Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 86




Thời điểm bắt đầu, Bạch Tiểu Mễ không chú ý tới, đợi lần thứ ba vẫn quay về chỗ cũ mới phát hiện nơi này có trận pháp, Bạch Tiểu Mễ đứng tại chỗ, bắt đầu cẩn thận quan sát, tính toán cửa ra trận pháp.

“Nương tử, nàng đợi vi phu sao? Vi phu thật sự quá cảm động!” Thời gian kéo dài, Lý Mặc Nhiên đã tắm rửa xong chạy qua, nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ, vẻ mặt vui sướng nói.

Đương nhiên nếu trong mắt không có vẻ hồn nhiên kia, có lẽ nét mặt sẽ tăng thêm độ tin cậy.

“…” Bạch Tiểu Mễ không hề để ý đến hắn, tiếp tục nghiên cứu trận pháp, tuy Lý Mặc Nhiên trước khi rời đi đã dạy nàng một chút trận pháp, nhưng kia cũng là trận pháp cơ bản, gặp được trận pháp khó hơn vẫn chưa thể thấy cửa ra, ví dụ như hiện tại.

Nhìn thấy Lý Mặc Nhiên đi quan, Bạch Tiểu Mễ xem như hiểu rõ vì sao hắn lúc ấy chưa đi, thì ra đã sớm biết nàng không ra được.

“Nương tử, đi thôi! Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi!” Bạch Tiểu Mễ không nghiên cứu ra nguyên do, Lý Mặc Nhiên liền tự nhiên dắt tay nàng đi về phía cánh rừng bên ngoài.

Bạch Tiểu Mễ cũng không vùng vẫy, tùy ý để hắn lôi kéo, sau đó cẩn thận quan sát vị trí đi của Lý Mặc Nhiên, sau một khoảng thời gian, đường đi mới sáng tỏ.

Lý Mặc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua nương tử nhà mình, thấy nàng cúi đầu, chỉ nghỉ nàng còn đang thẹn thùng, không nghĩ tới thâm ý trong đó, cho nên đợi lần sau hắn muốn dùng phương pháp này giữ Bạch Tiểu Mễ lại, mới biết bản thân đã quá coi thường nương tử nhà mình rồi.

Đương nhiên Lý Mặc Nhiên chưa khôi phục trí nhớ mới không biết chuyện mình đã dạy trận pháp cho Bạch Tiểu Mễ, nếu không, hắn cũng không dám cho rằng Bạch Tiểu Mễ không ra được, đợi lần sau dùng lại phương pháp này, Bạch Tiểu Mễ thuận lợi rời đi, hắn tìm không thấy rất lâu mới biết bản thân mình lúc trước đã quá tự phụ.

Chừng lưỡng khắc (15 phút) sau, Lý Mặc Nhiên mang theo Bạch Tiểu Mễ đi rất chậm, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới tiến vào phủ thành Lam Tinh.

Đôi khi Bạch Tiểu Mễ không hiểu con người Lý Mặc Nhiên, rõ ràng nhìn thật thà phúc hậu, nhưng chỉ cần đứng ở trên đài Hắc Phong trại, khí thế lập tức thay đổi, cảm giác như vị đại tướng quân thống lĩnh nghìn quân, nhưng lại quý khí hơn một phần so với đại tướng quân, hay nói là khí tức vương giả.

Lại có khi, Lý Mặc Nhiên như đứa nhỏ cầu yêu thương, có lúc lại giống kẻ lưu manh, tận dụng mọi thứ, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ động tay chân với nàng, hành vi bỉ ổi, thật sự là người thay đổi thất thường, ngươi vĩnh viễn không biết trong lòng hắn nghĩ gì?

Chỉ là, người thay đổi thất thường như vậy, lại đối tốt với nàng khiến Bạch Tiểu Mễ cảm thấy không chân thực? Ở trên người nàng cũng không có mưu đồ gì đáng giá chứ!

“Nương tử, nàng đừng đi nhanh như vậy!” Thấy Bạch Tiểu Mễ đi rất nhanh, Lý Mặc Nhiên khẩn trương giữ chặt tay nàng.

“Cơm trưa cũng chưa ăn, ta đói bụng!” Bạch Tiểu Mễ trừng mắt liếc người nào đó, tốc độ đi nhanh hơn.

Lời vừa nói ra, Lý Mặc Nhiên có chút hổ thẹn, hắn chỉ muốn nương tử để ý tới hắn, trái lại đã quên chuyện dùng cơm trưa.

“Thực xin lỗi nương tử, lần sau vi phu không dám nữa!” Lý Mặc Nhiên không chút suy nghĩ nói thẳng lời ân hận, tay cầm cánh tay mềm mại mảnh mai của nàng, vô cùng chân thành nói.

Bạch Tiểu Mễ thua dưới ánh mắt hắn, nàng quay sang một bên, không để ý hắn, xoay người vào tửu lâu gần đó, nàng đói bụng, không vì tức giận mà để bao tử bị đói.

Khóe miệng Lý Mặc Nhiên cong cong, ý cười đi theo.

Bạch Tiểu Mễ tiến vào tửu lâu, tìm vị trí ngồi gần cửa sổ, không khách khí gọi món ăn, nếu người bên cạnh không có biện pháp trừng trị, vậy thì hung hăng với hắn một chút, như thế nàng mới bớt giận.

Đối với hành vi ngây thơ của Bạch Tiểu Mễ, Lý Mặc Nhiên tự nhiên hoàn toàn không thèm để tâm, chỉ cảm thấy hành động của nàng thật sự rất thú vị, cũng không biết, nếu nương tử biết thật ra tửu lâu này mặc dù dưới danh nghĩa ở của Lam Tinh phủ, nhưng cũng là tửu lâu của hắn, đương nhiên, Lý Mặc Nhiên lúc này không thể nói ra.

Hắn lo lắng nếu nói ra, nương tử vốn chưa hết giận tối hôm nay sẽ không để ý đến hắn nữa, đến lúc đó hắn muốn ngủ trên giường cũng thấy khó khăn.

Từ đêm qua cùng nương tử cùng giường chung gối, Lý Mặc Nhiên liền không nghĩ muốn một mình gối đầu mà ngủ rồi.

Cảm giác ôm nương tử ngủ thật sự quá thoải mái, thật quá tốt, chỉ cần hưởng qua loại tư vị đẹp đẽ này, hắn liền không muốn bỏ qua.

Sau khi dùng xong bữa, hai người lúc này mời về phủ Lam Tinh.

“Tiểu… Đại tẩu, Đại ca, các người trở lại!” Tiến vào sân, Lý Thụy Nhiên trong sân lập tức đón chào, có chút lo lắng nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ, lúc này mới an tâm.

“Về rồi, Tiểu Tam ngươi sao còn chưa ngủ?” Người cổ đại đi ngủ từ sớm, hiện giờ đã khoảng tám giờ tối, lúc này còn chưa ngủ chẳng lẽ lo lắng cho nàng?

“Ngủ không được!” Đại ca ở đây, mà Đại ca tựa hồ không quá thích mình và Đại tẩu quá mức thân mật, vốn là muốn nói? Nhưng lại biến thành một câu trả lời bình thường.

“Oa! Nguyên lại là Đại tẩu nha! Trước đó ta không nghĩ các ngươi lại có quan hệ này nha?” Một tiếng nói ở phía sau chen vào, êm tai dễ nghe khiến Lý Thụy Nhiên kinh ngạc, hung hăng trừng người vừa mới xuất hiện, nữ nhân này quả nhiên không có lòng dạ tốt!

Lý Mặc Nhiên trầm xuống nhưng trên mặt không biểu hiện, nhìn người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện, hắn cũng không nhớ rõ ở nơi này lại có người khác?

Lúc này người bình tĩnh nhất lại là Bạch Tiểu Mễ, cảm giác rõ ràng tay người nào đó nắm chặt tay mình thêm vài phần, Bạch Tiểu Mễ biết hắn tức giận, quay đầu nhìn bạn gấu, nếu trên tay không có đau đớn truyền đến, Bạch Tiểu Mễ tin tưởng hắn không có phản ứng gì.

“Nữ nhân thối, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lý Thụy Nhiên lo lắng nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ, sau đó nhìn hướng Đại ca, Đại ca hiểu hắn nhất, chỉ có điều, hiện tại Lý Thụy Nhiên nhầm rằng Lý Mặc Nhiên đã khôi phục trí nhớ, việc này nếu ở trước kia, Lý Mặc Nhiên tự nhiên sẽ không hoài nghi nhưng hiện tại không giống như trước.

Bạch Tiểu Mễ xuất hiện thì Lý Thụy Nhiên cũng xuất hiện, hai người này sớm chiều ở chung hai tháng, Lý Mặc Nhiên mất đi ký ức về Lý Thụy Nhiên, tự nhiên sẽ lo lắng.

Lần đầu tiên để tâm với nữ tử, hắn không muốn nữ tử mình thích lại đi thích nam nhân khác.

Đặc biệt là bộ dáng cực kỳ tuấn lãng của Tam đệ trước mắt, dáng người cao ngất, khí thế xuất chúng, nếu so sánh với dung mạo hiện tại của hắn, chỉ cần là nữ đều sẽ lựa chọn Lý Thụy Nhiên!

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Lý Mặc Nhiên thấy không tự tin.

“Ta đâu nào nói bậy, dọc đường đi các ngươi nhìn qua rất thân mật!” Kỳ thật Nhạc Dao nói không sai, nhưng Nhạc Dao cố ý xem nhẹ chuyện hai người, nhìn qua thân thiết nhưng chỉ là sự thân thiết giữa hai người bạn mà thôi.

“Ngươi là người nào? Làm sao có thể xuất hiện ở đây?” Lý Mặc Nhiên tuy cảm thấy không tốt nhưng không ngốc đến mức ở trước mặt người ngoài, đầu với người cùng một nhà.