Độc Sủng Manh Phi

Chương 108: Thích phụ thân nhất




Edit: tart_trung​

Mở phật hộp ra, bên trong có một đóa băng thanh ngọc liên thánh khiết, màu trắng nhàn nhạt, vầng sáng tỏa ra từ mỗi cánh hoa phát ra, giống như quầng trăng, thánh kiến và mỹ lệ.

Đầu ngón tay hắn đặt trên cánh sen, giống như được thanh quang gột rửa qua, dát lên một tầng ánh sáng mỏng manh

Tiêu Diệc Nhiên lẳng lặng nhìn đóa băng thanh ngọc liên trong tya, lại nhớ tới linh đồng nói: “Băng thanh ngọc liên thụ Phật quang có thể tẩm bổ ba trăm năm, có thể giúp người ta thoát thai hoán cốt, tất nhiên cũng có thể giúp hồ ly Tuyết Linh có thể thành người, đóa băng thanh ngọc liên này còn nửa tháng nữa sẽ đầy ba trăm năm tuổi, về phần dùng như thế nào, Vương gia tất nhiên tự có kết luận”.

Còn mười ba ngày, Vũ nhi liền có thể trở thành người, nghĩ tới chuyện này, đôi mắt đen của Tiêu Diệc Nhiên ánh đầy vẻ chờ mong, mười ba ngày không lâu lắm, mỗi ngày qua đi hắn lại đếm một lần, phần chờ đợi dài dằng dặc này khiến tim đập càng nhanh hơn.

Gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, nhìn tiểu hồ ly đang ngủ say trên giường, độ lớn của nó cũng chỉ bằng cỡ bàn tay, độ dài vửa khít một vòng ôm, nghĩ tới không lâu nữa nàng sẽ thật sự trở thành một thiếu nữ, Tiêu Diệc Nhiên không chỉ có cảm giác “phụ thân” có con gái mới lớn, càng giống như một phu quân nhìn tiểu thê tử lớn lên.

Đóng hộp Phật lại, băng thanh ngọc liệt thánh khiết bị khóa trong hộp.

hắn rất chờ mong, chờ một ngày, nàng dùng giọng nói ngọt ngào gọi hắn một tiếng phu quân, mà đời này, hắn chỉ muốn làm phu quân của mình nàng.

Người hắn yêu, chỉ có tiểu hồ ly trước mặt vẫn đang ngủ say này, không có nàng, trên đời này cũng không còn ái đáng giá nữa, cho nên, đời này có thể có được nàng, hắn liền muốn cho nàng vô vàn sủng ái, độc nhất vô nhị.

Phần độc sủng này, cho dù hắn không nói ra, cũng sẽ khắc trong tim hắn, hắn sẽ sủng ái nàng cả đời.

---***---

Ngày kế tiếp.

Triệu Vũ và hoàng thượng Nam Việt Quốc thương lượng nửa ngày, cũng không đạt được sự đồng ý của Hoàng đế cho phép Thẩm Thiên Thiên gả cho Nhiếp chính Vương, ngay lúc ông ta đang buồn rầu, thì thị vệ bẩm báo lại, nói là Nhiếp chính Vương sắp rời Nam Việt về Đông Phong Quốc, lời kế tiếp của Triệu Vũ giống như cái xương cá cắm ở yết hầu, nói hay không nói đều thấy khó chịu.

Thẩm Hồng Lãng nghe nói Tiêu Diệc Nhiên sắp về Đông Phong Quốc, trên mặt và trong lòng ông đều cảm thấy rất vui vẻ, lần này có thể cắt đi tơ tưởng của Triệu Vũ muốn Thẩm Thiên Thiên gả đi.

Có điều, sự vui vẻ này của Thẩm Hồng Lãng không kéo dài được lâu, bởi vì không lâu sau đó, Nam Việt Quốc sắp đổi chủ, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, lần này, Nhiếp chính Vương lại không ngăn cản nam nhân lòng lang dạ thú kia thôn tin Nam Việt Quốc của ông ta.

Lúc Tiêu Diệc Nhiên chuẩn bị lên đường, liền mang theo tiểu hồ ly đi trên đường mua bánh ngọt cho nó ăn đỡ đói, bánh ngọt nóng hổi vừa mua về, nó liền dùng móng vuốt giữ lấy mà gặm.

Việc này thật khiến người đi đường kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe nói hồ ly cũng ăn bánh ngọt, lúc nay không chỉ tận mắt nhìn thấy, mà còn thấy rõ đó là một con tiểu Tuyết hồ vô cùng đáng yêu, sao có thể không ngạc nhiên?

Tiêu Diệc Nhiên thầm chửi mấy tên nam nhân đang nhìn tiểu hồ ly chằm chằm, mặc dù ánh mắt những nam nhân này nhìn tiểu hồ ly chỉ vì hiếu kì, cũng không có ý khác, nhưng cũng khiến trong lòng Tiêu Diệc Nhiên không thoải mái.

Mấy nam nhân kia cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt của hắn, toàn thân run rẩy, thật sự cảm giác được công tử tôn quý đang ôm tiểu hồ ly không cao hứng, đánh phải tiếc hận dời ánh mắt đi, Tiểu Tuyết hồ đáng yêu như vậy, vốn định nhìn nhiều vài lần, bây giờ xem ra không được rồi.

Lên xe ngựa, ngăn cách với thế giới bên ngoài, gương mặt lạnh buốt của Tiêu Diệc Nhiên mới dịu đi mộtchút.

Tử Lạc Vũ gặm bánh ngọt xong, quay lại ghé vào người Tiêu Diệc Nhiên mà lăn lộn.

“Chi chi chi…” Phụ thân, con muốn biến thành người!

Tiêu Diệc Nhiên cũng nhìn thấy nó khoa tay múa chân, cũng biết đồ nó muốn nhắc tới băng thanh ngọc liên.

“Vũ nhi đừng vội, băng thanh ngọc liên còn cần tẩm bổ 12 ngày, mới có thể ăn được”. Ngón tay thon dài bắt lấy móng vuốt nghịch ngợm của nó, vuốt ve lòng bàn tay béo múp của tiểu hồ ly, trên móng vuốt ngược lại có không ít thịt, vì sao lúc biến thành tiểu thiếu nữ lại tinh tế như vậy?

Tiểu hồ ly nghẹo đầu nhìn hắn, hai mắt sững sờ nhìn đỉnh xe ngựa, bốn móng vuốt chỉ trời không nhúc nhích.

“Chi chi chi> Chi chi chi?” Vì cái lông gì? Vì cái gì?

Nhìn thấy bộ dáng nóng vội của tiểu hồ ly, Tiêu Diệc Nhiên xoa xoa đầu xù của nó, lông hình như dài hơn một chút, cũng mềm mại hơn nữa.

“Đóa băng thanh ngọc liên này thụ phật quang, qua 12 ngày nữa vừa sặn sinh trưởng 300 trăm năm, sau khi Vũ nhi ăn nó, liền có thể duy trì hình người vĩnh viên, rốt cuộc không cần lo lắng bị biến lại thành hồ ly nữa”. Tiểu hồ ly này không phải vẫn luôn muốn biến thành hình người vĩnh viễn sao? 12 ngày nữa liền có thể biến mộng tưởng trở thành sự thật.

Tiểu hồ ly chớp mắt, trong nháy mắt đôi mắt đó tỏa ra hào quang chói lọi, thân thể nghiêng một bên, lăn lộn đứng dậy, miệng hồ ly mở ra cười, chân sau nhún lên, nó đưa chân trước miễng cưỡng ôm lấy bả vai Tiêu Diệc Nhiên, duỗi cổ, hôn một cái lên mặt hắn.

Tiêu Diệc Nhiên dùng tay nâng đuôi và chân sau của nó, đề phòng tiểu hồ ly này nghịch ngợm tới té ngã, gương mặt tuấn tú và tiểu hồ ly bốn mắt nhìn nhau, ngón tay nhịn không được chọt chọt lên trán nó, dịu dàng nói: “Nghịch ngợm”.

Tiểu hồ ly bị chọt trán, theo phản xạ chớp mắt một cái, váng đầu nghiêng về sau một chút, lại trở lại chỗ cũ, vẻ mặt có chút ngốc nghếch, dáng vẻ ngu ngơ đáng yêu.

“Ngồi xuống, xe ngựa xóc nảy, ngươi té xuống, ta cũng không chịu trách nhiệm.” Tiêu Diệc Nhiên ngậm cười nói.

Tiểu hồ ly lắc lắc đầu, nằm sấp một lúc lâu, nó muốn nhảy nhót một chút, nhưng không gian trong xe ngựa không đủ lớn, nó ở trong xe nhảy ngót, bốn chân cách mặt đất một lúc không chừng lại văng ra khỏi xe ngựa, vẫn là nằm trong ngực hắn tương đối an toàn.

Chân sau của nó gõ gõ trên tay hắn, nó lung lay người giống như cử động của con lật đật, còn hắn, từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt chân để nó tiếp tục bật hai chi lên.

Nhảy mệt rồi, tiểu hồ ly ghé vào trong ngực hắn, nghiêng đầu nghỉ ngơi.

Tử Lạc Vũ vừa nghỉ vừa nghĩ, từ khi nàng ăn băng thanh ngọc liên thứ hai tới nay cũng hơn một tháng, vậy nàng không phải sẽ biến thành hồ ly một thời gian dài như vậy chứ? Có vẻ như, lần này nước băng thanh trong ao rất rất nhiều! Có phải nàng sẽ không sớm biến lại thành người không?

không chờ tới nàng nghĩ ra cách tiếp theo, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Tiêu Diệc Nhiên theo bản năng ôm chặt tiểu hồ ly trong ngực, đôi mắt đen như mực lóe qua hàn quang.

“Thần phụng mệnh Thẩm Thiên Thiên công chúa, tới đây đưa tin cho Nhiếp chính Vương, mời huynh đài tạo điều kiện”. Thị vệ cản xe ngựa nói.

“Cái này không được, chuyện chủ tử ta không thích, ta làm thuộc hạ sao có thể tạo thuận lợi cho ngươi? Vẫn là mời về đi!” trên gương mặt tuấn tú của của Nguyệt Sắc không có bao nhiêu cảm xúc, loại chuyện này hắn đã gặp rất nhiều, nữ nhân ái mộ chủ tử hắn cũng rất nhiều, chủ tử ghét nhất là những hoa si này viết thư tình cho người, nếu hắn giúp Thẩm Thiên Thiên, chính là tự mình đi tìm đường chết.

Coi như hắn là khúc gỗ cũng nhìn ra, tình cảm mà chủ tử đối với tiểu chủ tử căn bản không phải tình thương của phụ thân gì, mà là một loại sủng ái vì yêu, cho nên, hắn sao có thể ngốc tới nỗi để Nam Việt công chúa đưa thư tỏ tình cho chủ tử chứ?

“Hôm nay ta không thể pkhông giúp công chúa đưa thư cho Nhiếp chính Vương, trừ khi ngươi muốn ta tự mình lên xe ngựa”. Thị vệ cầm thư trong tay, bộ dáng không hoàn thành nhiệm vụ không bỏ qua.

Trong mắt Tiêu Diệc Nhiên dần dần biến đổi, trước là lóe lên tia khát máu, sau đó, lại giấu đi sát khí, ở trước mặt Vũ nhi, hắn vẫn không muốn để nàng thấy máu tanh.

“Trở về nói với Nam Việt công chúa, với tư sắc của nàng ta, không thể nào lọt vào mắt bổn vương, nàng ta còn dây dưa nữa, sẽ chỉ làm bản vương chán ghét như ruồi giòi”. Lời nói băng lãnh vô tình từ trong xe ngựa truyền ra, khiến cho người ta không có chút chỗ để phản bác.

Đường đường là công chúa một nước lại bị ví von thành ruồi bọ, có thể thấy lời này thật quá khó nghe, coi như nữ nhi nhà bình thường nghe được nam tử mình thổ lộ nói ra lời này, chỉ sợ cũng muốn nhảy xông mà chết. Thẩm Thiên Thiên là công chúa một nước, nếu thật sự nghe được lời này, tầng da trênmặt giống như bị lột sống vậy.

Thị vệ Nam Việt Quốc tái xanh mặt, nhưng cũng không thể phản bác, Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc ngay cả hoàng thượng còn không dám đắc tội, một thị vệ nhỏ bé như hắn ta, sao lại dám chứ?

Nguyệt Sắc nhìn thấy vẻ mặt của thị vệ đó, cười lạnh một cái, kêu thị vệ đánh xe ngựa đi vòng qua, đồng thời, hàng mi hắn cũng cong lên, từ lúc nào mà Vương gia dễ nói chuyện như vậy? Trước kia khi gặp chuyện này, không phải trực tiếp giết không tha sao? HÔm nay lại tha cho thị vệ này một mạng.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, một đôi mát tròn nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên, trong lòng thầm đắc ý, mỹ nam Vương gia nói chuyện không chỉ sắc bén, ánh mắt còn rất cao, vậy rốt cuộc nữ tử nào mới có thể lọt vào mắt hắn? CHẳng lẽ là nàng sao? thật là nàng sao? Chẳng lẽ sắc đẹp của nàng đã tới cảnh giới dung mạo như tiên rồi?

Aiz! Làm sao chính nàng lại không phát hiện ra chuyện này chứ? Tiểu hồ ly nào đó thầm tự luyến trong lòng…

Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy đôi mắt của tiểu hồ ly lóe sáng, không biết đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì, còn xòe chân che miệng cười trộm, thật không biết đang có chuyện gì vui?

không phải là vì lời hắn vừa nói chứ? Vị vương gia nào đó hơi đảo mắt, gật gật đầu, khả năng này rất lớn.

*** *** ***

Hai ngày sau.

Xe ngựa đến Tiêu Vương Phủ.

Tiêu Diệc Nhiên ôm tiểu hồ ly xuống xe ngựa, hắn vẫn còn tinh thần, nhưng tiểu hồ ly trong ngực hắncó chút rã rời rồi, đại khái là vì ngồi trên xe ngựa lắc lư một thời gian dài.

“Tiêu huynh, đã lâu không gặp”. Văn Nhân Khanh mỉm cười đi tới, quạt xếp trong tay nhẹ phe phẩy, khi hắn nhìn thấy tiểu hồ ly trong ngực Tiêu Diệc Nhiên, nụ cười trên mặt cũng có chút rộng hơn

Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng nhìn Văn Nhân Khanh một cái, lạnh giọng nói: “Văn Nhân Khanh, ngươi còn có chủ ý lấy máu hồ nhi của bổn vương, bản vương không ngại phế hai tay ngươi”.

Nội tâm nho nhỏ của Văn Nhân Khanh bị hù tới nhảy loạn, Tiêu Diệc Nhiên sao lại trở nên bạo lực như thế? Trước kia, hắn ta mặc dù lạnh lùng với Văn Nhân Khanh hắn, nhưng cũng không dùng mấy lời cảnh cáo như vậy”.

“Vậy gương mặt phong hoa tuyết nguyệt của đại thần y ta làm sao bây giờ?” Thần y nào đó để ý nhất là gương mặt mình, nghe ý của Tiêu Diệc Nhiên, hắn có phải sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành đệ nhất mỹ nam rồi không?

“Văn Nhân Khanh ngươi cảm thấy mặt quan trọng hay tay quan trọng?” Tiêu Diệc Nhiên hừ lạnh hỏi ngược lại.

Tiểu hồ ly buồn cười nhìn bộ dáng xoắn xuýt của Văn Nhân Khanh, làm một thần y, hai tay so với tính mạng còn quan trọng hơn, vấn đề như vậy, tên kia còn phải nghĩ một lúc lâu sao?

“Hai cái đều quan trọng”. Vị thần y nào đó rốt cuộc nghĩ ra đáp án.

Mắt đen của Tiêu Diệc Nhiên quét qua mặt Văn Nhân Khanh một cái, con người lạnh như băng tuyết đitới bên cạnh hắn.

Người khác không hiểu biểu tình lạnh buốt này của Tiêu Diệc Nhiên, không có nghĩa Văn Nhân Khanh không hiểu, vẻ mặt Tiêu Diệc Nhiên có ý là, nếu Tiêu Diệc Nhiên là nếu hắn dám lấy của tiểu hồ ly mộtgiọt máu, chính là đối địch với Tiêu Diệc Nhiên.

Văn Nhân Khanh khoanh hai tay trước mặt, nhìn thân ảnh màu đen kia dần dần bước tới, hắn lẩm bẩm nói: “Cũng không phải vương phi của ngươi, bảo vệ chặt chẽ như vậy làm gì? thật đúng là không thông tình đạt lý”.

Mãi tới khi thân ảnh màu đen đi vào phòng, Văn Nhân Khanh mới lâm vào trầm tư, trước đó vài ngày hắn mang theo “vũ Nhi” đi gặp Lưu Trần, nhưng thái độ Lưu Trần rất lãnh đạm, giống như không phải trước đây hắn ta vô cùng yêu thương đứa nhỏ này vậy? Vì sao lại thế? Mà hắn cũng mơ hồ cảm thấy “vũ nhi” có vẻ không giống Tiểu Vũ trong ấn tượng của hắn lắm.

Bây giờ “Vũ nhi” không có tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của Tiêu Vũ trước kia.

Xem ra trong Tiêu Vương Phủ có một bí mật không ai có thể biết, Văn Nhân Khanh hắn lại là người vô cùng yêu thích bí mật.

ừ, hắn nên lưu lại…

Vào ban đêm tiểu hồ ly biến thành tiểu thiếu nữ, cả cơ thể trần truồng nhưng chủ nhân không hề hay biết, đại khái là mộng quá đẹp rồi.

Tiêu Diệc Nhiên vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, cũng không quấy rầy giấc ngủ của nàng, mặc dù hắn rất muốn làm một số chuyện, nhưng cuối cùng vẫn áp chế máu huyết đang sôi trào, chỉ yên tĩnh cùng nàng chìm vào giấc ngủ, mặc kệ có thật ngủ hay không, mắt hắn vẫn nhắm lại.

Ngày thứ hai, Tử Lạc Vũ tỉnh dậy, còn cho rằng mình là tiểu hồ ly, nhảy nhót một lúc mới nhìn toàn thân lõa lồ trong gương, nhưng nàng toàn nhảy nhót trong ngực Tiêu Diệc Nhiên, mà lúc này, hắn cũng mở đôi mắt đang nhắm ra…

“Phụ thân sắc lang”. Người nào đó nâng tay lên, muốn đánh vị vương gia nào đó đã nhìn hết của nàng.

Tiêu Diệc Nhiên cũng không tránh, cũng không ngăn cản nàng, mắt đen trầm lặng nhìn tay nhỏ của nàng đánh hắn.

Lúc Tử Lạc Vũ sắp đánh lên mặt hắn liền ngưng lại kịp thời, ánh mắt nàng híp lại, cong miệng lên, con sói xấu xa vẫy đuôi này nhất định có mục đích gì đó, nên mới bình tĩnh để nàng đánh như vậy, nếu nàng thật sự đánh xuống, sẽ bị lừa.

“Hết giận rồi hả?” Tiêu Diệc Nhiên kéo nàng vào trong lòng, đắp chăn, lúc nãy hắn đã chuẩn bị bị nàng đánh một cái, dù sao hắn cũng làm nhiều chuyện không nên làm với nàng, một bạt tai này, hắn nhận được.

Nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại thay đổi chủ ý, còn dùng ánh mắt lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử để nhìn hắn…

“Chưa hết giận thì phải làm sao đây?” Nàng đẩy hắn ra, thân mình tránh qua một bên, trên mặt còn có chút lửa nóng.

“Chưa hết giận, có thể đánh tiếp”. hắn nghiêng người, Tiêu Diệc Nhiên thấy động tác tránh né của nàng, trong lòng hắn có chút không thoải mái.

Tử Lạc Vũ không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên sẽ chủ động muốn nàng đánh hắn, sói vẫy đuôi xấu xa này muốn ăn đòn, cũng đừng trách nàng hạ thủ với hắn, nhìn hắn không nhúc nhích, thản nhiên tiếp nhận, dáng vẻ này thật khiến nàng không hạ thủ được.

“PHụ thân, con không ra tay được”. vẻ mặt Tử Lạc Vũ đau khổ nói ra, thật ra, nếu nàng đánh hắn thật, nàng sẽ có chút đau lòng, đúng, chỉ có một chút đau lòng, cảm giác rất kỳ quái.

Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên ấm hơn, tâm cũng vì câu nói này của nàng mà trở nên ấm áp, không xuống tay được, cái này chứng tỏ nàng cũng để ý hắn.

“Vũ nhi, con có đối với ta…” Tiêu Diệc Nhiên nhìn Tử Lạc Vũ thâm tình lại đầy hàm ý, câu nói kế tiếp có chút khó mà nói ra miệng, hắn còn chưa thể xác định được tâm ý của nàng, nếu hỏi quá rõ ràng, hắn sợ sẽ hù nàng sợ, càng sợ câu trả lời của nàng với hắn sẽ giống như lúc nàng nói với Úy Trì Nhạc vậy.

“Hửm?” Tử Lạc Vũ sửng sốt, đối với hắn cái gì? Sao không nói hết lời?

“không có gì, không còn sớm nữa, rời giường đi”. Cuối cùng hắn vẫn không hỏi ra miệng, nàng còn nhỏ, bây giờ nói chuyện tình cảm có chút sớm, lại nói, tình cảm có thể vun đắp, nàng ở với hắn một thời gian lâu, tự nhiên sẽ có tình cảm với hắn.

“Phụ thân, người còn chưa nói hết câu”. Ném ra một nửa, lưu lại một nữa, không phải nghẹn chết nàng sao?

“Ta chỉ muốn hỏi Vũ nhi có thích phụ thân không?” hắn đổi một phương pháp khác, loại vấn đề này, đáp án hẳn à không cần hỏi cũng biết, tiểu hồ ly thông minh nhất định sẽ nói thích.

“Thích! Con thích phụ thân nhất!” Nàng cười hì hì một tiếng, tay nhỏ trong chăn nắm lấy tay hắn mà lắc lác, giống như tiểu hài tử làm nũng.

Cho dù hắn đã biết trước đáp án, nhưng nghe được nàng nói nàng thích hắn nhất, tim vẫn không nhịn được mà đập nhanh mãnh liệt, phần thích nhất này, hắn hi vọng là không thể thay thế, là vĩnh viễn.

---***---

Yên Chi Lâu.

trên đệm thêu uyên ương đỏ thẫm, một nam tử mặc đồ trắng nằm nghiêng người ngủ, trên gương mặt giống như thần đã mất đi huyết sắc, hiện ra vẻ nhu nhược, đôi mắt đen của hắn càng thêm tĩnh mịch, càng thêm thê lương.

Vũ nhi, nàng thật sự không yêu Trì Nhạc sao?

Từng, đều là những lời hoa lệ thôi sao?

Những chuyện trước kia, nàng cứ thế xóa bỏ sạch sẽ sao?

“Ọe ~” hắn lại phun ra một ngụm máu, máu vấy lên chăn đỏ thêu uyên wong, giống như một đóa hoa, thê mỹ mà yêu diễm.

“Phi Y”. Phan An đứng đầu giường vội vàng ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú mang theo lo lắng, đây đã là lần nôn ra máu thứ mười trong ngày, nhìn thấy bộ dáng Phi Y càng ngày càng yếu ớt, hắn khôngchỉ đau lòng, mà còn rất sợ hãi.

“Ngậm miệng”. Úy Trì Nhạc tức giận quát lên, cũng không lau đi máu bên môi, hắn lạnh lùng nhìn Phan An nói: “Gọi ta thái tử”.

Mắt Phan An tối đi, đắng chat nói: “Vâng, thái tử”.

“Tiêu Diệc Nhiên có mang bé cưng của bản cung về Đông Phong Quốc không?”

Tiêu Diệc Nhiên quả nhiên giỏi tính toán, vậy mà sử dụng kế điệu hổ ly ớn lừa gạt hắn tới Đông Phong Quốc, còn hắn ta lại cùng bé cưng đi Nam Việt Quốc”.

“Bẩm thái tử, bé cưng hiện ở Tiêu Vương Phủ”. Người hắn yêu, tâm tâm niệm niệm lại là tiểu hồ ly tinh kia, còn bắt hắn phải gọi hồ ly tinh kia là bé cưng của thái tử.

Phi Y, ngươi sao lại đối với ta tàn nhẫn như vậy?

Có khi nghĩ tới, hắn thật không nên động tình đối với người mặc nữ trang này, biết rõ hắn ta là nam nhân, còn muốn như con thiêu thân đâm đâu vào lửa, còn muốn ảo tưởng sẽ có kết quả, thật là ý nghĩ ngu xunar?

Úy Trì Nhạc đè tay lên giường, chống đỡ thân thể, cơ thể hắn lung lay muốn xuống giường, hắn muốn đi tìm bé cưng.

“Thái tử”. Phan An kịp thời đỡ lấy cơ thể Úy Trì Nhạc, đau lòng gọi.

Phi Y đã thành bộ dạng này, chẳng lẽ còn muốn đoạt lại tiểu hồ ly kia từ trong tay Tiêu Diệc Nhiên sao? Có khả năng sao? Thành thật được sao?

“Buông ra”. Úy Trì Nhạc cực kỳ không thích có người đụng vào thân thể hắn, cho dù là xiêm y cũng khiến hắn chán ghét.

Phan An nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn, trái tim như bị xé nứt ra, hắn ta yêu người này như vậy, sao lại khiến người này chán ghét mình chứ? không, hắn không thể tiếp nhận được.

Phan An không chỉ không buông Úy Trì Nhạc ra, ngược lại quỳ trên mặt đất, chặn ngang ôm lấy Phi Y, trong mắt tràn ngập yêu thương: “Phi Y, ta yêu ngươi, quên Tiêu Vũ đi, để ta yêu ngươi có được không? Sư huynh nhất định sẽ không tổn thương ngươi, nhất định sẽ rất yêu, rất yêu ngươi”.

Gương mặt vốn trắng như giấy của Úy Trì Nhạc lại trắng thêm mấy phần, trong đôi mắt tĩnh mịch như giếng cổ hiện lên sát ý.

“Cút đi”. Phi Y xiết chặt ngón tay, lạnh giọng nói.

Cơ thể Phan An bị giọng nói lạnh lùng này làm giật mình tới run lên, nhưng so với rung động khi ôm lấy Phi Y, hắn chỉ cảm thấy hận không thể ôm chặt thêm chút nữa, hôn lên cánh môi đã ngày nhớ đêm mong, coi như chết đi, hắn cũng nguyện ý.

“Sư huynh không cút, sư huynh không thể rời khỏi Phi Y, không nên trách sư huynh, qua hôm nay, coi như ta chết đi, cũng cam nguyện”. hắn nói xong, liền chôn mặt trên quần áo Úy Trì Nhạc, cố gắng hít lấy mùi thơm đó.

Phan An chặn ngang ôm Úy Trì Nhạc đặt lên giường, hắn mê luyến nhìn đôi môi mỏn của Úy Trì Nhạc, cái hôn này, hắn đã nghĩ tới bao lâu rồi?

Úy Trì Nhạc cong lên một nụ cười lạnh: “Sư huynh, nếu ngươi có can đảm dám làm như vậy với bản cung, bản cung nhất định sẽ để ngươi sống không bằng chết”.

Trong lòng Phan An giật mình, đầu óc giống như bị nước lạnh dội xuống, thanh tỉnh một chút. Thái tử từ trước tới nay đều là nói một không hai, sống không bằng chết, nghe thật dọa người.

Nhưng, cho dù thanh tỉnh, Phan An cũng biết, nếu hiện tại hắn không hôn lên đôi môi mỏng hoàn mỹ này, sau nà cho dù sống khỏe mạnh, cũng sẽ giống như sống không bằng chết, không có ai biết, hằng đêm hắn đều tưởng niệm Phi Y xinh đẹp kia như thế nào!

“Hừm, nếu hôm nay sư huynh có được ngươi, cho dù xuống địa ngục, cung không oán không hối”. hắnsi tình nhìn gương mặt xinh đẹp không giống người trần của Úy Trì Nhạc, đôi môi mỏng kia mặc dù không có huyết sắc, nhưng cũng xinh đẹp như tằm băng, dẫn dụ lý trí của hắn.

Phan An chậm rãi cúi người, cách người hắn yêu càng lúc càng gần, tâm hắn lại càng khẩn trương, mồ hôi trong tay cũng chậm rãi chảy ra, ngay lúc hắn muốn chạm vào đôi môi mỏng ngày đêm mong nhớ, Úy Trì Nhạc đã vung một chưởng đánh hắn bay ra ngoài.

“Ọe ~” trên môi Úy Trì Nhạc lại phun ra một ngụm máu.

Nhìn thấy Phan An nằm trên mặt đất, bộ dáng chật vật bò dậy, Úy Trì Nhạc cười, trong giọng nói khôngbiết là đắng chát hay vui vẻ: “Môi và thân thể bản cung ngươi có thể đụng vào sao? trên đời này, chỉ có bé cưng mới có tư cách đó, ai dám đụng tới bản cung, muốn để bản cung không còn thuần khiết, bản cung sẽ hủy hắn trước”.

“Người đâu”. hắn lớn tiếng hét to.

Tú bà ngoài cửa lập tức kinh hồn táng đảm đi tới.

“Chủ tử có gì dặn dò”. Tú bà run rẩy hỏi.

Úy Trì Nhạc tàn nhẫn cười một tiếng, chỉ vào Phan An không thể động đậy trên mặt đất: ”Mang tiện nhân kia xuống, để năm nam năm nữ đồng thời hầu hạ hắ, hắn muốn tiện, bản cung liền thỏa mãn hắn”.

“NHớ kỹ, dùng xích huyền sắt khóa cổ hắn lại, đề phòng hắn khôi phục võ công liền chạy, sau này, nếu có khách nhân thích nam phong, liền để hắn đi tiếp”.

Tú bà knh ngạc, Phan An công tử không phải sư huynh của chủ tử sao? Sao lại rơi vào tình trạng này? thật đúng là khiến người khác không tin được, nhưng chủ tử đã lên tiếng, bà ta cũng không dám nóithêm gì nữa.

“Vâng, chủ tử”.

Nước mắt đã khiến Phan An đang nằm dưới đất trở nên mơ hồ, tâm đau như bị kim đâm, Phi Y, sao ngươi có thể đối với sư huynh tàn nhẫn như vậy?

Thân thể ngươi giữ gì vìn Tiêu VŨ, sư huynh lại không phải cũng giữ gìn vì ngươi sao?

Ngươi sao có thể để những người không thuần khiết kia chà đạp ta?

Sau khi tú bà kéo Phan An đi, Úy Trì Nhạc không còn khí lực chống đỡ liền ngã xuống giường, con ngươi có chút thất thần mở to.

Bé cưng, thân thể sạch sẽ của ta vì nàng mà lưu lại, ai cũng không thể đụng tới, có điều, khi nào bé cưng mới tới lấy đây?