Độc Sủng Nam Hậu

Chương 46: Nhục nhã




Sau đó ta kè kè bên cạnh Lãnh Nhược Tư. Thật đúng là không nghe lời lão công đại nhân nói thì bản thân mình bị chịu thiệt ngay trước mắt ! Hai ngày sau, bệnh của Lãnh Nhược Tư hoàn toàn khỏi hẳn còn ta lại bị cảm, “Khụ khụ ~~~~~~”

“Triệt Nhi, ngươi không sao chứ? Đã bảo ngươi trở về phòng rồi mà ngươi không đi. Hiện tại bị lây bệnh rồi thấy không?” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ nhìn ta.

“Ô ~~~~~~ Ta đã bị như vậy, ngươi còn hung (hung hăn, hung dữ) ta? Ta khụ khụ ~~~~~~” Ta kịch liệt khụ lên.

“Triệt Nhi ngoan, đừng khóc. Trẫm không hung ngươi. Đem thuốc này uống đi !” Hắn đau lòng còn không kịp sao còn có thể hung hắn đâu?

“Không uống, không uống. Rất đắng” Ngày ngày đều uống. Uống đến ta đều muốn ói ra.

Lãnh Nhược Tư không có cách nào khác đành dùng miệng đối miệng mà uy ta, “Triệt Nhi, đừng cáu kỉnh. Không uống thuốc thân thể sao có thể khỏe được đúng không?”

Cũng đúng ! Đợi khi uống thuốc xong, ta sẽ ngoan ngoãn “Yết hầu của ta đau” Giống như bị kim đâm.

“Đến uống ít mật ong đi! Lần sau không được như vậy nữa. Thân thể trẫm cường tráng, cảm mạo hai ba ngày thì tốt rồi, nhưng mà ngươi thì không giống như vậy. Bị lây bệnh khó chịu cũng là ngươi chính mình a !” Kỳ thật tâm hắn cũng đau muốn chết !

“Ân” Ta biết ta bị bệnh hắn so với ta còn đau và sốt ruột hơn bội phần.

“Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Duẫn Tuyết vội vàng vọt vào.

“Sao ngươi lại tới đây?” Lãnh Nhược Tư khó chịu nói.

“Ta sao lại không thể tới đây chứ? Ta quan tâm Tiểu Triệt Triệt a !” Chuyện náo nhiệt như vậy mà nàng lại bỏ lỡ, rất không cam tâm nga ! Ô ~~~~~~ hối hận chết !

“Ta không sao” Nhược Tư ôm chặt lấy ta, rất sợ Duẫn Tuyết sẽ làm ra hành vi thương tổn ta như lần trước.

Lúc này bọn Huy Hoàng đến “Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.”

“Đứng lên đi !”

“Các ngươi dám hùa nhau gạt ta !” Ta sinh khí nhìn bọn họ.

“Thực xin lỗi” Hạo Nhiên bọn họ biết sai cúi đầu.

“Được rồi. Triệt Nhi đừng nóng giận, không thì lát nữa sẽ không thoải mái. Huy Hoàng, các ngươi đã biết lỗi rồi, trẫm liền phạt các ngươi đi quản Vân Nhi luyện võ ba ngày.” Nhân cơ hội hắn có thể cùng Triệt Nhi hảo hảo bên nhau. Cũng có thể xem như thay Triệt Nhi báo thù .

“Tạ Hoàng Thượng” Hoàng Thượng quả nhiên là hiểu biết lí lẽ.

“Được rồi, được rồi. Chúng ta không quấy rầy vợ chồng các ngươi ngọt ngào nữa”. Duẫn Tuyết lôi mọi người đi ra ngoài.

Ta thẹn thùng đem mặt chôn vào lòng Lãnh Nhược Tư, “Triệt Nhi, bọn họ đi rồi. Mau ra đây đi!” Triệt Nhi thẹn thùng như vậy thật đáng yêu.

Hừ ! Ai lại có da mặt dày như hắn a? Lãnh Nhược Tư nâng đầu ta lên rồi hôn thật sâu. Ta lúc đầu còn sửng sốt nhưng sau đó cũng nhiệt tình đáp lại. Qua rất lâu, ta thở hổn hển nằm ở trong lòng Lãnh Nhược Tư, “Triệt Nhi, nếu không phải thân mình ngươi hiện tại quá yếu, trẫm nhất định hảo hảo ‘ăn’ ngươi. Hảo hảo nghỉ ngơi đi” Hắn đỡ ta nằm ngay ngắn rồi giúp ta đắp chăn xong mới rời đi để làm việc của mình.

Sau nửa tháng phụ tử bọn họ nhất nhất canh giữ, mãi cho đến một ngày Tiểu Vân Vân sốt ruột chạy vào “Phụ hậu, Phụ hậu……”

“Tiểu Vân Vân làm sao vậy? Đừng có gấp, từ từ nói. Nhìn ngươi chạy tới đầu đầy mồ hôi rồi nè” Phát sinh chuyện gì?

“Phụ hậu, ngươi sao lại xuống giường? Thân thể ngươi còn rất suy yếu nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt. Đúng rồi, Phụ hậu ta vừa rồi không cẩn thận bắt gặp Thục phi sau lưng phụ hoàng có tình nhân”

“Tiểu vân vân không thể nói lung tung” Ta nghiêm túc nói.

“A! Ngươi là thái tử nên chuyện như thế này không thể nói lung tung. Không sẽ hại chết người” Tiểu Hương vội vàng khuyên bảo.

“Phụ hậu, ta không có nói lung tung. Thôi, mặc kệ. Phụ hậu lên giường nghỉ ngơi đi” Phụ hậu sắc mặt vẫn không được tốt, đều là lỗi của phụ hoàng.

“Tiểu Vân Vân, cơ thể của ta tốt hơn nhiều rồi. Nằm ở trên giường đã lâu nên hiện tại cả người rất không thoải mái” Ta không muốn nằm nữa đâu! Về chuyện Thục phi yêu đương vụng trộm ta cũng không để ở trong lòng.

“Phụ hậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Ta giúp ngươi mát xa” Tiểu Vân Vân cứng rắn đỡ ta trở về giường nằm rồi bắt đầu mát xa cho ta.

Kỹ thuật của Tiểu Vân Vân cũng không tệ lắm khiến ta thoải mái đến ngủ lúc nào không hay. Mười ngày sau, cơ thể của ta hoàn toàn khôi phục. Lúc này cái khổ của ta cũng hoàn toàn đến đây, bởi vì sau hai tháng Lãnh Nhược Tư không ngừng lôi kéo ta cùng hắn làm chuyện yêu đương, còn không phân ban ngày lẫn đêm tối nữa chứ ! Ta hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ ở dưới thân hắn hương tiêu ngọc vẫn thì cũng không có gì là không thể !

Chúng ta ngày ngày ở cùng một chỗ làm cho Tiểu Vân Vân bất mãn cực kỳ. Hắn oán giận “Phụ hoàng, người đừng có kè kè bên cạnh Phụ hậu nữa. Người đi giải quyết công tác của người đi!” Hắn cũng muốn Phụ hậu.

“Gấp cái gì? Ngươi nên đi học !” Tên này chết cũng không đáng yêu, dám cùng hắn tranh lão bà.

Đáng giận ! Phụ hoàng thật bá đạo. Tiểu Vân Vân không cam lòng nên không muốn đi tìm lão sư. “Sao ngươi cứ đối nghịch với Tiểu Vân Vân như vậy?”

“Trẫm cùng hắn đối nghịch? Là hắn cùng trẫm không qua được mới đúng” Lãnh Nhược Tư khó chịu nhìn ta.

“Được rồi. Đừng náo loạn, lo làm tốt công việc đi! Ta đi tìm mẹ con Du phi chơi”

Lãnh Nhược Tư căn bản là không có ý buông tay ta ra “Gấp cái gì? Triệt Nhi……”

Thấy ánh mắt của hắn ta liền hiểu được hắn muốn làm gì. Tuyệt đối là dáng vẻ của đại sắc muốn ăn tiểu cừu “Đừng, hiện tại là ban ngày. Với lại hiện đang ở thư phòng, sẽ có người đi vào bất cứ lúc nào ” Ta bận rộn cự tuyệt hắn.

“Sợ cái gì? Ngươi là hoàng hậu của trẫm, chúng ta ân ái thì cần e ngại ai?” Hắn như trước không chịu buông tha ta. Tay còn không có quy củ mà dần thoát hạ quần áo của ta.

“Nhược Tư, đừng……” Lỡ người khác thấy cảnh này ta còn mặt mũi nào mà ra ngoài a?

“Đừng cái gì? Đừng dừng sao?” Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của ta.

“Ta mới không có đâu!”

Lãnh Nhược Tư buồn cười đem ta ôm đến bên giường đặt trong thư phòng. Kế tiếp xuân ý vô hạn……

Vài canh giờ sau, “Nhược a a a a ~~~~~~~ chậm một chút a a a ~~~~~~~”

“Triệt Nhi, ngươi thật đẹp. Đẹp đến nỗi làm cho trẫm si mê không thôi.”

Lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm của Thục phi, “Cút ngay cho ta, ta muốn gặp Hoàng Thượng.”

“A a a ~~~~~~~ Nhược Tư mau a a a ~~~~~~~ mau dừng lại ngô ~~~~~~~ có người ân ~~~~~~~ có người đến .”

Lãnh Nhược Tư căn bản là không để ý tới, Thục phi không để ý thị vệ cản trở mà đi vào. Lãnh Nhược Tư vội vàng kéo chăn qua che thân thể chúng ta “Ai cho phép ngươi vào đây?” Lãnh Nhược Tư bất duyệt.

Nguyên lai thị vệ nói Hoàng Thượng có chuyện trọng yếu chính là việc này a? Thục phi ghen tị phát cuồng “Hoàng Thượng thần thiếp có tin tốt muốn nói cho ngài biết. Thiếp có thai , đã được hai tháng” Nàng đắc ý liếc ta một cái.

Ta nguyên lai là rất thích hài tử khả ái, cũng thực vui vẻ nếu hoàng cung lại có thêm một vị nữa, nhưng ta ghét dáng vẻ đắc ý của Thục phi kia. Ta cúi đầu rồi khẽ cắn môi dưới, tất cả đều bị Lãnh Nhược Tư thu vào trong mắt. Hắn đau lòng hôn lên ta, ta cùng Thục phi ngây ngẩn cả người. Hắn lại tiếp tục động tác vừa rồi “A ~~~~~~~” Ta ngay cả cơ hội dùng tay che miệng lại để ngăn không cho thanh âm phát ra cũng không có.

Lãnh Nhược Tư “Ác ý” đẩy nhanh hơn tốc độ, làm cho ta rên rỉ không thể ức chế âm thanh phát ra càng lúc càng lớn. Đáng ghét, hại ta mất mặt như vậy, mà Thục phi vẫn còn quỳ, nhìn thấy xong lập tức tái mặt “Người đâu, tới đem Thục phi vào lãnh cung”

Cái gì? Ta cùng Thục phi nghe xong đều choáng váng, “Hoàng Thượng thiếp làm sai cái gì?” Vì cái gì nàng mang thai Hoàng Thượng còn đối với nàng như vậy?

“Ngươi nghĩ trẫm cái gì cũng không biết sao? Hài tử kia căn bản không phải của trẫm. Ba tháng trước trẫm cùng Triệt Nhi cãi nhau nên ở chỗ ngươi qua đêm. Mặc dù trẫm uống rượu nhưng trẫm nhớ rất rõ là trẫm chưa hề chạm qua ngươi, ngươi làm sao có khả năng mang thai hả? Hơn nữa ngươi mang thai ngày cũng không đúng. Nếu là của trẫm, ngươi hẳn là phải có mang ba tháng mới đúng. Thục phi, ngươi quá sơ suất” Hắn đã sớm biết Thục phi sau lưng hắn có nhân tình. Chỉ là hắn không muốn tra mà thôi, bởi vì hắn không ngại, chỉ cần có Triệt Nhi là đủ rồi, nữ nhân này với hắn mà nói căn bản không trọng yếu.

Nhưng nàng dám đến nhục nhã Triệt Nhi, thật sự không thể tha thứ. Cho dù là hài tử của hắn cũng không được nhục nhã Triệt Nhi, tuyệt đối không thể !

Thì ra là vậy. Tiểu Vân Vân ngày đó đúng là không có ăn nói lung tung. Mặt Thục phi không còn chút máu, thương tâm rơi lệ, khóc to, “Lãnh Nhược Tư, ta muốn cho ngươi trả giá thật lớn”

Nàng bị thị vệ mang đi trong khi vẫn còn đang kêu khóc. Nghe lời nàng vừa nói xong ta cảm thấy sợ hãi nàng sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ, “Triệt Nhi, đừng lo lắng. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi”

Xem ra tiểu cừu ta hôm nay không bị đại sắc lang hắn ăn đến không còn cử động thì hắn không có khả năng buông tha ta. Nhưng ta thật sự bất an, cảm thấy dường như sắp có chuyện gì nguy hiểm đang hướng về phía Nhược