Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 28




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 28: Hứa hẹn


Thẩm Lục Mạn đánh thức Liễu Nhi trong mộc dũng, để nàng mơ màng mặc quần áo cho nàng.


Vốn định để nàng ăn điểm tâm xong thì đi ngủ, nhưng Liễu Nhi cũng không phải Kinh Ngạo Tuyết, mắt mỏi đến không mở được, Thẩm Lục Mạn cũng không ép nàng, liền bế nàng lên giường đắp chăn, Liễu Nhi mỉm cười cọ cọ gối liền ngủ say sưa.


Thẩm Lục Mạn ở bên cạnh nhìn nàng ngủ, hồi lâu cũng đi dọn những thứ đồ khác.


Dọn dẹp xong, liền đến chân núi.


Buổi trưa xong việc quay về, đôi mẫu nữ còn đang ngủ, Thẩm Lục Mạn hâm nóng đồ ăn xong liền nhẹ nhàng đi.


Đến chiều về nhà Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi cuối cùng cũng tỉnh, đang ngồi bên bàn ăn cơm.


Trên vạt áo hai người còn dính nước, xem ra mới dậy không lâu.


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng, liền ngoắc nói: "tiểu nương tử, đến ăn cơm thôi."


Thẩm Lục Mạn buông dụng cụ, liên tiếng múc nước rửa tay, đi đến ngồi xuống.


Kinh Ngạo Tuyết đưa chén cơm vừa múc xong đẩy đến trước mặt nàng, bỏ đũa lên tay nàng, nói: "tiểu nương tử, hôm nay làm việc cực khổ rồi."


Trong lòng Thẩm Lục Mạn ấm áp, nói: "không có gì, cũng không có gì cực."


Liễu Nhi cũng không chịu thua, liền rót cho Thẩm Lục Mạn ly nước trà ấm, mềm mại nói: "nương thân, uống nước."


Thẩm Lục Mạn gật đầu, tiếp nhận uống vài ngụm, một ly nước liền uống xong.


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, cũng biết đối phương hôm nay hẳn là rất cực khổ, may là cuộc sống như vậy chỉ cần cố nhịn một ngày, chờ Liễu Nhi ngâm thuốc tắm xong, thì có thể điều chỉnh giờ làm việc và nghỉ ngơi rồi.


Nàng nói: "tối nay để ta trông Liễu Nhi, hôm nay đã ngủ cả ngày, hiện tại tinh thần còn đang tốt."


Thẩm Lục Mạn nhai cơm nuốt xuống nói: "được, nhà dưới chân núi sửa sắp xong rồi, ta nghĩ cuối tháng là xong, nếu ban ngày ngươi có thời gian, thì đem hành lý dọn đến một ít."


Kinh Ngạo Tuyết vội gật đầu nói: "được, mà tốc độ các ngươi cũng thật nhanh a."


Thẩm Lục Mạn cười nói: "vốn làm cũng không nhiều, chỉ là ngươi nghĩ vậy là xong, nhưng dọn nhà xong thì trạch viện làm sao đây? trong thôn lại không có ai nguyện ý bỏ tiền mua."


Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút nhún vai nói: "thực sự không bán được thì để đó, nói không chừng ngày nào đó có thể dùng, nhưng mà ngươi vậy ta lại nghĩ đến, sau này ta trồng trọt cần phải bố trí trận pháp, khẳng định cần nhiều ngọc, khoản chi tiêu này cũng không nhỏ."


Nghĩ vậy, nàng liền có chút đau đầu.


Ngọc thạch dù ở thế giới nào thì cũng là vật hiếm lạ, ngọc phẩm chất không tốt dùng không được lâu, chỉ có thể mua nhiều hơn, đắt quá thì nàng lại không có bạc mua.


Hiện tại bạc cùng ngân phiếu trên người nàng cộng lại cũng chỉ hơn 1500 lượng, mua ngọc bình thường đại khái chỉ có thể mua hơn 10 khối.


Cứ như vậy, lại không có tác dụng gì.


Nàng hít một hơi, Thẩm Lục Mạn thấy vậy nói: "nếu không có bạc mua ngọc, thì dùng linh khí bù, ở tu tiên giới ta..."


"Tu tiên giới?" Liễu Nhi kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên lên tiếng ngắt lời.


Thẩm Lục Mạn quay đầu nhìn nàng, thấy nàng bị dọa đến sợ hãi, mới nhớ đến Liễu Nhi đã lớn rồi, nàng còn chưa nói chuyện tu tiên giới cho nàng biết.


Còn Kinh Ngạo Tuyết ý thức còn đang trì độn, Liễu Nhi vẫn cho là tu tiên giới chỉ là chuyện kể, lúc này đột nhiên nghe được hai người các nàng nói chuyện, cảm thấy trận pháp, linh khí, tu tiên giới thực sự là tồn tại, mới tùy tiện mở miệng.


Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, Thẩm Lục Mạn vội nói: "Liễu Nhi, lúc trước là nương thân sơ sót, vì con tuổi còn quá nhỏ ta lại quên mất, không nói cho con biết, chuyện ta và mẫu thân còn đến từ tu tiên giới, tu tiên giới là nơi tồn tại có thật, bất quá muốn đến được tu tiên giới, đối với ta và mẫu thân con mà nói khó hơn lên trời, cho nên..."


Liễu Nhi chớp mắt, cố gắng lý giải lời nàng nói.


Kinh Ngạo Tuyết nói: "ân, lúc trước ta cùng nương thân con đều ở tu tiên giới lớn lên, chỉ là sau đó do ta ngoài ý muốn bị thương bị gia tộc đuổi đi khỏi tu tiên giới đến nhân gian, sau đó thì con ra đời. Nương thân con hiện tại vẫn còn là tu sĩ, tiểu nương tử, ngươi thử trổ tài cho Liễu Nhi nhìn một cái a."


Thẩm Lục Mạn nhìn vẻ mặt Liễu Nhi tò mò, ngón tay chỉ một cái liền có sợi dây leo màu xanh thò ra.


Liễu Nhi càng hoảng sợ, nhích sang một bên né, sau đó mới nhớ đến đây pháp thuật của nương thân, sẽ không đả thương đến nàng.


Nàng liền yên tâm, không kiềm chế được hiếu kỳ, liền chạm vào, còn dùng tay sờ sờ dây leo.


Sờ lên cảm xúc giống hệt dây thật, Liễu Nhi nghiêng đầu nghĩ.


Thẩm Lục Mạn cầm dây leo quấn trên tay nàng, từng cái nụ liền nở thành hoa hồng, Liễu Nhi nhìn dây leo liền cười khanh khách.


Nàng vui vẻ vuốt cái vòng dây hoa trên tay nói: "nương thân, đây là, thực sự."


Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "đây chỉ là pháp thuật đơn giản nhất của tu tiên giới, nếu con có linh căn, ta sẽ nói tri thức tu tiên giới cho con biết, đều dạy hết cho con."


Liễu Nhi liền vui vẻ, lúc trước nàng chỉ thích nghe chuyện tu tiên giới, cảm thấy rời núi lấp biển thực sự lợi hại, không ngờ đến lại là thật, nương thân còn nói có thể dạy cho nàng.


Nàng nở nụ cười liền nghĩ đến câu nói trước đó của nương thân, lỡ như nàng không có cái linh.... linh gì đó, thì phải làm sao đây?


Nàng nghĩ như vậy liền lo lắng hỏi.


Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy đối phương sắc mặt bình tĩnh liền nói với Liễu Nhi: "không có linh căn, thì không thể tu luyện, cuộc đời này chỉ có thể làm người phàm, như những người trong thôn này."


Liễu Nhi thất vọng rũ vai nói: "như vậy a."


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng buồn bã nói: "cho dù không có linh căn cũng có thể sống tốt a, con xem mẫu thân ra đây, không có linh căn, tuy không có pháp thuật như nương thân con, nhưng ta cũng có thể kiếm tiền mua bánh ngọt cho Liễu Nhi ăn a."


Liễu Nhi nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười do dự, khiến Kinh Ngạo Tuyết có chút đả kích.


Thẩm Lục Mạn thấy vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống nói: "cho dù là ở trong tu tiên giới, cũng chưa chắc mọi người đều có linh căn, những người đó không có linh căn thì không thể sống sao? Kinh Liễu Nhi, con thân là người phàm mới lớn chừng đó, lẽ nào hôm nay con liền cảm thấy mình kém cỏi rồi?"


Liễu Nhi ít khi thấy nương thân giận, lúc này bị nàng nghiêm túc giáo huấn như vậy, nước mắt đảo quanh hốc mắt.


Nàng không dám khóc, chỉ biết thút thít một cái nói: "không có, Liễu Nhi, sẽ không."


Kinh Ngạo Tuyết ai một tiếng, nắm tay Thẩm Lục Mạn trên bàn, trấn an vỗ nhẹ nói: "đừng nổi giận với Liễu Nhi, nàng còn nhỏ còn nhiều thứ không hiểu, khi mới lớn ta cũng như vậy mỗi ngày đều mơ ước có thể trở thành tu sĩ mạnh mẽ a."


Lời này nói ra cũng không sai, khi nguyên chủ chỉ mới 5 tuổi thì đã biến mất không còn vết tích, địa vị nàng trong gia tộc xuống dốc không phanh, cho dù chỉ là một đứa nhỏ cũng phải nhìn sắc mặt người mà nghe lời, chờ đợi những người này cho đồ.


Mà nguyên chủ cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành một đại nhân vật lợi hại, chỉ muốn mình lợi hại như là phụ mẫu, không để người khác khi dễ.


Liễu Nhi hiện tại chỉ là đứa bé đang lớn bình thường theo suy nghĩ của nguyên chủ.


Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, cắn môi, cúi đầu.


Kinh Ngạo Tuyết đi đến ôm Liễu Nhi nói: "đừng khóc, không phải nương thân cố ý dọa con, nàng sợ con suy nghĩ nhiều đi nhầm đường. Hơn nữa ta thấy tu tiên cũng không quá nhiều thứ tốt, ở tu tiên giới khi ta còn lớn bằng con, thì đã không được ăn cơm rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc, còn phải tu luyện, rất cực khổ."


Liễu Nhi nghe vậy, xoa nước mắt không cẩn thận rơi xuống, hỏi: "rất cực khổ, sao?"


Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đúng vậy, sẽ rất là cực, hơn nữa tu tiên giới rất nguy hiểm, cho dù con là hài tử, nhưng các tu sĩ kia cũng không sợ, còn có ma tu thấy hài tử như con họ sẽ bắt con về ăn sống."


Liễu Nhi càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu nói: "ta không phải, không phải, linh..."


Nàng cúi đầu lắc lắc nói, nhưng không thể nhớ kỹ vài từ ở tu tiên giới.


Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, cũng cảm thấy hù dọa tiểu hài tử không tốt lắm, nhưng mà có thể giải quyết được rối rắm của Liễu Nhi ngược lại cũng là chuyện tốt.


Nàng trước vẫn không có kinh nghiệm làm mẫu thân của người khác, cũng không biết dạy như vậy có đúng hay không, chỉ có thể cầm đá ném qua sông, đi từng bước xem thế nào.


Kinh Ngạo Tuyết vuốt tóc nàng trìu mến nói: "Liễu Nhi ngoan, nếu con thích tu tiên giới, sau này ta sẽ kể nhiều về tu tiên giới cho con biết."


Liễu Nhi cũng muốn nghe, lại nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn trước thấy đối phương khẽ gật đầu, liền quay đầu lên tiếng.


Kinh Ngạo Tuyết gạt được nàng, liền quay về ngồi tiếp tục ăn cơm.


Lúc ăn cơm lại hàn huyên vài câu, chờ ăn cơm xong Thẩm Lục Mạn đã đến phòng bếp rửa chén đũa, Liễu Nhi lại ôm thỏ con vui đùa.


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng vui vẻ chơi, không có để chuyện khi nãy trong lòng, liền đến phòng bếp.


Thẩm Lục Mạn nghe được tiếng bước chân của nàng hỏi: "Liễu Nhi sao rồi?"


Kinh Ngạo Tuyết dán lên người nàng, không hiểu vì sao nàng lại thích dán lên người đối phương, một bước vào trong phạm vi năm bước với đối phương, cả người như là không xương chỉ muốn dính sát chân nàng.


Nàng cười, lười biếng nói: "ngươi lo cho nàng, vì sao vừa rồi còn dọa nàng?"


Thẩm Lục Mạn rửa chén động tác cũng mạnh hơn nói: "không thể làm hư hài tử, ta không mong nàng hy vọng xa vời nhiều, điều này không thực tế còn khiến nàng đi lệch đường."


Lời này nghe khá bi quan, nghe giọng nói nàng vân đạm kinh phong, dường như là đã có kinh nghiệm từng trải qua trước đây rồi.


Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết nặng nề, suy tư một hồi rồi mới nói: "Liễu Nhi nhà chúng ta là một hài tử khéo léo, nàng còn nhỏ, chúng ta là mẫu nương thân, không phải nên dạy nàng thật tốt a. Tính nàng còn mềm mỏng, lại dọa nàng, không phải lá gan đã nhỏ sẽ càng nhỏ hơn sao."


Thẩm Lục Mạn thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy vai đối phương, nàng thản nhiên nói: "Liễu Nhi... nên dạy dỗ đàng hoàng, không thể cứ để nàng như vậy."


Kinh Ngạo Tuyết hít một tiếng nói: "ngươi a, đúng là một nương thân nghiêm túc quá, ta chỉ có thể cố mà làm thôi a, làm một mẫu thân hiền hòa, chúng ta nói chung phải có một vai phản diện, chỉ có một thân thể một khuôn mặt, sau này chỉ giáo nhiều hơn rồi."


Thẩm Lục Mạn nhịn không được cong môi, tâm tình cũng thả lỏng nhiều.


Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng dễ vui vẻ như vậy, trong lòng không biết như thế nào cũng có chút không nỡ.


Nàng giúp Thẩm Lục Mạn rửa chén, bắt đầu chuẩn bị dược hoàn cùng thuốc cho Liễu Nhi tắm.


Đêm nay, Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi lại nhịn một đêm, đến chiều ngày thứ hai mới tỉnh dậy.


Sau khi ăn cơm trưa xong, Kinh Ngạo Tuyết nói: "chúng ta đi tìm nương thân con a."


Liễu Nhi tinh thần đang tốt, chỉ ba ngày không được ngủ ngon, nhưng nhìn trạng thái so với Kinh Ngạo Tuyết lại tốt hơn nhiều.


Kinh Ngạo Tuyết nhìn gương mặt trắng nõn của nàng ửng đỏ, thầm nói: Liễu Nhi thật không đồng nhất.


Còn nhớ lúc mới xuyên đến, người đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Nhi.


Khi đó nàng gầy yếu sắc mặt vàng như nến, trong khoảng thời gian qua hơn 10 ngày tu dưỡng, tuy vẫn còn gầy, nhưng khí chất cũng đã thay đổi nhiều, quan trọng nhất là trên mặt, làn da vàng đã không còn, trở nên vô cùng trắng nõn.


Dĩ nhiên, so ra vẫn kém Thẩm Lục Mạn, có thể do đối phương trời sinh đã có da trắng a.


Liễu Nhi nghe vậy, ôm thỏ con nói: "được."


Kinh Ngạo Tuyết bế nàng lên, mang nàng đến chân núi.


Đến nói, Thẩm Lục Mạn hôm nay không lên núi, mà đang ở trong nhà lá tu sửa.


Nàng là nữ nhân đứng cạnh các nam nhân cường tráng đúng là có chút không hợp.


Thế nhưng thực tế mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện Thẩm Lục Mạn trong số bọn họ làm việc lưu loát nhất, những người khác so ra cũng không bằng.


Nàng ôm Liễu Nhi đi đến, đặt nàng dưới đất nói với Thẩm Lục Mạn: "cực khổ."


Đúng là cực khổ, ở dị giới máy móc còn chưa phát triển, xây nhà cơ bản dựa vào sức người, tuy Thẩm Lục Mạn mời người, nhưng vẫn phải tham dự vào đó, thậm chí ngoài Ngô Chí Dũng còn là người làm nhiều nhất.


Kinh Ngạo Tuyết dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng, Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, nhìn xung quanh thấy những khác đều thức thời đi xa một chút, liền thở dài một hơi.


Nàng nhìn Liễu Nhi nói: "sao lại đem Liễu Nhi theo, hiện tại trời đang nóng, không ở nhà cho mát."


Kinh Ngạo Tuyết nói: "đâu nóng đến như vậy, ta ở nhà cũng không có ai nói chuyện, không bằng qua bên này giúp một tay."


Nàng để Liễu Nhi ôm thỏ đến chỗ mát chơi, vén tay áo bắt đầu giúp Thẩm Lục Mạn.


Thẩm Lục Mạn vội hỏi: "đây không phải là ngươi mời sao? để bọn họ làm việc là được."


Kinh Ngạo Tuyết cười, ánh mắt hỏi lạnh nói: "không phải là sao, nếu ta nói ngươi chính là mù quan tâm, này cũng là mời người đến sửa phòng, còn không nên tự mình động thủ, lúc này không bằng đợi ở nhà để ta được ấm chăn."


Nàng nói lớn mặt, Thẩm Lục Mạn lúc đầu biến sắc, sau đó liền ngọt trong lòng.


Nàng biết Kinh Ngạo Tuyết là đang quan tâm nàng, chỉ là nàng không muốn rảnh, luôn muốn tìm chuyện cho mình làm.


Đây là tính cách đặc biệt của nàng, không thể thay đổi được.


Thái độ Kinh Ngạo Tuyết hôm nay, xem ra cũng là không muốn cho nàng tiếp tục làm, nàng chần chờ liền cầm dụng cụ để ở góc nhà, đi đến nói: "mà thôi, vậy ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi."


Kinh Ngạo Tuyết đem nàng đến bờ sông, cầm lấy tay nàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.


Cứ nghĩ làm việc nhiều sẽ sinh vết chai, nhưng lòng bàn tay đối phương vẫn mềm mại như trước, cái này...


Kinh Ngạo Tuyết làm như không để ý nói: "da ngươi thật tốt, mềm mềm."


Thẩm Lục Mạn quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nhắc nhở nàng nói: "đang ở bên ngoài."


Kinh Ngạo Tuyết nhìn bộ dạng nàng ngượng ngùng nhịn không được bật cười.


Nàng thực sự rất thích Thẩm Lục Mạn, có thể bao dung chính mình thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào đòi làm nũng, chính mình thuận miệng nói vài câu thì mặt đỏ như trái táo, nhìn bộ dạng ngây ngô, khiến nàng hận không thể...


Mà thôi! chịu đựng! người tu tiên cần giữ cho linh đài được thanh minh.


Kinh Ngạo Tuyết phiền não gãi mái tóc dài, lượm dưới đất một viên đá ném xuống mặt sông.


Nước sông ở đây không nhanh không chậm, viên đá bắn trên nước vài cái rồi mới rơi vào trong nước.


Thẩm Lục Mạn có