễu hoàn mỹ như được họa bút, hình dáng thâm thúy, ánh mắt hẹp dài mà quyến rũ, cho dù không mang theo cảm xúc nào nhìn nàng(BTM), cũng làm cho người ta cảm thấy nàng có khí chất quyến rũ trời sinh, mỗi thời mỗi khắc đều đang dụ dỗ người, vẻ đẹp xinh xắn cổ điện, miệng tuy không phải là miệng nhỏ anh đào nhưng cũng không lớn, phối hợp lại khiến sự gợi cảm của nữ tử có thừa nhưng cũng không phải thanh thuần.

Không thể không nói đây là mỹ nữ cực kỳ đặc biệt.

Từ khi đi tới thế giới này, Bạch Tiểu Mễ chưa từng nhìn thấy người xinh đẹp thứ hai, người xinh đẹp thứ nhất tự nhiên là mỹ nam tử Mạc Tư.

Người nọ là nữ tử ngày hôm qua ở cùng Lý Mặc Nhiên, người xinh đẹp như vậy Bạch Tiểu Mễ không có khả năng sẽ quên, huống chi nhìn thấy Lý Mặc Nhiên cùng nàng ở chung như vậy, Bạch Tiểu Mễ muốn quên cũng khó.

Bạch Tiểu Mễ rất nhanh phục hồi tinh thần, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Lý Mặc Nhiên, thật ra khi nhìn thấy nữ tử này, Bạch Tiểu Mễ có chút nghi hoặc, ngày hôm qua thật không ngờ vấn đề lại là xiêm áo.

Mỹ nữ trước mắt vừa thấy liền biết có khí chất, khí thế kia nữ tử không nên có, thân thế không tầm thường, thêm vào dung mạo của nàng, tại sao lại nhìn tới Lý Mặc Nhiên một thân gấu này chứ?

Chẳng lẽ mỹ nữ đều thích ‘dã thú’?

Lý Mặc Nhiên biết Tư Nguyên đến, nhưng không quá để ý, mà Tư Nguyên biết quan hệ giữa hắn với nương tử cũng được, hiện tại hắn cũng không có tâm tư liên hôn.

Thấy Lý Mặc Nhiên còn nhìn mình, Bạch Tiểu Mễ bĩu môi, nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt, ngày hôm qua báo đáp ân tình ý triền miên, hôm nay đã như đối mặt với người xa lạ rồi! Chỉ có điều, những việc này không mắc mớ tới nàng, nàng hiên tại cùng Lý Mặc Nhiên còn không phải phu thê chân chính, nàng tùy thời đều thể thoát ra.

Thời điểm nhìn thấy nữ tử này xuất hiện, Bạch Tiểu Mễ nhìn ra là nàng ta kín đáo che giấu đau khổ, đặc biệt là khi nhìn Lý Mặc Nhiên không để ý tới nàng ta.

Nữ tử này thích Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ xác nhận!

Nếu nhân gia Lý Mặc Nhiên không để ý tới người, Bạch Tiểu Mễ cùng vị mỹ nữ này cũng chẳng thân quen, đối với người tới gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

“Mặc Nhiên ca! Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn tốt, sao lại có thể sử dụng nội lực chứ!” Thời điểm vừa bắt mạch, nàng liền phát hiện nội thương của Lý Mặc Nhiên tựa hồ tăng thêm một chút, vẻ mặt quan tâm nói.

“Tư Nguyên không cần lo lắng, bản thân ta có chừng mực, nếu Tư Nguyên đã đến, vậy ta giới thiệu với ngươi, đây là Bạch Tiểu Mễ, nương tử của ta, Tư Nguyên có thể gọi nàng là Đại tẩu!” Lý Mặc Nhiên làm như không nhìn tới thâm tình trong mắt Tư Nguyên, thản nhiên đại lượng giới thiệu.

Lý Mặc Nhiên là người làm việc quyết đoán, mà hắn cũng biết ngày hôm qua là hắn khiến Tư Nguyên hiểu nhầm rằng hắn có tình ý với nàng, thật ra cũng không tính là hiểu lầm, đó là hắn cố ý biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại thật sự thấy xấu hổ, nương tử đến đây, hắn thay đổi chủ ý, không nghĩ muốn ủy khuất cảm tình của chính mình.

Lý Mặc Nhiên không muốn thái độ của hắn vẫn để cho đối phương thấy được hy vọng, như vậy mới là thương tổn chân chính.

“Cái gì?” Tư Nguyên không dám tin, ánh mắt chuyển hướng Bạch Tiểu Mễ, lúc này Bạch Tiểu Mễ đã ăn no, cầm lấy khăn tay Lý Mặc Nhiên đã chuẩn bị mà lau miệng, động tác nhìn qua không thô lộ nhưng cũng không tính có mỹ cảm, trừ khuôn mặt đẹp kia, cái khác không thể so sánh với nàng ta.

Ghen tị, đây là lần đầu tiên Tư Nguyên ghen tỵ với một người, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nư tử này lại có thể có được Mặc Nhiên ca, nàng không cam lòng, ngay từ nhỏ gặp Mặc Nhiên ca, nàng liền thích hắn, sau khi lớn lên vẫn chờ đợi gả cho hắn, thủy chung trong mấy năm nay nàng cũng không dừng việc tìm kiếm hắn.

Hiện tại không dễ dàng có thể nhìn thấy, mà ngày hôm qua nàng cũng cảm giác được Mặc Nhiên ca tựa hồ có chút khác với nàng, hiện tại lại tàn nhẫn nói với nàng, hắn có nương tử, nàng sao có thể cam tâm.

“Các ngươi có chuyện muốn tán gẫu à, vậy ra đi ra ngoài trước!” Không nghĩ tới mặt gấu Lý Mặc Nhiên lại còn có thể nợ nần trêu chọc hoa đào, thật sự là người bất kể vẻ ngoài, nhưng nàng nhìn thực sự vô cùng khó chịu!

Nàng cảm thấy bản thân mình giống như tiểu tam phá hoại nhân duyên của người tan ha? Rõ ràng nàng là nguyên phối mà!

Nếu ngốc không thoải mái, Bạch Tiểu Mễ cũng chẳng muốn ngốc tiếp.

“Nương tử, nàng muốn đi đâu, vi phu đi cùng!” Lý Mặc Nhiên không phải không nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Tư Nguyên, đồng thời cũng nhìn thấy không cam lòng trong mắt nàng, nên làm sao bây giờ? Từ sau khi gặp nương tử, hắn liền không nghĩ muốn ủy khuất bản thân rồi!

“Đừng có đi cùng! Còn có việc này xử lý cho tốt đi!” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên vừa muốn đi theo, tay ngăn trở hắn, sau đó nhìn thoáng qua mỹ nữ hai mắt rưng rưng, nhìn về hướng Lý Mặc Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nếu chọc nhân gia, tự đem chuyển xử lý cho tốt.

Tên cặn bã chết tiệt! Bạch Tiểu Mễ khó chịu xoay người rời đi.

Rõ ràng không có cặn bã bên ngoài nhưng lại có chuyện cặn bã, Bạch Tiểu Mễ không quên chuyện hôm qua rõ ràng nhìn thấy, nếu thật sự dựa theo cách nói đêm qua của Lý Mặc Nhiên, hắn không thích người ta, đó chính là cố ý đùa giỡn cảm tình của người ta, người như vậy, Bạch Tiểu Mễ ghét nhất.

Lý Mặc Nhiên không biết, vì hắn quyết định vô ý, lại khiến con đường truy thê của hắn càng gian khổ rất nhiều.

“Mặc Nhiên ca, đây không phải sự thật đúng không?” Tư Nguyên hai tròng mắt rưng rưng, dưới tình huống này vẫn mang theo một nét quyến rũ, trong quyến rũ mang theo một chút điềm đạm đáng yêu, so với nữ tử có chút chân chính mềm mại kia rõ mị lực hơn nhiều.

Nữ tử như vậy, dù người nào nhìn thấy cũng đều muốn che chở đồng thời cũng muốn chiếm đoạt!

Đúng là trong những người này không bao gồm Lý Mặc Nhiên, sau khi Lý Mặc Nhiên thấy bóng dáng Bạch Tiểu Mễ khuất hẳn, nét mặt khôi phục vẻ nghiêm cẩn lãnh khốc.

“Là thật, ra cùng nương tử thành thân hơn hai năm, chỉ là ta mất trí nhớ quên nàng mà thôi!” Đối với nữ tử trước mắt, Lý Mặc Nhiên có áy náy, dù sao biểu hiện ngày hôm qua của hắn làm nàng hiểu lầm, còn biết rõ nàng có tình với mình lại làm chuyện thế này, thương tổn dù nương tử có xuất hiện hay không thì đã xảy ra rồi.

Nếu nương tử không xuất hiện, có lẽ hắn thật sự sẽ lấy nàng, dù sao bọn họ từ nhỏ liền quen biết, hắn cũng không chán ghét nàng, đương nhiên cũng không thích, nhưng lại không ngại đám hỏi hai phe, tuy như vậy là không tốt với Tư Nguyên, Lý Mặc Nhiên cũng không để ý.

Đúng là nương tử xuất hiện, tính toán ban đầu liền không thành.

Bất quá Lý Mặc Nhiên phải cạm tạ nương tử xuất hiện đúng lúc, nếu muộn hơn môt tháng, có lẽ hắn thật sự tạo ra sai lầm lớn, đến lúc đó, cả đời hắn sẽ mất nàng.

Tuy chỉ ở chung một buổi tối nhưng Lý Mặc Nhiên cảm thấy, nếu hắn vào Tư Nguyên có gì đó, nương tử nhất định sẽ không cần hắn.

Bất quá khi hắn cùng Nhị đệ nói chuyện, vậy mà Nhị đệ lại không nói chuyện của nương tử cho hắn?

“Nhưng là…nhưng là…nhưng ngày hôm qua?” Tư Nguyên lay động thân thể, không thể thừa nhận nổi kết quả này, ánh mắt nhìn Lý Mặc Nhiên, cho dù hy vọng hắn phủ nhận nhưng chuyện ngày hôm qua nàng tuyệt đối không nhầm.

“Thật xin lỗi, ngày hôm qua là ta quấy nhiễu người, ta hướng Tư Nguyên nhận lỗi!” Câu giải thích này là Lý Mặc Nhiên thật tâm thực lòng, cho dù không thích nàng nhưng quá khứ vẫn còn có chút tình nghĩa.

“Mặc Nhiên ca thích Tư Nguyên có đúng hay không?” Nếu không thích, vì sao hôm qua đối xử với nàng như vậy.

Tư Nguyên không nhìn thấy thái độ Lý Mặc Nhiên đối xử với Bạch Tiểu Mễ, nếu không nàng cũng sẽ không đương nhiên cho rằng, ngày hôm qua Lý Mặc Nhiên làm vậy chân chính là không có làm cái gì.

Chỉ là thái độ ôn nhu rất nhiều, lúc nói chuyện với nàng nhu hòa không ít, khi thích hợp thì đưa hoa quả, mà cả quá trình có còn chưa đến nửa canh giờ lại bị Bạch Tiểu Mễ thấy được.

Tư Nguyên cho là Lý Mặc Nhiên thích nàng, lúc này mới thay đổi như vậy, vừa mới có hy vọng, một ngày chưa qua đã đánh nàng về địa ngục, việc này đặt trên người khác không ai đều có thể chịu nổi.

“Mặc Nhiên vô cùng cảm tạ ân cứu mạng của Tư Nguyên, nhưng Mặc Nhiên vẫn muốn nói, Mặc Nhiên chỉ yêu một người là nương tử!” Đúng vậy hắn chỉ yêu mình nương tử, tuy cảm giác tới quá nhanh nhưng cùng nương tử ở chung một buổi tổi, cùng nương tử đánh một trận, hắn liền biết trên thế giới này không có ai ngoài nàng sẽ khiến tim hắn đập rộn ràng.

Nương tử có lực ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với hắn nghĩ, nguyên lai hắn nhất định là vô cùng yêu nương tử, nếu không khi mất trí nhớ, cũng sẽ không có kích thích mãnh liệt đối với nàng như vậy.

Nương tử không có lương tâm, ngày hôm qua hắn một đêm không ngủ, trong cơ thể bởi vì nàng bên cạnh mà cả đầu kích động nghĩ cách đối xử với nàng, còn nàng thì chế giễu hắn, ngủ say giấc nồng.

Nghĩ đến bản thân mình khó khăn ôm nàng, trên mặt Lý Mặc Nhiên hiện lên tia cười bất đắc dĩ.

“Đây không phải thật sự! Không phải thật sự! Mặc Nhiên ca lừa gạt Tư Nguyên đúng không, đúng hay không!” Nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy xuống, nghĩ sẽ mất đi ca ca mình ái mộ, Tư Nguyên bước lớn tiến lên ôm lấy Lý Mặc Nhiên.

Tư Nguyên luôn luôn thủ lễ, Lý Mặc Nhiên chưa từng nghĩ tới Tư Nguyên bỗng nhiên lại chạy tới ôm hắn, nhất thời không phòng bị đã bị ôm chặt rồi.