Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 93: Băn khoăn




“Nếu tộc trưởng Lý nguyện ý, Mạc mỗ nguyện ý dùng toàn bộ thần vực cốc làm trao đổi!” Mạc Tư không nghe câu hỏi của Lý Mặc Nhiên, tiếp tục thản nhiên nói.

“Mạc cốc chủ nhìn qua tựa hồ không phải người muốn chinh phục cả thiên hạ, chẳng lẽ muốn trường sinh?” Trường sinh là thứ vĩnh cửu mà thế nhân đều muốn tìm kiếm, nếu người trước mắt cũng muốn, trông bộ dáng hắn ta không màng thế tục kia, thật không giống! Chỉ là có câu ‘người bất kể vẻ ngoài’.

“Chắc chắn thế nhân đều muốn trường sinh!” Giọng điệu vẫn đạm mạc, trong mắt không có chút dao động.

Kỳ thật người trước mắt hoàn toàn không cần nói chuyện Ngũ Hành tâm thạch cho hắn, nhưng hắn ta lại nói, vì sao? Trong mắt Lý Mặc Nhiên hiện hoài nghi.

“Mạc cốc chủ thật đúng là bỏ được, đáng tiếc, trong tay Lý mỗ không có vật như vậy!” Lý Mặc Nhiên cười, vẫn duy trì thái độ thành khẩn.

“Tộc trưởng Lý muốn thế nào mới bằng lòng nhanh chóng giao Nguyên tâm thạch ra!” Mạc Tư tiếp tục nói, như không nghe đối phương cự tuyệt.

“Xem ra cốc chủ Mạc đã xác định trên tay Lý mỗ có thứ đó, có thể nói cho Lý mỗ biết, Mạc cốc chủ như thế nào biết được!” Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên không thay đổi, nhưng nhìn về phía đối phương, ánh mắt thêm vài phần sắc bén.

Lý Mặc Nhiên thấy rất kỳ lạ, vật đó rõ ràng tồn tại bên trong cơ thể hắn? Chỉ cần hắn không nói, không ai biết, nhưng người này lại biết, thậm chí trong gia tộc trừ bỏ các thế hệ tộc trưởng, trên cơ bản không có người biết được chuyện tình, người này vì sao lại biết?

Thời điểm Lý Mặc Nhiên thấy kỳ lạ, Mạc Tư ngẩng đầu nhìn Lý Mặc Nhiên, khoát tay, trên tay xuất hiên một viên đá khác, một viên hỏa hồng hình trứng xuất hiện.

Thạch hỏa hồng xuất hiện, nhiệt độ phòng khách tăng lên cao.

Hỏa nguyên tâm thạch! Lý Mặc Nhiên cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt dừng trên viên đá, trên tay người này đã có ít nhất hai viên nguyên tâm thạch? Xem ra tới nơi này tình thế bắt buộc.

“Tộc trưởng Lý không cần phải trả lời Mạc mỗ ngay, ngài có thể từ từ suy xét!” Mạc Tư đứng lên, vừa lúc Lý Mặc Nhiên cũng muốn đứng lên, bỗng cảm thấy một áp lực cường đại đặt trên thân mình, mà hắn, đứng cũng không đứng nổi.

Lý Mặc Nhiên co rụt đồng tử, nhìn nam nhân từ từ ra khỏi phòng khách, rốt cuộc hắn là ai? Lực tác dụng hiện tại lên người hắn không phải nội lực hắn quen thuộc, mà là một loại lực lượng hắn chưa từng tiếp xúc qua, chẳng lẽ đây là lực lượng trong tâm thạch?

Mãi đến khi người nọ biến mất, Lý Mặc Nhiên mới khôi phục sức mạnh, tâm tình hắn ngưng trọng hơn so với lúc trước.

Lý Mặc Nhiên cũng không biết thế nào trở lại phòng mình, vật đó với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đó là vật tiền bối Lam Tinh tộc lưu lại, cứ như vậy giao cho người khác, Lý Mặc Nhiên không cam lòng.

Huống chi hắn cũng không phải người sợ phiền phức.

“Đại ca!” Lý Mặc Nhiên trầm mặc đi về phía trước, bỗng Lý Cảnh Nhiên xuất hiện sau lưng.

“Cảnh Nhiên!”

“Đại ca có việc sao?” Hai người sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, ít nhiều hiểu biết đối phương, có lẽ người khác nhìn không ra thay đổi của Lý Mặc Nhiên, nhưng trong đó không bao gồm cả Lý Cảnh Nhiên.

“Cảnh Nhiên có biết gì về cốc chủ Mạc đột nhiên xuất hiện này không?” Đối với Nhị đệ Lý Cảnh Nhiên, Lý Mặc Nhiên không giấu diếm, ngưng trọng nhìn về Nhị đệ.

“Mạc Tư là một thế hệ truyền kỳ vài thập niên trước, theo truyền thuyết, vài thập niên trước đã từng là cao thủ đệ nhất giang hồ, võ công xuất thần nhập hóa, không người địch lại, về sau không biết vì sao lại quy ẩn ở Linh Ẩn cốc, thành lập thần y cốc, người này từ khi thành lập thần y cốc không còn bước ra khỏi cốc, nhưng mười năm trước, hắn đột nhiên biến mất trong thần y cốc, cho tới hôm nay bỗng nhiên xuất hiện.

Đại ca, huynh có cảm thấy không? Nghe nói người này vài thập niên trước không phải dạng này, đã từng còn có người hoài nghi hắn là người tộc Lam Tinh, nhưng nhóm tiền bối lại không người nào biết hắn tồn tại.” Lý Cảnh Nhiên luôn là người cẩn thận, người đột nhiên xuất hiện, hắn nhất định sẽ tăng cường điều tra, thế nhưng kết quả điều tra lại khiến hắn hoảng sợ.

Hơn nữa chuyện này hắn cũng đã tìm Tư Nguyên chứng thực sự thật? Nam nhân này nhìn qua hơn hai mươi, nhưng ít nhất cũng hơn trăm tuổi, hiện tại bộ dáng của hắn ta xấp xỉ tuổi bọn họ, đến bản thân hắn cũng thấy chuyện này phi thường quỷ dị.

Nghe Lý Cảnh Nhiên nói, tâm Lý Mặc Nhiên càng trầm xuống, xem ra lần này muốn qua chuyện không phải dễ dàng.

Đợt cũ vừa yên ổn, sóng gió lại nổi lên.

“Nương tử đi nơi nào rồi?” Nghĩ đến chuyện người nọ nói qua muốn thu nương tử làm đồ đệ, Lý Mặc Nhiên có chút lo lắng, hắn có thể không để ý an nguy của mình, nhưng lại không thể không lo lắng nương tử.

“Đại ca, Bạch Tiểu Mễ mạnh hơn nhiều so với huynh nghĩ!” Lý Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Đại ca nhà mình, mặc kệ Đại ca trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, đều đối đãi với Bạch Tiểu Mễ như tiểu nữ tử mềm mại yếu đuối, nữ tử kia căn bản chỉ nhìn mảnh mai bề ngoài, trên thực tế mạnh đến đáng sợ?

Hơn nữa một năm không thấy, hắn phát hiện võ công nàng cơ hồ vượt qua hắn, tốc độ tiến bộ hắn trước đây chưa từng thấy.

“Nhị đệ, đó là Đại tẩu của ngươi, Đại ca hy vọng về sau không cần làm chuyện thương tổn đến nàng!” Lý Mặc Nhiên nhìn về phía Nhị đệ, chuyện ngày hôm qua hắn vẫn đặt trong lòng.

“Đại ca, không phải huynh khôi phục trí nhớ đấy chứ?” Lý Cảnh Nhiên không xác định hỏi, nếu trước khi mất trí nhớ, Đại ca có thái độ như vậy hắn thấy không kỳ quái, nhưng nếu là sau khi mất trí nhớ, Lý Cảnh Nhiên nhìn Đại ca, muốn xác định suy nghĩ của mình.

“Này có khác nhau sao?” Lý Mặc Nhiên không trả lời Lý Cảnh Nhiên, quay đầu nhìn về hướng khác.

“Xem ra Đại ca chưa khôi phục trí nhớ, thật không biết Bạch Tiểu Mễ có mị lực gì, Đại ca cho dù mất trí nhớ cũng bị mê hoặc!” Lý Cảnh Nhiên trêu chọc nói.

Lý Mặc Nhiên nhếch khóe miệng, kỳ thật trước không thấy nương tử, người nào nói với hắn, hắn sẽ thế nào nếu thích một nữ tử, sẽ yêu một nữ tử, chính hắn cũng không tin tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy nương tử, hắn không thể không tin tưởng.

Trước kia bản thân hắn như không có tâm, hoặc tâm vô cảm, một khắc nhìn thấy nương tử, tim hắn đã có độ ấm, chỗ thiếu hụt nhất thời bị tràn đầy, cảm giác này rất kỳ lạ nhưng hắn không chán ghét, chẳng những không chán ghét mà còn vô cùng thích.

Hắn tin tưởng trước khi bản thân mình mất trí nhớ, chính hắn đã vô cùng yêu nàng, nếu không, cũng sẽ không có cảm giác như vậy.

“Đợi Nhị đệ gặp được người thương, sẽ hiểu rõ tâm tư Đại ca bây giờ rồi!” Lý Mặc Nhiên cười cười, vỗ bả vai Lý Cảnh Nhiên.

“Ha ha, có lẽ đi!” Lý Cảnh Nhiên từ chối cho ý kiến, kỳ thật hắn không chấp nhận chuyện lại có một người như thế xuất hiện, nữ tử duy nhất hiện tại khiến hắn cảm giác được….

“Đại tẩu cùng Tam đệ đi ra ngoài, Đại ca, vừa rồi người kia tìm huynh có chuyện gì?” Lý Cảnh Nhiên lo lắng hỏi.

“Tam đệ nghe qua Ngũ hành Nguyên tâm thạch chưa?” Tiến vào thư phòng, Lý Mặc Nhiên ý bảo Lý Cảnh Nhiên đóng cửa lại rồi hỏi.

“Ngũ hành Nguyên tâm thạch trong truyền thuyết, là hoa thạch căn cơ chiếm giữ đại lục, lấy được nó chẳng khác nào có được thiên hạ, hay nói có thể hủy đi toàn bộ đại lục Hoa Thương, tại sao Đại ca lại hỏi việc này, chẳng lẽ người kia tới vì Ngũ hành Nguyên tâm thạch sao?” Lý Cảnh Nhiên tự nhiên hiểu, thấy Đại ca hỏi, liền nghĩ đến nguyên nhân trong đó.

Chẳng lẽ là Ngũ hành Nguyên tâm thạch trong truyền thuyết, Lam Tinh tộc bọn họ cũng có sao? Lý Cảnh Nhiên nhạy bén cảm thấy được, Đại ca có chuyện mà hắn không biết.

Thế nhưng lại là vật trong truyền thuyết? Vài năm qua, hắn vẫn vì bảo vệ tương lai mà bận rộn, những chuyện khác căn bản không đặt trong lòng, nếu lần này không gặp Mạc Tư, hắn còn không biết nguyên lai trên thân mình còn có bảo vật như vậy.

Biết trên người có bảo vật, Lý Mặc Nhiên cũng không cao hứng, ngược lại thấy có chút khó khăn, sau khi báo thù xong, hắn chỉ muốn sống an ổn qua ngày, nhưng hiện tại lại gặp phải sự việc này.

“Đại ca, nhà chúng ta có phải có vật đó hay không?” Lý Cảnh Nhiên khẳng định hỏi.

“Ừ! Mạc Tư đến là vì nó!” Lý Mặc Nhiên không giấu diếm, đối với người hắn có thể không tin nhưng với Nhị đệ mình, Lý Mặc Nhiên tin tưởng.

“Vậy Đại ca muốn làm sao bây giờ?” Mạc Tư cường đại, vài chục năm trước không có đối thủ địch lại, một người có thể diệt cả môn phái là chuyện không phải không có, hiện tại người này xuất hiện ở đây, Lý Cảnh Nhiên nói không lo lắng là giả.

Bọn họ vừa mới báo thù, vốn cho rằng sẽ có cuộc sống bình thường, lại thật không ngờ gặp phải chuyện này.

“Giữ lại vật này kỳ thật cũng là một mối họa, đối với Lam Tinh tộc chưa hẳn là chuyện tốt!” Bất quá ngay cả như vậy. Lý Mặc Nhiên vẫn cảm thấy không thể dễ dàng giao vật đó ra.

“Đại ca muốn giao đồ cho Mạc Tư!” Lý Cảnh Nhiên nghe lời Lý Mặc Nhiên nói cũng không quá ngạc nhiên, hai người không phải người tham lam, cho nên đối phương nghĩ gì đều hiểu.

“Không dễ dàng như vậy, trước yên lặng quan sát, xem hắn có thể lấy gì ra để đổi, vừa rồi hắn còn đề nghị giao thần y cốc cho ta, Nhị đệ thấy thế nào?” Kỳ thật thu nạp một thế lực quả thật có lợi nhưng trong đó cũng có nguy hiểm, đó chính là lòng trung thành của người trong thần y cốc đối với bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn không đáp ứng ngay.

“Thần y cốc, quả thật là hấp dẫn rất lớn!” Lý Cảnh Nhiên đăm chiêu nói.

“Đại ca, ngươi có hỏi hắn mục đích hay không, nếu hắn có được thứ này rồi sau đó đối phó với chúng ta thì sao?” Không thể không có tâm phòng bị người.

“Đây cũng là điều Đại ca băn khoăn!” Vật này, muốn cho, nhưng cho lại có nguy hiểm.

“Vậy Đại ca tính toán làm thế nào?” Lý Cảnh Nhiên gật đầu, lo lắng nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.

“Nhị đệ không cần lo lắng, Đại ca sẽ giải quyết!” Lý Mặc Nhiên đứng lên đi ra ngoài, chỉ một buổi sáng không gặp nương tử, hắn thật nhớ nàng nha!

“Đại ca, huynh muốn đi đâu?” Lý Cảnh Nhiên theo ra ngoài.

“Tìm nương tử!” Chỉ cần nghĩ đến nương tử, khóe miệng Lý Mặc Nhiên nhịn không được liền cong lên, tâm tình xấu đều tan hết.

“A!” Lý Cảnh Nhiên sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ cười cười, Đại ca thật là!

Bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất tại sân cửa, Lý Cảnh Nhiên đi về viện của mình.

Thời điểm Lý Mặc Nhiên trên đường nhìn thấy nương tử nhà mình, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp.

“Đại ca, sao huynh lại tới đây, đã ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn nhé!” Thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mễ rời đến trước cửa tửu lâu, Lý Thụy Nhiên tò mò nhìn qua, phát hiện thực ra là Đại ca nhà mình, lập tức gọi hắn.

Lý Mặc Nhiên gật đầu tiến vào, bước nhanh ngồi xuống bên người Bạch Tiểu Mễ, nhưng ánh mắt lại dừng trên dung nhan tuyệt thế ngồi đối diện kia, người này đã ra đến đây nhanh như vậy, lại còn cùng một chỗ với nương tử, Lý Mặc Nhiên không cảm thấy chuyện này là trùng hợp.

“Tại sao ngươi lại ra đây hả?” Bạch Tiểu Mễ hỏi, vốn hai người đang ăn cơm, đột nhiên xuất hiện thêm hai người, kỳ thật trong lòng Bạch Tiểu Mễ không cao hứng cho lắm.

“Đương nhiên đến tìm nương tử nha!” Lý Mặc Nhiên tự nhiên nói.

“Tìm ta làm gì!” Không phải vừa mới tách ra sao?

“Không có việc gì, chỉ là nhớ nương tử thôi!” Lý Mặc Nhiên trái lại da mặt dày, không quản bên cạnh hỏi cái gì, ấm giọng nhỏ nhẹ cầm tay nhỏ trắng nõn của Bạch Tiểu Mễ.

“Ba hoa, ăn cơm đi!” Bạch Tiểu Mễ nóng mặt, nhất thời hai má ửng đỏ đẩy tay hắn ra, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu ăn cơm.

“Được, được, ăn cơm, ăn cơm!” Lý Mặc Nhiên nở nụ cười, ân cần gắp rau cho nương tử nhà mình.

Lý Thụy Nhiên hiển nhiên coi như không thấy, từ tốn ăn cơm, người xinh đẹp như trích tiên kia trái lại ngẩng đầu liếc nhìn Lý Mặc Nhiên, trong mắt chợt lóe hào quang, thời điểm đầu hắn vừa cúi đầu, bỗng nhiên Lý Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người nhất thời đối địch, trong mắt đều hiện lên ngọn lửa không biết tên, chỉ là rất nhanh chuyển rời ánh mắt, tựa hồ chưa từng có chuyện vừa rồi xảy ra.

“Nương tử, về sau xuất môn cũng phải cẩn thận một chút, đừng có thân cận quá với người lạ biết không? Hiện tại người xấu rất nhiều đấy!” Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên thành khẩn, tươi cười nói, dặn dò thật cẩn thận.

“Ngươi cho ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?” Bạch Tiểu Mễ nhất thời không biết nói sao nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, lập tức cười mắng!

“Oan uổng quá! Vi phu làm sao có thể so sánh nương tử với đứa nhỏ ba tuổi chứ, nếu nương tử là đứa nhỏ ba tuổi, vậy vi phu chẳng phải sẽ chờ rất lâu sao!” Lý Mặc Nhiên vĩnh viễn vẫn là bộ dáng thật thà phúc hậu, nhưng lời hắn nói ra lại không cảm thấy được thành thật.

“Mau ăn cơm của ngươi đi, ăn cơm rồi mà vẫn không ngăn được miệng ngươi!” Bạch Tiểu Mễ nhất thời chịu không nổi Lý Mặc Nhiên, gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng hắn, xem hắn còn nói thế nào.

“Hi! Nương tử ăn ngon thật!” Lý Mặc Nhiên vừa nhai đồ ăn vừa không quên bổ sung thêm.

Bạch Tiểu Mễ nhất thời nhịn không được trừng mắt, không thèm cãi lý với nam nhân vô lý này.

“Mạc Tư, chuyện của ngươi tốt chứ?” Lúc ấy ở trên đường, người này có nói là tới làm việc, hiện tại nhìn hắn nhàn nhã ở Lam Tinh phủ, Bạch Tiểu Mễ nhịn không được tò mò hỏi.

Lý Mặc Nhiên nghe lời này, cũng ngẩng đầu nhìn hướng Mạc Tư.

Lý Thụy Nhiên không để tâm, tiếp tục ăn.

“Vẫn đang tiến hành nhưng xem ra không được thuận lợi.” Mạc Tư như có như không nhìn thoáng qua Lý Mặc Nhiên.

“Vậy là cực kỳ khó giải quyết sao? Ta có thể giúp hay không…, ai ôi! Lý Mặc Nhiên ngươi làm gì ta!” Bạch Tiểu Mễ còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên cảm thấy bên hông tê rần, trực tiếp đập bàn tay tác quái kia, trừng mắt mắng hắn.

“Nương tử, cốc chủ Mạc vốn là một thế hệ võ lâm chí tôn, chỗ nào cần nàng hỗ trợ chứ, nương tử nàng cũng đừng mù quáng tham gia chứ!” Lý Mặc Nhiên cười ôm người vào trong ngực, nói xong hắn còn nhìn cảnh cáo thoáng qua Mạc Tư, trong mắt uy hiếp rõ ràng.

“Lý tộc trưởng nghiêm trọng vấn đề rồi, việc này có lẽ Tiểu Mễ thật sự có thể giúp không chừng!” Dường như không nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Lý Mặc Nhiên, Mạc Tư tiếp tục vẻ mặt tiên nhân nói.