Độc Sủng Vương Phi

Chương c50




Đêm lạnh như nước, tất cả đều có vẻ yên tĩnh, an bình như thế.


Một bóng đen nhanh nhẹn nhảy vào trong một căn phòng, đôi mắt sáng ngời quan sát tất cả xung quanh.


"Không biết các hạ xâm nhập vào phủ có chuyện gì quan trọng?" Giọng nói lạnh như băng vang lên, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, người áo đen cả kinh, thầm mắng một tiếng chết tiệt.


Đôi mắt màu đen khẽ chuyển động, nắm chặt tay nhìn chằm chằm Thượng Quan Dương bỗng nhiên xuất hiện.


"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Người áo đen nhìn Thượng Quan Dương, lạnh nhạt nói.


"Đây là nhà ta, tất nhiên là ta ở đây, nhưng mà trái lại, các hạ ban đêm xông vào Thượng Quan Bảo, có gì ý đồ?"


"Đây là khuê phòng của nữ tử, ngươi tại sao có thể ở đây?" Người áo đen không để ý đến hắn, tiếp tục hỏi.


Thượng Quan Dương nhíu mày, nghi ngờ nói: "Ai nói đây là khuê phòng của nữ tử? Các hạ nếu đến đây là để làm hái hoa tặc thì e rằng nhầm to rồi?"


Người áo đen cau mày, làm sao có thể, đây rõ ràng là phòng khách, tại sao Thượng Quan Dương lại ở đây?


Trong mắt Thượng Quan Dương phát ra tia sáng thăm dò người đối diện, sau đó liền tung ra một chưởng, người áo đen cả kinh, vội vàng tiếp chưởng, nội lực Thượng Quan Dương quá mức cao thâm, người áo đen liền bị lảo đảo một cái, bị bức lui đến bên giường, Thượng Quan Dương định giật khăn che mặt của người áo đen kia ra, mà người áo đen lại muốn trốn tránh, vì vậy liền nghiêng sang bên trái cuối cùng biến cuộc chiến trên đất thành cuộc chiến trên giường.


Trải qua vài hiệp giao đấu, Thượng Quan Dương bị đánh ngã xuống giường, khăn che mặt của người áo đen vừa đúng lúc bị tháo xuống, chỉ nghe cửa "cót két" một tiếng.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Ly Yên và Thượng Quan Thi Vũ cùng tiến vào, trên mặt hai người hiện lên sự ngạc nhiên, cái tình huống này sao mà - - - nhất thời động tác của Thượng Quan Dương và người áo đen đều dừng lại, cảm giác thân thể hơi hơi cứng ngắc, mà người áo đen lại đang nằm ở trên giường, Thượng Quan Dương nửa quỳ, hơi hơi thở dốc, tay còn chưa kịp thu lại...


Đứng ở trước cửa, khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ hơi hơi co lại, mà Ly Yên thì lại là một bộ dáng xem kịch vui, vừa cười xấu xa, tựa vào cánh cửa nói, "Ta nói các ngươi, nhất định là vội quá rồi, cho nên quên đóng cửa hả."


Hai người bây giờ mới kịp phản ứng cái tình huống này là khêu gợi như thế nào, vội vàng ngồi thẳng dậy, lúng túng ho khan vài tiếng.


"Thi Vũ, không phải như muội thấy đâu, bọn ta đang..." Người áo đen nhìn đến Thượng Quan Thi Vũ, vội vàng giải thích, nhưng bị Ly Yên ngắt lời, "Wow, bởi vì Diệp Thừa Tầm tưởng niệm quá độ, nửa đêm mò đến Thượng Quan Bảo, chỉ vì muốn gặp Thượng Quan Dương một lần, thật là tình yêu sâu đậm nha!"


Tưởng niệm quá độ? Mặt của Thượng Quan Dương khó có thể có nét mặt như vậy... Mà người áo đen, cũng chính là Diệp Thừa Tầm, khóe miệng không khỏi co lại vài cái, trí tưởng tượng thật tốt! Cái này cũng có thể thêu dệt ra được.


Thượng Quan Thi Vũ nghi ngờ hỏi, "Các ngươi đây là.... "


Diệp Thừa Tầm liền lấy cớ bừa, nói là vì lo lắng cho Vương phi, Vương gia kêu hắn đi bảo hộ Vương phi. Mà Mộc Ly Yên đang nhàn nhã thưởng trà liền phun hết ra... Làm sao bị trúng đạn rồi!


Diệp Thừa Tầm vì che giấu nội tâm mà chột dạ không ngừng, ngượng ngùng cười với Ly Yên, tiếp tục giải thích nói: "Ta vốn định tiến vào âm thầm bảo hộ Vương phi, không ngờ lại đi nhầm phòng."


"Âm thầm bảo hộ cần phải tiến vào phòng?" Thượng Quan Dương híp mắt mắt lạnh nhạt nói, rõ ràng là không tin.


Ly Yên vẫy vẫy tay, vẻ mặt như là "Ta hiểu": "Được rồi được rồi, tình yêu là lớn nhất, chuyện xưa đẹp và kinh thiên động địa như thế, sao có thể không ngừng phát triển được đây?"


Thượng Quan Thi Vũ đen mặt, nói: "Huyết Hồ, đừng làm loạn."


Bất đắc dĩ giang tay, Ly Yên nói: "Được rồi, ta đi ra ngoài trước, các ngươi cứ chơi đi."


Ly Yên hứng thú nhìn Diệp Thừa Tầm, mới từ từ đi ra ngoài. Rõ ràng là hắn muốn gặp Thi Vũ, chẳng qua đêm khuya đến thăm, mục đích này không khỏi làm người ta suy nghĩ sâu xa!.


Nếu Diệp Thừa Tầm biết được suy nghĩ của nàng, nhất định hắn sẽ hô to là hắn vô tội, hắn chẳng qua là lo lắng Thi Vũ ở trên Quan Bảo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao hắn cũng không biết các nàng đi lên quan bảo có ý đồ gì.


"Thi Vũ, chúng ta không có gì, giới tính của ta rất bình thường." Thấy Ly Yên vừa đi, Diệp Thừa Tầm liền tiến lên phía trước giải thích, sợ Thượng Quan Thi Vũ hiểu lầm cái gì.


Thượng Quan Dương nhàn nhạt nhíu mày, xem ra mục đích của nam tử này không thuần khiết rồi!


"Ách, ta cũng nên đi, các ngươi cứ từ từ mà tâm sự." Thượng Quan Thi Vũ nâng trán, nói xong xoay người rời đi.


Sắc mặt Diệp Thừa Tầm bỗng trở nên tịch mịch, nhìn bóng lưng của nàng dần dần biến mất.


"Ngươi là Diệp Thừa Tầm của Diệp gia?" Thượng Quan Dương bỗng dưng lên tiếng hỏi, vừa mới nghe được Ly Yên nhắc qua.


Diệp Thừa Tầm cảnh giác nhìn Thượng Quan Dương, ánh mắt giống như đang nhìn tình địch.


"Đúng thì sao?"


Thượng Quan Dương đăm chiêu, không nói gì, bỗng nhiên nói: "Ngươi có thể đi rồi."


Sững sờ nhìn hắn, cảm giác có chút không hiểu ra sao, Diệp Thừa Tầm suy tư một chút, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.


Tuyên bố người thừa kế thay đổi, bên ngoài lại nổi lên phong ba, người người đều không hiểu vì sao gia chủ đương thời Thượng Quan Bảo phải làm như vậy.


Thượng Quan Dương giao hết toàn bộ công việc cho Thượng Quan Thi Vũ, đồng thời dạy nàng nên xử lý như thế nào, Thượng Quan Thi Vũ vốn là người của thế kỷ hai mươi mốt, nên học rất nhanh.


Ba tháng sau, đại hội võ lâm sẽ bắt đầu, năm nay đại hội võ lâm sẽ được tổ chức ở Nguyệt Vân sơn trang.


"Công tử, xin hỏi Nguyệt Vân sơn trang đi như thế nào?"


Thượng Quan Dương đang đi trên đường, bỗng dưng nghe thấy có một giọng nói ôn hòa hỏi. Hắn vốn xuất môn cùng hai người Ly Yên nhưng tạm thời có việc, nên chậm trễ một chút, để cho các nàng đến Nguyệt Vân sơn trang trước chờ hắn.


Chậm rãi xoay người, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đứng lặng đứng ở đó, trên mặt che lụa mỏng, khí chất mông lung nhẹ nhàng, làm cho người ta không khỏi bị hấp dẫn.


Nhưng Thượng Quan Dương cũng chẳng phải người thường, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Phía trước là đến."


Nữ tử áo trắng định gật đầu nói cám ơn, ánh mắt lại sắc bén bắn về phía ngọc tiêu trên eo hắn, giọng nói nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Ngọc tiêu này ở đâu mà có?"


"Của ta." Thượng Quan Dương không có cúi đầu xuống nhìn bên hông, nhàn nhạt đáp.


Con ngươi nữ tử áo trắng liền nheo lại, ánh mắt lạnh thấu xương, khẩn trương nói: "Của ngươi? Không có khả năng, ngọc này tiêu là của nàng, ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nói, nàng ở đâu? Nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"


Thượng Quan Dương chẳng qua là nhàn nhạt liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."


Nói xong xoay người muốn rời đi, lại bị nữ tử áo trắng ngăn cản, tay nàng đang nắm trường kiếm, đâm thẳng về phía hắn, Thượng Quan Dương nhẹ điểm mũi chân, xoay người tránh thoát.


"Cô nương ngươi làm cái gì vậy?" Ánh mắt Thượng Quan Dương lạnh đi, hỏi.


"Nếu không nói ngọc tiêu là của ai, ta sẽ không cho ngươi đi." Nữ tử áo trắng ngoan cường nói, giọng nói cứng rắn vang lên.


"Ta đã nói, ngọc tiêu này là của ta, vì sao cô nương không chịu nói lý?" Thượng Quan Dương cau mày nói.


Môi nữ tử áo trắng lụa mỏng hiện lên một nụ cười rét lạnh, nói: "Ngọc tiêu của nàng làm sao ta có thể nhận lầm? Ngươi đừng có cãi."


"Người cô nương nói là ai?" Thượng Quan Dương nhíu mày hỏi, cô nương này đang hiểu lầm cái gì thì phải?


"Các ngươi đang làm gì thế?"


Nữ tử áo trắng vừa muốn nói gì, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, ngước mắt nhìn lại, hai người Ly Yên chậm rãi đi tới.


Người ta bảo không đánh không quen biết. Và đây, một cặp đôi mới lại xuất hiện, đúng là quanh đi quẩn lại toàn là người quen của nhau. Cùng chờ xem anh này xách mông chạy theo chị Mộc Vi Ngưng như thế nào nhé.