Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào




Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục cơ

Thái Hân bị nói đến nhất thời im lặng, nhếch môi đỏ không nói gì thêm.

Ngược lại Chu Uyển ở một bên mở miệng, nàng nói khẽ: "Hoàng thượng, trước đó thần nữ nhảy "điệu múa Trúc u" xem có được không ạ? Trước đây lúc tiên sinh dạy thần nữ, từng nói: Thần nữ như tiên tử Thúy Trúc[1] từ trên trời xuống trần gian đấy, xanh tươi bất khuất, là một ngọn cờ riêng biệt nhất trên tiên giới."

[1]: Trong câu thơ:

翠竹黃花非外境

白雲明月露全真

----

Thúy trúc hoàng hoa phi ngoại cảnh

Bạch vân minh nguyệt lộ toàn chân

----

Trúc biếc hoa vàng đâu cảnh khác

Trăng trong mây bạc hiện toàn chân

Chu Uyển vừa với vừa che miệng cười, chẳng qua dáng tươi cười ngượng ngùng trên mặt kia không thể nào che giấu được, dĩ nhiên là cũng không có ý tứ này.

Tần Phiên Phiên nghe nói như thế, lúc ấy đang uống trà, trực tiếp phun nước trà ra ngoài.

Lời này nghe sao mà cứ quen quen tai, không phải là lúc trước thời điểm nàng vì muốn lấy lòng Cao Thái hậu mà nói lời vô ích nha, giờ lại bị Chu Uyển cứng nhắc làm ra một cái khác, chẳng qua là từ Tuyết Đào tiên tử thành Thúy Trúc tiên tử.

Đương nhiên so với nàng cảm xúc khinh thường ra mặt còn có hai vị nữ tử khác, các nàng đêù cảm thấy Chu Uyển không biết xấu mất mặt mà.

Tuy nói trong hơn phân nửa nữ nhân trong hậu cung này, đều đang len lén học tác phong làm việc của Tần Phiên Phiên, muốn lưu lại một chút vết tích gì đó dưới đáy lòng của Hoàng thượng, tốt nhất là có thể thay thế được.

Nhưng mà Chu Uyển nghi trên cơ bản là giống y như đúc, điều này thì cả hậu cung cũng chỉ có mình nàng ta, hoàn toàn không biết điểm mấu chốt xấu hổ ở đâu mà.

Tất cả mọi người đều là tiểu thư khuê các xuất thân thế gia, dù muốn làm nhưng việc cổ quái kỳ lạ hấp dẫn sự chú ý Hoàng thượng, vậy thì ít nhất cũng như Thái Hậu này, tạo ra sự vô tình gặp gỡ này.

Kỳ thật lúc làm ra loại chuyện như này, từ đáy lòng của mọi người cũng đều xấu hổ thậm chí có chút kháng cự lại, nữ nhân hậu cung đều là ai cũng không phục ai, muốn các nàng nhắm mắt nhắm mũi đi học theo Tần Phiên Phiên thì quả thật là trực tiếp muốn mất mạng rồi.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác những tính cách của nữ nhân khác, căn bản Hoàng thượng không hề để ý, chỉ có loại bệnh thần kinh này mới có thể khiến cho hắn nhìn bằng hai mắt.

Tô Uyển nghi cắn cắn môi dưới, kỳ thật trước đó nhìn hai nữ nhân kia biểu diễn, nàng đã muốn bỏ cuộc nửa đường, đặc biệt là mỗi lần biểu diễn xong, Tần Phiên Phiên hoặc là cười lạnh hoặc là phụt nước, đối với diễn múa của các nàng là sự không tôn trọng vô cùng to lớn.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác những người khác muốn nói cũng không nói được gì, dù sao Tần Phiên Phiên là hàng thật, các nàng là hàng dỏm mà.

"Hoàng thượng, tần thiếp----" Tô Uyển nghi do dự mãi, vẫn cảm thấy nên biểu diễn, quả thật nàng tự cổ vũ chính mình, trước đó nàng không có học theo Tần Phiên Phiên, kết quả Hoàng thượng đến chỗ ấy của nàng, vừa ngồi xuống xong xoay người đi.

Dù để nàng tùy ý giữ lại như thế nào, căn bản cũng không dùng được, bây giờ nàng cũng không thể để mất cơ hội tốt như này.

"Đủ rồi, không cần nói nữa, các ngươi đều lui ra đi."

Tô Uyển nghi còn chưa có nói xong, Tiêu Nghiêu đã lên tiếng ngăn lại, thậm chí phất phất tay để các nàng rời đi.

Mấy người đều lộ vẻ mặt không cam nàng, thế mà các nàng đã nghĩ đến nứt cả não ra, mới nghĩ ra những chiêu này, lúc này vừa mới bắt đầu biểu diễn, Hoàng thượng đã đuổi các nàng đi rồi?

"Hoàng thượng, chó con này còn chưa có đặt tên đấy, ngài có thể hay không...."

"Không thể." Tiêu Nghiêu không cho nàng có cơ hội nói xong, quả quyết cự tuyệt.

Mấy người đều đứng dậy, Tần Phiên Phiên do dự một chút, cũng đứng dậy theo chuẩn bị rời đi.

Ba người nữ nhân này đều có chuẩn bị mà đến, mà nàng cái gì cũng không chuẩn bị, vẫn là bỏ đi, lần sau sẽ bàn sau.

"Đào Quý nhân ở lại." Nam nhân gõ gõ trên bàn đá, ngữ khí kiên định chắc chắn nói.

Tần Phiên Phiên lại đặt mông ngồi xuống lại, ba người nữ nhân kia hung tợn trừng nàng một chút, Tần Phiên Phiên không khách khí chút nào ném vẻ khinh bỉ ngược lại.

Đợi đến khi trong lương đình chỉ còn lại hai người bọn họ, gió thổi nhẹ, đem mùi son phấn phảng phất ở bên trong đình bay đi, bầu không khí cũng vắng lặng hơn chút.

"Ở chỗ của mẫu hậu sống như thế nào?"

Nam nhân mở miệng nói chuyện trước, thanh âm không có chút rung động nào, không có cảm xúc đặc thù gì, giống như chỉ là một câu hỏi thăm ân cần bình thường.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "Thái hậu nương nương đối nô thiếp rất tốt, Tố Tuyết cô nương cũng rất biết chiếu cố người."

"À, vậy là tốt rồi."

Sau khi hắn nói xong câu đó, trong lương đình lại trở nên yên tĩnh hoàn toàn.

Tần Phiên Phiên cảm thấy hẳn là nên có qua có lại, liền mở miệng hỏi ngược hắn một câu: "Trong khoảng thời gian này Hoàng thượng sống như thế nào?"

"Vẫn ổn, chính là cảm giác như ở trong ổ gà, khắp nơi líu ríu, trẫm nghe cũng không hiểu các nàng đang nói cái gì, hóa ra không phải giống như vậy à."

Tiêu Nghiêu vốn muốn đi theo đường ra vẻ thâm trầm, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra hai câu nhảm nhí.

Cái này cũng không thể trách hắn nha, vốn dĩ là thời điểm Tần Phiên Phiên không ở hậu cung, hắn cảm thấy những nữ nhân trong cung này vẫn còn tốt, đều có đặc sắc.

Nhưng lúc mà hắn đi lần lượt qua các cửa điện, luôn có một ý nghĩ rằng những người này tiến cung như thế nào? Có phải đều giống với nữ nhân ngu ngốc của đại ca sát bên, dù sao cũng không phải nữ nhân của hắn!

Hoặc là nhìn thấy cũng không có hào hứng mà nói chuyện nói, hoặc là đối phương đơn phương kích động, kể nói một ít chuyện khắp nơi.

"Chính là trẫm ngủ không được tốt lắm, khẩu vị cũng không có gì đặc biệt, triều thần trong đại điện cũng càng ngày càng không vừa mắt..."

Dường như Tiêu Nghiêu có rất nhiều phàn nàn để nói, cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài thật lâu, giống như không nên nói nữa.

Trong lương đình lại rơi vào trầm mặc lần nữ, Tần Phiên Phiên nghiêng đầu đánh giá hắn một chút.

Đáy mắt của nam nhân hiện lên đường xanh, bờ môi cũng có chút khô nứt da, sắc mặt cũng không có đỏ ửng như bình thường, nhìn tiều tụy giống như muốn ngã bệnh luôn.

Trong lòng Tần Phiên Phiên giật mình không thôi, lập tức dặn dò: "Hoàng thượng, ngài vẫn nên tìm thái y xem một chút đi, sắc mặt này của ngài nhìn không được tốt lắm."

"Đám lang băm kia thì làm được cái rắm gì chứ!" Tiêu Nghiêu gấp giọng nói.

Một câu lại khiến cho hai người lúng túng, có một cục mụn nhỏ nằm ở ngay nơi này, không nặn được cũng không phá được, rất khó chịu.

"Đi thôi, trẫm đưa nàng trở về."

Hai người một trước một sau ra khỏi đình nghỉ mát, Tần Phiên Phiên đi sau lưng hắn, nhìn bóng lưng chậm rãi đang bước đi của nam nhân, rồi có chút thất thần.

Trước kia lúc bọn họ tản bộ như thế này, luôn luôn tay nắm tay, nhưng bây giờ giống như cầm tay sẽ khó chịu, ai cũng không hề chủ động.

Thời điểm nhanh như vậy đã đến thẳng Diên Thọ cung, đột nhiên nam nhân phía trước dừng bược, Tần Phiên Phiên không có phòng bị, trực tiếp đụng phải phía sau lưng của hắn.

Nàng nhịn xuống âm thanh sắp ra khỏi miệng thở nhẹ ra, đưa tay sờ sờ chóp muĩ bị đụng đỏ, Tiêu Nghiêu cũng cúi đầu ngay lập tức cẩn thận kiểm tra một lần, trong ánh mắt còn mang theo vài ý khẩn trương.

Cho đến khi Tần Phiên Phiên đứng thẳng người lên, dường như hắn mới đột nhiên kịp phản ứng, khôi phục gương mặt lạnh lùng.

"Hoàng thượng, ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho nhiều, nô thiếp đi vào đây." Nàng thấp giọng nói, luôn cảm thấy cảm giác áy náy trong lòng như muốn đốt trái tim của mình lên vậy, đầu cũng không dám nhấc lên muốn đi qua.

"Chờ một chút." Hắn gọi nàng lại, dừng lại một lát mới nói: "Trẫm không có ý gì muốn lợi dụng phi tần khác chọc nàng tức giận, việc này có quan hệ với triều đình, nàng không cần lo lắng. Trẫm vẫn thích ăn nhất là Tuyết Đào, chỉ là trẫm không qua được cửa này của mình, không biết Tuyết Đào này lần sau lúc ăn có còn ngọt giống như trước, vẫn ngẫu nhiên có đắng như vậy không nhỉ."

Tần Phiên Phiên có chút không hiểu ngẩng đầu, rất nhanh liền kịp phản ứng, ngọt đắng của hắn đúng là một câu hai nghĩa, không biết nàng sẽ lừa gạt hắn lần nữa hay sao?

"Khẳng định ngọt." Nàng ngẩng đầu, nói một câu như chém đinh chặt sắt.

Nam nhân đối diện bị giọng điệu chắc chắn của nàng chọc cười, cười nhẹ lắc đầu: "Nàng không phải là người ăn đào, làm sao nàng biết ngọt chính là đắng? Lúc nàng cắn một miếng thật sâu, bên ngoài nàng vẫn là ngọt, thế nhưng trẫm cắn xuống một miếng thì lại là đắng a."

Hai người cứ quả đào đắng chính là ngọt, triển khai thảo luận nghiên cứu cực kỳ nghiêm túc, Trương Hiên Năng đứng ở bên cạnh, nghe được thì choáng váng không thôi.

Hai chủ tử này từ khi xảy ra chuyện kia về sau, lập tức trở nên cao thâm, nhìn cách nói ẩn dụ này, nếu không phải là người có văn hoá thì thật sự nghe không hiểu.

Cuối cùng hai người mỗi người đi một ngả, trên mặt thần sắc đều mang mấy phần không vui, nhưng mà những người trốn xung quanh Diên Thọ cung nhìn lén này, ngược lại đều say không thôi.

Hóa ra các chủ tử giận dỗi là như thế này, thật là có một phong cách rất riêng mà.

Từ ngày đó trở đi, Hoàng thượng cũng không biết sao mà bước chân vào hậu cung, trước đó đều là mưa móc dính đều, giống như biểu hiện giả vờ vậy, cũng không biết đang trêu chọc ai chơi.

Chẳng qua hắn vẫn bền lòng vững dạ một ngày đi một chuyến đến Diên Thọ cung, mỗi lần thỉnh an xong, đều mang Tần Phiên Phiên ra ngoài, hai người không có mục đích gì cứ đi dạo.

Nói chuyện trời đất, mỗi một chỗ trong ngự hoa viên, đều có hồi ức lúc nhỏ của Hoàng thượng, hắn ngẫu nhiên nói vài lời, có thể chọc cho Tần Phiên Phiên cười ha ha.

Thậm chí bọn hắn còn đi tìm chỗ mai táng con thỏ nhỏ, nhưng mà đã nhiều năm tháng trôi qua nước mưa tẩy rửa, Ngự Hoa viên cũng biến động theo, đã hoàn toàn thay đổi.

Tiêu Nghiêu chỉ có thể nhớ vị trí đại khái, nhưng cụ thể thì hoàn toàn không tìm được.

"Hoàng thượng, trước đây Thái hậu nói ngài nửa đêm chạy tới khóc lóc, là không nỡ xa con thỏ nhỏ sao?" Tần Phiên Phiên trầm tĩnh lại, thấp giọng hỏi một câu.

Tiêu Nghiêu nhíu mày suy tư một lát, mới trả lời: "Hẳn là không nỡ không có tự mình đánh cho nó một trận đi."

Vốn dĩ trạng thái của Tần Phiên Phiên buông lỏng, lại căng cứng lên lần nữa, nói thật nàng rất sợ mình bị đánh.

"Ồ, dắt tay nhau trở về rồi?"

Tần Phiên Phiên vừa tiến vào Diên Thọ cung, đã nhìn thấy Cao Thái hậu đang chờ nàng, đồng thời còn thấp giọng hỏi một câu.

Nàng có chút lúng túng gật gật đầu, Cao Thái hậu sở dĩ có hỏi ra như vậy, là bởi vì gần đây bà vô cùng chú ý tiến triển của Tần Phiên Phiên và Hoàng thượng, biết được bọn hắn mỗi ngày đi ra ngoài tản bộ, thân mật có lúc còn dắt tay nhau, cả người đều kinh hãi.

Bà nhỏ giọng nói câu: "Nếu người nhà của ta muốn không có khả năng không có tiền đồ như thế!"

Kết quả ngày qua ngày, đều qua hơn mười ngày, hai người bọn hắn vẫn là đi ra ngoài đi dạo.

Tần Phiên Phiên không nói chuyển ra khỏi Diên Thọ cung, Tiêu Nghiêu cũng không có đề xuất bất kỳ yêu cầu gì, hai người cứ như tài tử giai nhân quen biết nhau, du lịch hồ chèo thuyền du ngoạn, nói chuyện trời đất, không động thủ động cước cũng là đùa nghịch lưu manh.

"Ôi, Phiên Phiên à, bây giờ ai gia cảm thấy rất không thích hợp. Ngươi nói xem tiểu Nãi Nãi mỗi ngày vẫn muốn chạy ra bên ngoài, nếu không thì ngịch ngợm gây chuyện, căn bản ai gia khống chế không nổi nó, vì thế không còn cách nào khác là ngày ngày dẫn nó đi ra ngoài tản bộ. Ngươi muốn hay không mỗi ngày dắt chó đi dạo? Lần sau giả vờ vô tình gặp mặt chút, vừa vặn để hai huynh đệ bọn hắn trao đổi chút tình cảm."

Cao Thái hậu vừa ôm chó, vừa nghiêm túc đề nghị.

Tiểu Nãi Nãi trong miệng Thái hậu là con chó Chow Chow[2], lần trước Thái Hân dùng chó lấy lòng Hoàng thượng kết quả cũng không thành công, cuối cùng nàng ta tức giận đá con chó hai cái.

Cao thái hậu vừa vặn đi theo nàng ta, liền đem chó ôm trở về nuôi, bởi vì là chó nhỏ mới dứt sữa, liền lấy tên gọi tiểu Nãi Nãi, đơn giản thô bạo, rất phù hợp với phong cách của Cao thái hậu.

"Mẫu hậu, lời này của ngài ta sẽ không nghe dù chỉ là một chút, lần trước ngài nói giúp ta canh chừng, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì nhất định che giấu cho ta. Kết quả trông thấy tiểu Nãi Nãi, ngài liền đi theo nó, may mắn sau đó Hoàng thượng không có nổi giận." Tần Phiên Phiên cũng không có tin bà.

Cao Thái hậu nghe xong chuyện lần trước được nàng mang ra nói, không khỏi có chút xấu hổ, bĩu môi lầu bầu hai câu liền không để ý nàng nữa.

Vốn dĩ Tần Phiên Phiên cảm thấy như bây giờ rất tốt, từ thận đến tim, vốn là một quá trình phải đi dài đằng đẵng.

Chẳng qua Cao Thái hậu trước khiêng không được, quả thật bà chọn ngày gọi Hoàng thượng tới, cùng Cao Tố Tuyết quyết "đuổi" được Tần Phiên Phiên trở về Thưởng Đào các.

"Hai người các ngươi giận dỗi, thật đúng là đem nơi đó của ai gia làm nơi giúp đỡ, nào có suốt ngày ở tẩm điện của bà bà. Hai ngươi nhất định phải đem vấn đề này giải quyết!" Cao Thái hậu cường ngạnh vỗ lên mặt bàn, ác thanh ác khí nói.

Nhìn hai người này giống như đã hòa hảo, lại không phá được tầng lớp trạng thái vi diệu này, Cao Thái hậu cũng vì bọn hắn mà buồn đã hơn hai tháng, lại thêm Tần Phiên Phiên đẻ non đứa nhỏ một tháng kia, nào có hơn việc ba tháng không ngủ Hoàng thượng không được sủng ái nữ nhân?

Bất kể cảm giác bây giờ của Tần Phiên Phiên là cái gì, đều phải ngủ.

Tần Phiên Phiên cùng Hoàng thượng ngồi đối diện nhau, hôm nay nam nhân vẫn là một thân long bào màu đen, ngồi ở phía đối diện khí khái anh hùng hừng hực.

Đối mặt với những lời nói này của Cao Thái hậu, hai người lần nữa trầm mặc một lát, Tần Phiên Phiên cười to với bà: "Thái hậu, Hoàng thượng cùng nô thiếp rất tốt, ngài nếu là ghét bỏ nô thiếp, nô thiếp liền dời ra ngoài. Kỳ thật nô thiếp còn không có ở đủ, nên không nỡ cùng ngài tách ra, giống như cở cùng mẫu thân của mình vậy."

Nàng nhẹ giọng nũng nịu, thậm chí giơ tay lên ôm lấy cánh tay của Cao Thái hậu lay lay.

Nhưng lại bị Cao Thái hậu tránh khỏi, rời khỏi nàng, trên mặt là dáng vẻ vô tư chính trực.

"Ngươi đừng mơ tưởng lừa dối ta, hai ngươi không gây chuyện khó chịu, vậy sao đoạn thời gian trước Hoàng thượng lại ngã bệnh, có đến hai ngày liên tục không có vào triều. Thời điểm hắn bị bệnh, làm sao ngươi mỗi ngày lo nghĩ đến không được, ngủ không được lại không dám đến thăm hắn. Hai ngày đó hai ngươi không có tản bộ, dường như ngươi rối loạn tinh thần, nói gì ngươi cũng không để ý, suốt ngày thất thần."

Cao Thái hậu trực tiếp không khách khí cho nàng một cái liếc mắt, ngoài miệng cũng càng không ngừng quở trách.

Trên mặt Tần Phiên Phiên hiện lên mấy phần xấu hổ, làm sao Cao Thái hậu đem hết lịch sử đen tối của bọn hắn lấy ra nói a.

"Được rồi, những này không cần nói nhảm nhiều lời, uống rượu. Uống nhiều quá thì có thể rộng mở cái bụng nói ra." Sau khi bà nói xong liền vỗ tay, lập tức có cung nữ bưng lấy mâm gỗ tử đi lên.

Phía trên trưng bày bầu rượu cùng hai ly rượu nhỏ, Cao Thái hậu tự mình rót rượu cho bọn hắn, mùi rượu thơm đã lan ra bốn phía, chui thẳng đến vào bên trong chóp mũi của mọi người.

"Mẫu hậu, trẫm không thể uống say, sao có thể liền vì chuyện này..." Cuối cùng Tiêu Nghiêu cũng mở miệng, cả khuôn mặt là thần sắc bất đắc dĩ.

Nhưng là Cao Thái hậu lại không nghe hắn lấy cớ, trực tiếp rót đầy một ly cho hắn, trầm giọng nói: "Chút rượu này tính là gì, huống hồ vẫn là ủ hoa lê mà ra, cũng không tính cái gì rượu nặng, chính là để các ngươi hơi say rượu, sẽ không chậm trễ chuyện của ngươi. Uống hết đi uống hết đi, ai gia là loại kia hại nước hại dân người sao?"

Dưới thế Cao Thái hậu đề phòng nhìn chằm chằm, hai người bất đắc dĩ liếc nhau một cái, đều đem rượu trong ly uống cạn sạch một hơi.

"Đến, lại uống một chén, hôm nay một người hai chén, nhiều một chén ai gia cũng sẽ không khuyên." Bà rót đầy lần nữa.

Ủ rượu hoa lê này hoàn toàn chính xác không phải rượu nặng, tác dụng chậm cũng không nhiều, cảm giác rất tốt, Tần Phiên Phiên rất ưa thích, cũng không có cái gì chối từ liền uống.

"Được, có hơi say sức lực như này, hai ngươi có lời gì thì nói ra đi. Nào có chậm rãi trôi qua như vậy chứ, nếu là không qua được, lại uống thêm hai chén liền không có trở ngại!" Cao Thái hậu nói xong, liền để các cung nữ nâng cốc ấm một loạt đồ vật đều rút đi, bà cũng lôi kéo Cao Tố Tuyết rời đi.

Cao Tố Tuyết một mặt choáng váng, sau khi nàng tới, an vị ở bên cạnh nhìn, còn lại chuyện gì đều không có làm, lúc này liền đi?

"Cô mẫu, ngươi đem hai người bọn hắn đơn độc để ở đó, không có chuyện gì chứ?" Nàng có chút bận tâm.

Mấy tháng này, rõ ràng Tần Phiên Phiên trôi qua không như ý, tuy nói Hoàng thượng đối nàng cũng không tệ lắm, cũng không có tìm những phi tần khác, nhưng là đây luôn là cục u ở trong lòng, lại luôn vắng vẻ.

"Có chuyện gì a, nếu như không có chuyện, ai gia mới muốn sốt ruột đấy!" Bà vừa nói vừa lén trốn đằng sau ở cột trụ hành lang.

"A, vậy ngài còn lưu hai người bọn hắn lại, ta phải đi nhìn một cái, rượu nhiều dễ dàng manh động, không chừng Phiên Phiên còn bị đánh." Nàng vừa nói vừa vội vã muốn đi vào.

Cao Thái hậu kéo nàng lại: "Lớn mà ngốc thế, ngươi thì biết cái gì, đừng làm hỏng chuyện tốt nha. Ngươi nhìn hai người bọn họ xem, không phải hòa hảo rồi sao?"

Cao Tố Tuyết nghe bà nói như vậy, liền duỗi cổ hướng vào bên trong lén.

Chỉ thấy hai ngươi vốn vẫn đang ngồi đối diện nhau, dường như đã xích lại gần hơn rất nhiều, thậm chí Hoàng thượng còn đặt tay lên tay của Tần Phiền Phiên, hai người đang nói cái gì đó, nhưng âm thanh bị ép xuống tương đối nhỏ, căn bản nghe không rõ.

Ngay sau đó là Tần Phiên Phiên tới gần trong ngực hắn, nam nhân hơi ngừng lại một chút, cúi đầu như muốn hôn nàng, cuối cùng nụ hôn kia rơi vào trên trán của nàng, trực tiếp ôm ngang nàng lên, đi vào nội điện.

"Ai ai ai, đi, ngươi một hoàng hoa đại khuê nữ còn coi đến nghiện như vậy à." Cao Thái hậu một tay che kín con mắt của nàng, cuối cùng đem nàng kéo đi.

"Cái này...cái này...cái này, sao lại thế này đây?" Cao Tố Tuyết đầu lưỡi đều vuốt không thẳng.

Phải biết trước đó hai ngươi vậy mà dắt tay nhau cũng đã hơn nửa ngày mà chuẩn bị tâm tư, cục ư lớn ở trong lòng lớn như thế, sao hiện tại đã dính lấy nhau vậy rồi.

"Cái gì chuyện gì xảy ra chứ, rượu này là đồ tốt, nào có không trôi chảy, trong mắt của ta thì người tuổi trẻ già mồm. Chờ về sau ngươi xuất giá, ai gia chuẩn bị cho ngươi một cái rương, đều là đồ tốt nhất trong cung." Cao Thái hậu thờ ơ phất phất tay, động thái hung dữ không cần giải thích nhiều.