Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 55: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được




Hai mắt Thanh Nguyệt bỗng trợn to, bất giác nín thở.

Làm sao hắn biết nàng không phải Tô Thanh Nguyệt thật?

Thấy dáng vẻ khiếp sợ của nàng, Tô Cẩn Diễn nhếch môi cười khẽ, trong con ngươi trong suốt kia đâu còn chút nhiệt tình nào, tất cả đều là sự lạnh lùng vô tình.

"Ngươi, không phải tiểu muội của ta, tiểu muội ta không trầm mặc như ngươi, không có ánh mắt tỉnh táo như ngươi, càng không có đầu óc linh hoạt thế này, có thể im hơi lặng tiếng chuyển đề tài mà không bị ai phát hiện."

Bộ dạng của hắn rất tỉnh táo, vẻ mặt không chút kích động, từng câu từng chữ lạnh lùng như băng, không chút suy đoán, cực kỳ chắc chắn, tựa như đang trần thuật một sự thật.

Thanh Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, hai mắt hơi hạ xuống, suy nghĩ.

Hiện tại hắn đang thử dò xét hay thật sự đã phát hiện ra cái gì đó rồi?

Làm sao đây? Bây giờ nên làm gì?

Thấy nàng hạ mắt, khoé môi Tô Cẩn Diễn hơi cong lên, nói: "Trên đường về, ta nghe nói tiểu muội đột nhiên đổi tính, nhưng ta không tin, một người cho dù tính tình có thay đổi lớn thế nào đi nữa thì bản tính cũng không thể biến mất triệt để như thế, càng không thể nào đột nhiên trở nên cơ trí, tiểu muội ta tuyệt đối không có khả năng suy nghĩ sâu xa được như ngươi."

Tô Cẩn Diễn nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, hắn vươn tay nắm lấy cằm nàng, khiến hai mắt nàng không thể không nhìn thẳng vào hắn, sau đó gằn từng chữ một: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Tay của hắn như kìm sắt kẹp chặt cằm của nàng, đôi mắt như dã thú nhìn chằm chằm nàng, tựa như chỉ cần nàng nói sai một chữ thôi sẽ lập tức xé xác nàng.

Đối mặt với việc Tô Cẩn Diễn gây sự như thế, Thanh Nguyệt chợt bình tĩnh lại, vẻ khiếp sợ trong con ngươi rút dần, ngược lại còn thản nhiên cười với hắn.

Nếu đã bị nhìn thấu thì nàng cần gì phải che giấu chi cho tốn công!

Chỉ có thể thành thật rồi!

Tô Cẩn Diễn bị nụ cười bất chợt của nàng làm cho sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hai chân nàng đột nhiên đá vào ngực hắn một cước, tiếp đó chớp mắt đã bị hung hăng đạp xuống giường.

Sau một cước đạp bay người, Thanh Nguyệt lập tức đứng lên, tay cầm viên thuốc đã nắm chặt được một lúc trong lòng bàn tay, chậm rãi bước xuống giường, híp mắt nhìn từ trên cao xuống nam tử nhếch nhác trên đất, lạnh lùng lên tiếng: "Ta không phải tiểu muội ngươi đấy, thế nào!"

Chết thì chết, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa còn chưa biết ai chết đâu.

Tô Cẩn Diễn bị đạp xuống giường cũng không vội bò dậy, cứ thế ngồi dưới đất, ngước mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu muội mình, một lúc sau đột nhiên nhe răng ra cười, khôi phục bộ dạng cợt nhả vừa rồi.

"Huynh chỉ trêu muội có một chút mà thôi, muội có cần phải đạp ác như vậy không."

Bàn tay đang vận lực định xuất chiêu của Thanh Nguyệt nháy mắt cứng đờ, không khỏi hoài nghi nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi dưới đất, lòng tràn đầy cảnh giác.

"Haizz, được rồi, còn giả bộ gì nữa, nên trở về nguyên hình rồi." Tô Cẩn Diễn đứng dậy, phủi bụi trên người rồi vuốt ngực, oán giận nói: "Chỉ là tiểu muội à, công phu của muội càng ngày càng lợi hại nha, cơ mà sau này nhớ bớt nhiệt tình một chút, đừng đạp chết huynh."

Giả bộ?

Hắn mới nói vừa rồi là mình giả bộ sao?

Như vậy cái người gây sự chất vấn vừa rồi cũng là giả bộ?

Nhìn nam tử lật mặt nhanh như bánh tráng trước mặt, Thanh Nguyệt nghi ngờ chớp mắt mấy cái, đầu óc có phần không biết xử lý thế nào.

Rốt cuộc nam tử với ánh mắt lạnh lùng như sói khi nãy là thật, hay nam tử bất cần đời trước mặt mới là thật?

"Huynh vẫn chưa nói muội xong đâu, giả bộ không thấy mệt à." Thấy nàng không nói gì, Tô Cẩn Diễn có chút không vui, hắn đưa tay kéo tay nàng, không biết là cố ý hay vô tình mà cái tay hắn định nắm lại vừa lúc là tay nàng siết viên thuốc kia.

Thanh Nguyệt bị động tác của hắn làm cho cả kinh, không đợi hắn chạm vào đã vội vàng lách người lui đến giữa giường, tránh xa khỏi hắn.

Trong khi mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng thì hắn không thể chạm vào viên thuốc này, một khi không cẩn thận sẽ gây ra đại họa.

"Sao vậy? Giận thật à? Không thể nào!" Thấy nàng như thế, Tô Cẩn Diễn nhìn nàng một cách ngạc nhiên, sau đó liền vẫy tay lấy lòng nàng, "Được rồi được rồi, đừng nóng giận, muội xem huynh mang gì về cho muội nè, bảo đảm muội mà thấy xong thì sẽ không giận nữa."

Vừa dứt lời, Tô Cẩn Diễn đã không khách khí lần nữa bật lên giường, lấy từ trong người ra một đống thứ vừa quái đản vừa kỳ lạ để trước mặt nàng.

"Đây là vỏ sò Đông Hải, huynh cố ý chọn màu muội thích đó, muội nhìn một chút xem có thích hay không, đây là chủy thủ được làm từ thiết mộc[1], nghe nói còn cứng hơn sắt thép, dùng để phòng thân là tốt nhất, đây là hổ phách, không phải muội ngày ngày la hét muốn thứ này làm dây chuyền ư, hôm nào huynh dẫn muội đến cửa hàng chọn kiểu dáng mà muội thích rồi làm, còn nữa đây là..."

[1] Thiết mộc: Tên gọi chung các loại gỗ quý rất cứng (ví như sắt).

Thanh Nguyệt nhìn hắn một mực kiên trì ngồi liệt kê nguồn gốc xuất xứ của từng món từng món, dáng vẻ kia cứ như nói không biết mệt, hai mắt sáng lên trông y như vẻ mặt của thương nhân.

Là thật? Hay là giả?

Bây giờ nàng có chút không rõ.

Qua nửa ngày, thấy hắn chỉ hào hứng bừng bừng lấy đồ trong người ra ngoài, bộ dáng kia dường như không giống giả bộ chút nào, ngược lại nàng cẩn thận đề phòng như vậy cũng có chút kỳ quái.

Một hồi lâu sau, lúc này Thanh Nguyệt mới thận trọng khom người đi tới bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt nàng không đặt trên những thứ quản đản hiếm thấy này mà lướt từ trên xuống dưới cơ thể gầy gò của hắn, vừa suy đoán vẻ hung ác vừa rồi của hắn là thật hay giả, vừa tò mò việc hắn giấu nhiều đồ như vậy ở đâu.

Rốt cuộc Tô Cẩn Diễn cũng ngừng hành động lấy đồ lại, cười hì hì ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng một cách mong chờ, nhưng qua hồi lâu cũng không thấy nàng lên tiếng, nụ cười kia lập tức cứng ngắc.

"Sao vậy? Không thích à?"

Nghe thấy hắn hỏi với vẻ thất vọng, Thanh Nguyệt chần chờ lắc đầu một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào người hắn, khẽ hỏi: "Không phải, không còn à?"

Thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào người mình, Tô Cẩn Diễn không khỏi ngẩn ngơ, bất ngờ cốc đầu nàng: “Bộ muội tưởng huynh là túi bách bảo[2] à, đâu ra chuyện lấy mãi không hết!"

[2] Túi bách bảo: Túi đựng trăm món bảo bối, kiểu như túi thần kỳ của Doraemon.

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Thanh Nguyệt bị người ta cốc đầu, sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại, không thèm để ý đến những hiểu lầm vừa rồi giữa hai người liền tung quyền về phía gương mặt tuấn tú của hắn.

Tô Cẩn Diễn kêu thảm một tiếng, lập tức bị đánh cho ngửa mặt lên trời, nếu không phải hắn vớ vội được tấm màn bên mép giường thì bảo đảm đã lại ngã xuống đất rồi.

Thanh Nguyệt cũng không ngờ một quyền này lại mạnh như vậy, nàng ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn về phía nam nhân bị nàng đánh trên giường với vẻ khó mà tin nổi, nhất thời bật cười hì hì.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn dật của hắn đã nhanh chóng xuất hiện một bên mắt bầm tím, tốc độ này quả là nhanh đến đáng sợ.

"Tô Thanh Nguyệt, chẳng phải chúng ta đã nói là đánh người không đánh mặt rồi sao!" Nghe thấy tiếng cười của nàng, Tô Cẩn Diễn trở mình bò dậy, tức giận chỉ về phía nàng rống to.

"Có ư?" Thanh Nguyệt vô tội nhướng mày, dù sao nàng cũng không phải Tô Thanh Nguyệt, dĩ nhiên không hề có ước định gì với hắn.

"Muội..." Tô Cẩn Diễn nghe vậy hét lớn một tiếng định xông tới.

Thanh Nguyệt thấy chuyện không xong, động tác nhanh nhẹn vớ lấy một món trên giường làm “vũ khí”.

"Muội… muội đánh huynh? Muội dùng quà huynh mua để đánh huynh?" Vừa nhìn thấy động tác của nàng, Tô Cẩn Diễn lập tức không xông lên nữa, cắn răng nghiến lợi chỉ về phía nàng, mà Thanh Nguyệt thì nhìn hắn cười ha ha, làm hắn tức đến mức thiếu chút nữa đầu xì khói.

"Đừng hòng huynh mua đồ cho muội nữa." Một hồi lâu, Tô Cẩn Diễn với sắc mặt tái xanh nghiến răng nặn ra một câu không hề có sức uy hiếp, sau đó khí thế hùng hồn nhảy xuống giường rời đi.

Cứ thế đi rồi?

Nhìn bóng lưng tức giận của hắn, Thanh Nguyệt không khỏi có chút sững sờ, với tư thế vừa rồi, nàng còn tưởng Tô Cẩn Diễn và nàng sẽ đánh nhau một trận, kết quả không ngờ chỉ là “tiếng sấm lớn, cơn mưa nhỏ”.

Từ từ đặt thứ trong tay xuống, Thanh Nguyệt nhìn một đống thứ kỳ lạ trên giường như có điều suy nghĩ.

Không sai, vừa rồi đùa giỡn Tô Cẩn Diễn là nàng cố ý, mục đích đương nhiên là muốn nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, nhưng điều bất ngờ là nàng lại không nhìn ra bất kỳ chỗ khả nghi nào.

Đến tột cùng là hắn ẩn giấu quá kỹ hay đây mới chính là con người thật của hắn?

"Hửm, con hổ?"

Trong khi nàng đang trầm tư, bên ngoài chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi, Thanh Nguyệt nghe vậy cả kinh, vội vàng nhảy xuống giường lao ra ngoài.

Hai con tổ tông này không thể chạm vào, người ngoài tùy tiện đến gần sẽ gặp xui xẻo, nhưng đợi đến khi nàng lao ra cửa, lời cảnh cáo còn chưa rời khỏi miệng thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ rồi.

Chỉ thấy Tô Cẩn Diễn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vô tư trêu chọc hai con hổ, nhắc tới cũng lạ, hai con hổ nhỏ này nhìn thấy hắn cũng không xông lên như thường ngày mà ngược lại còn đứng bên trong ổ nghẹn ngào gầm thét, bộ dạng cẩn thận e ngại giống như gặp phải thiên địch vậy.

"Tiểu muội, con hổ vằn nhỏ này thuộc về huynh nha."

Tô Cẩn Diễn dường như hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa rồi giữa hai người, mặt nở nụ cười nói với nàng một tiếng, còn không chờ nàng trả lời đã thẳng tay bắt tiểu hổ vằn đi.

"Huynh đừng có đụng vào!"

Thấy hắn không biết chết sống cứ thế muốn bắt tiểu hổ vằn, Thanh Nguyệt vội vàng hét lớn một tiếng, vừa rồi tiểu hổ không cắn hắn không có nghĩa là lúc bị bắt cũng sẽ không cắn!

Tô Cẩn Diễn thấy nàng vọt tới tay chân cũng nhanh hơn, liều mạng bắt lấy tiểu hổ vằn, tốc độ hắn chạy ra ngoài còn nhanh hơn cả thỏ, khiến Thanh Nguyệt tới sau chỉ có thể than thở.

"NGAO...OOO......"

Vừa thấy bạn mình bị người ta bắt đi, tiểu hổ trắng lập tức chui từ trong ổ ra, nó vừa đi vừa cắn gấu quần nàng, tựa như muốn nàng đuổi theo.

Thanh Nguyệt thấy thế không khỏi buồn cười, ngồi xổm xuống, không vui nói: "Bây giờ cũng biết đuổi theo? Thế vừa nãy ngươi đã làm gì?"

Dường như hiểu lời mà nàng nói, tiểu hổ trắng không cắn gấu quần nàng nữa mà chuyển sang ngồi bệt xuống đất, mở đôi mắt to long lanh nhìn nàng, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.

"Cũng không phải vĩnh viễn không gặp lại huynh đệ ngươi, làm vậy làm gì?" Nhìn bộ dạng nó cũng đáng thương, Thanh Nguyệt an ủi xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, trịnh trọng nói: "Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, khi gặp lại người kia ngàn vạn lần đừng khách khí, nhất định phải hung hăng cắn hắn, bằng không ngay cả ngươi hắn cũng sẽ cướp đi."

"Ô..." Tiểu hổ nghe xong ô một tiếng, nghiêng đầu, hai con mắt to chớp chớp nhìn nàng, hình như có chút không hiểu nàng đang nói gì.

"Được rồi, giúp ngươi một chút vậy." Thật sự không đỡ nổi ánh mắt van xin của tiểu hổ, Thanh Nguyệt không khỏi thở dài một tiếng, lấy từ trong người ra một cái còi, đặt bên miệng khẽ thổi, một loại tin tức không tiếng động lập tức tràn từ tiểu viện ra ngoài.

Lúc này, Tô Cẩn Diễn đang ôm tiểu hổ vằn có chút nóng nảy nhẹ giọng an ủi, thấy nó vất vả lắm mới yên tĩnh một chút liền lập tức thở phào.

Không ngờ kế dạy hổ trong truyền thuyết này đúng là có chỗ dùng, chỉ là không biết có thể huấn luyện thành hổ nhà như trong đó nói hay không, chẳng biết nha đầu này kiếm đâu ra hai con vật đó nữa.

Vậy mà đang lúc hắn hạ mắt suy nghĩ, tiểu hổ vằn vất vả lắm mới yên lặng trong lòng chợt đứng thẳng dậy, hai lỗ tai dựng lên giống như đang chăm chú lắng nghe cái gì đó, trong khi Tô Cẩn Diễn còn chưa rõ nó đang làm gì thì nó đã đột ngột giãy giụa tiếp.

"NGAO...OOO......"

Tô Cẩn Diễn vừa thấy thế thì định trấn an nó như vừa rồi, ai ngờ, tiểu hổ vằn lại đột nhiên hét lớn một tiếng về phía hắn, hai mắt trợn lên rồi nhe nanh, rõ ràng không còn ôn thuần như vừa rồi. Hơn nữa còn không ngừng dùng sức giãy ra ngoài, bộ dạng nhe răng nhếch miệng, tựa như nếu hắn không buông ra thì nó sẽ cắn vậy.

"Tiểu súc sinh, cho rằng ta không chế phục được ngươi à!" Thấy tiểu hổ vằn lộ vẻ mặt hung ác, hai mắt Tô Cẩn Diễn chợt lóe, phất tay đánh về phía đầu của nó.

Tiểu hổ vằn thấy thế lập tức rụt đầu lại, thân mình không coi là quá lớn nháy mắt liền cuộn lại trước ngực hắn, Tô Cẩn Diễn thấy thế không khỏi tức cười, huơ huơ tay giữ không trung, nhưng nháy mắt ngay khi hắn dừng tay, tiểu hổ vằn chợt ngẩng đầu, há mồm táp vào lồng ngực hắn khiến Tô Cẩn Diễn giật mình cả kinh, vung tay ném nó ra ngoài theo bản năng.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, tiểu hổ vằn không bị hắn làm cho té ngã mà ngược lại còn đáp vững xuống đất, sau khi đáp xuống liền hung hăng nhe răng với hắn rồi nhanh chóng biến mất trên con đường hắn đi vừa nãy.

Xem ra con hổ nhỏ này sớm đã được huấn luyện.

Tô Cẩn Diễn nhìn bóng dáng tiểu hổ vằn biến mất, hai mắt nguy hiểm híp lại.

Nàng ta rốt cuộc là ai? Cắm rễ ở Tô gia nhằm mục đích gì?

Thấy tiểu hổ vèo một cái vọt vào viện, Thanh Nguyệt khẽ cong khóe môi, xoay người ngồi xuống cạnh bàn đá dưới bóng cây lớn, yên lặng chờ người khác đến.

Thử dò xét, không phải chỉ có hắn mới biết, nàng cũng biết, nếu hắn muốn thử dò xét, vậy thì đơn giản cứ để hắn thử dò xét hết đi.

Ngay từ đầu, có lẽ nàng sẽ tin là Tô Cẩn Diễn đúng là đang đùa giỡn với nàng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, sơ hở trong đó mặc dù chưa thể tìm được nhưng dù sao vẫn có dấu vết để tra ra.

Chỉ kỳ quái là, nàng ngồi trong viện đã lâu như vậy rồi nhưng lại chẳng thấy Tô Cẩn Diễn tới, cho đến tận khi mặt trời lặn về phía tây, ánh trăng lên đến đỉnh ngọn liễu cũng không gặp lại bóng dáng hắn.

Chẳng lẽ thật sự là do nàng nghĩ nhiều rồi?

Tô Cẩn Diễn này vốn không phát hiện ra nàng khác Tô Thanh Nguyệt?

Cho đến tận ban đêm, lúc đi vào mộng, trong đầu của nàng vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.

Rạng sáng ngày thứ hai, Thanh Nguyệt và Hồng Diệp còn chưa luyện xong kiếm pháp thì Tô Cẩn Diễn đã chui vào viện nàng, Thanh Nguyệt vốn cho là hắn đã nghĩ sâu tính kỹ rồi mới tới tra hỏi nàng, nào ngờ hắn ngay cả nhìn cũng không thèm đã đi thẳng về phía hai con tiểu hổ, ngồi xổm bên cạnh ổ hổ, không chút để ý tới tiểu hổ đang nhe răng múa vuốt uy hiếp mà tự nhiên thao thao bất tuyệt nửa ngày rồi đi về.

Sau đó ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng thế, khiến cho Thanh Nguyệt nhìn mà đầu óc mù tịt, không biết rốt cuộc hắn đang giở trò quỷ gì.

Ngoại trừ hành động khiến nàng có chút khó hiểu của Tô Cẩn Diễn thì chính là chuyện của Bạch Dật Hiên, Bạch Dật Hiên đã trở về từ Hộ Quốc tự, nhưng từ khi hắn trở về lại không chút tin tức, hắn không chịu nhận lỗi với phủ Thừa Tướng, càng không nhắc lại chuyện từ hôn, giống như mọi việc vốn dĩ chưa từng xảy ra.

Nhưng không thể không nói, Minh Vô Ưu quả là một gia hỏa phúc hắc, chỉ một câu thôi là đã có thể khiến cho Bạch Dật Hiên nổi danh khắp kinh thành, từ lão già tám mươi tuổi cho tới con nít ba tuổi đều biết đến tên tuổi của Bạch Dật Hiên, thuộc nằm lòng chuyện không được sáng sủa cho lắm kia của hắn, bị bách tính biến thành chuyện điển hình của việc giáo dục con cháu.

Bạch gia vẫn không nhắc lại chuyện từ hôn khiến Thanh Nguyệt vô cùng buồn bực, không thể làm gì khác hơn là nói với Tô Kính Tùng rằng nàng muốn chủ động từ hôn, dẫu sao hiện tại cho dù nhà nào nói cũng đều không làm mất thể diện Tướng phủ, Tô Kính Tùng cũng đã đồng ý, nhưng chẳng biết tại sao mấy lần Tô Kính Tùng tới cửa đều bị người Bạch gia nói thẳng là gia chủ không có ở đây, vì vậy chuyện này cũng đành tạm thời không giải quyết được.

Không có tin tức của Bạch gia, Thanh Nguyệt cũng không ra cổng trước không bước cổng trong, một lòng một dạ ở nhà nâng cao công lực của mình, Ám Bộ không tiếp tục truyền tin tức trọng đại gì nữa, nhưng chuyện này lại làm nàng càng thêm đứng ngồi không yên, nàng không tin cái gì không có tin tức thì sẽ là chuyện tốt, với kinh nghiệm nhiều năm nắm giữ Ám Bộ trong tay của nàng, bình thường lúc không có tin tức phần lớn đều là thời khắc gợn sóng phong vân (khoảnh khắc trước khi phong ba ập đến).

Sáng nay, một con chuột nhỏ đột nhiên mang đến cho nàng một tin tức nằm trong dự liệu, có người đang dò xét Ám Bộ.

Tay Thanh Nguyệt biến ra một ngọn lửa đốt tờ giấy kia thành tro.

Sau những cố gắng gần đây, công lực của nàng đã mạnh hơn không ít, mặc dù không được xem là tuyệt thế cao thủ, nhưng để đối phó với mấy tên sát thủ thì vẫn dư xài, hơn nữa có độc dược của nàng tương trợ, ngay cả tuyệt thế cao thủ vào trong tay của nàng cũng chưa chắc có thể bình yên rút lui.

"Hổ vằn, lại đây."

Trong viện vang lên giọng nói lấy lòng của Tô Cẩn Diễn, sau mấy ngày được hắn nịnh hót, hai con hổ nhỏ mặc dù không đến nỗi nhe răng múa vuốt với hắn nữa nhưng vẫn rất có cốt khí không thèm để ý đến hắn.

"Lại đây xem ta mang đồ ngon gì cho ngươi này." Tô Cẩn Diễn cầm đùi gà kiên nhẫn dụ dỗ, mà hai con hổ nhỏ đến cả mí mắt cũng không thèm mở ra, tiếp tục nằm ở đó giả bộ ngủ.

Thấy vậy, Thanh Nguyệt không khỏi thầm lấy làm buồn cười, dẫn hai nha đầu lướt qua hắn đi ra ngoài.

"Tiểu muội, muội định đi đâu vậy?" Nàng mới vừa đi tới cửa viện, Tô Cẩn Diễn đã đột nhiên mở miệng.

"Đi dạo phố." Thanh Nguyệt thản nhiên trả lời rồi đi thẳng ra ngoài.

"Chờ huynh một chút, huynh đi chung nữa." Nghe vậy, Tô Cẩn Diễn không trêu chọc hai con hổ nữa mà đứng dậy đuổi theo.

Đi chung? Hắn muốn giám thị nàng sao?

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng, Thanh Nguyệt đột nhiên dừng lại, khiến Tô Cẩn Diễn suýt chút nữa đã va vào nàng.

Mấy ngày nay nàng không ra khỏi nhà, hắn cũng không ra khỏi nhà, ngày nào cũng chạy tới đây từ sáng sớm, ngoại trừ trêu chọc hổ ra cũng không nói gì, nhưng nàng vừa ra khỏi cửa hắn đã lập tức đi theo.

"Sao vậy? Đi thôi nào!" Tô Cẩn Diễn đang đi trước mặt nàng chợt dừng bước, hoài nghi nhìn nàng.

"Tại sao huynh muốn đi theo muội?" Thanh Nguyệt nhìn hắn, hỏi.

"Thích thì đi thôi, còn tại sao cái gì nữa! Đi nào, mấy ngày nay huynh sắp chán chết rồi." Tô Cẩn Diễn giống như không hiểu lời nàng, cười cợt nhả rồi lập tức kéo nàng đi.

Tô Cẩn Diễn mới vừa kéo nàng thì sau lưng, Diệp Lạc liền phì cười: "Ta còn tưởng lần này thiếu gia có thể kiên trì bao lâu, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi sao?"

"Nha đầu thối, thèm đòn à." Tô Cẩn Diễn nghe vậy liền lườm nàng ấy một cái, kéo Thanh Nguyệt chạy nhanh ra ngoài, bộ dạng trông như chim sổ lồng vậy.

Thấy hành động của hắn có chút giống một đứa trẻ, Thanh Nguyệt không khỏi nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, nghe mấy câu nói vừa rồi giữa hai người họ, có vẻ như trước kia chuyện thế này cũng xảy ra không ít.

Xem ra nàng đã quá đa nghi rồi, chỉ là, lần này ra ngoài không thể làm được những chuyện khác.

Dọc đường, thái độ Tô Cẩn Diễn rất khác thường, không ngừng lải nhải bên tai nàng mấy ngày nay hắn ra ngoài làm gì, gặp chuyện thú vị gì, khiến Diệp Lạc vốn dễ nói chuyện cũng không có đất dụng võ.

"Đi, chúng ta đi nếm thử món mà huynh nói đi, bảo đảm muội sẽ thích."

Đi dạo trên đường nửa ngày, Tô Cẩn Diễn liền kéo nàng vào một quán rượu, Thanh Nguyệt thế mới biết, quán rượu nổi tiếng kinh thành này hẳn là bút tích của tiểu ca mình, vả lại cũng không thể làm gì được hắn nên đành theo hắn đi vào.

Trên tầng hai quán rượu, Thanh Nguyệt mới vừa bước lên bậc thang đã suýt va vào một người đang đi tới, nàng lập tức vội vàng vịn tay vịn giữ vững thân thể, định nhường nhịn, nhưng không ngờ nghênh đón nàng lại là một giọng nói châm chọc.

"Ơ, đây chẳng phải là Tô gia đại tiểu thư sao? Mấy ngày nay không gặp ngươi, ta cứ tưởng ngươi không còn mặt mũi ra ngoài nữa rồi ấy chứ!"

Thanh Nguyệt nghe vậy không khỏi chau mày, âm thanh này quá quen thuộc, nàng muốn quên cũng không được, lập tức thân thể biến về nguyên dạng, không nhanh không chậm bước lên bậc thang cuối cùng, nhìn nữ nhân có mùi hương ngào ngạt đối diện rồi cười nhạt.

"Chư tiểu thư nói đùa rồi, ta không những có mặt mà mặt ta còn nhiều hơn nữ nhân công khai cướp vị hôn phu của người ta như ngươi nữa, ngươi còn dám ra cửa, cớ sao ta lại không?"

Không sai, cái người suýt chút nữa va vào nàng không ai khác chính là Chư Phượng Liên.

"Ngươi..." Chư Phượng Liên nghe vậy nhất thời thẹn quá thành giận, đôi mắt phượng hung hăng nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn.

Nếu không phải tại tiện nhân này, nàng đã không bị nhiều người cười nhạo như vậy, càng không bị chỉ trích nhiều như vậy. Có trời mới biết mấy ngày qua nàng ta uất ức biết bao nhiêu, tất cả khuê tú đều không qua lại với nàng nữa. Vốn tưởng rằng mất nhiều như vậy ít nhất cũng có thể danh chánh ngôn thuận gả cho Bạch Dật Hiên, nhưng ai mà ngờ bây giờ danh tiếng Bạch Dật Hiên còn thối hơn cả nàng nữa, tiền đồ thì càng không cần phải nói, nam nhân như vậy sao nàng có thể tái giá! Những nam tử nhà khác lại không ai chịu cưới nàng làm chính thê, thế cho nên bây giờ ngoại trừ gả chồng làm thiếp, cũng chỉ có nước gả cho con vợ lẽ, nhưng những người con vợ lẽ đó đều cố ý tránh nàng, chuyện này bảo sao nàng có thể không hận!