Độc Sủng Xấu Phu

Chương 45: Ván giường yếu ớt




“Đều tối rồi, Triệu Lưu thị còn ra giặt quần áo a…”


“Trước kia hai người Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca, sợ nước sông lạnh nên đều không để Triệu Lưu thị ra bờ sông giặt quần áo, thậm chí đốn thêm củi để bà nấu nước giặt quần áo rửa bát, kết quả hôm nay…”


“Triệu Lưu thị khóc đến mắt đều đỏ, ước chừng là bị Tưởng lão đại đuổi ra đó.”


“Triệu Kim Ca nhìn cũng ngốc ngốc, phỏng chừng bị dọa rồi, cũng phải, y bộ dạng có giống nam nhân hơn đi nữa, kỳ thật cũng vẫn là song nhi.”


“Tưởng lão đại… Ai!”



Người trong thôn lúc này đều đã làm về, không có việc gì, liền cùng người ở trong thôn nói chuyện phiếm, mà đối tượng chủ yếu cho bọn họ trò chuyện, không thể nghi ngờ chính là một nhà Triệu Phú Quý.


Triệu Kim Ca bị Tưởng lão đại coi trọng, cũng không biết cuộc sống Triệu gia về sau phải sống như thế nào.


Người trong thôn tán gẫu vẫn luôn né tránh Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca, bởi vậy hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca căn bản cũng không biết bọn họ đang nghĩ “Sâu xa” như vậy.


Đừng xem đôi mắt Triệu Lưu thị sưng đỏ lợi hại, kỳ thật bà lúc này trong lòng cao hứng rất, lòng tràn đầy đắc ý.


Từ lúc con lớn qua đời, bà ở trong thôn liền thành tồn tại bị người đồng tình, cho nên khiến bà càng không muốn xuất môn, nhưng hiện tại… Bà cảm thấy mình đã có thể mở mày mở mặt.


Triệu Lưu thị đi ra giặt quần áo, không hẳn không có tính toán ở trước mặt các thôn dân khoe khoan một phen.


Kết quả… Bà ở nơi đó giặt quần áo, chờ người khác tới hỏi chuyện nhà bà, lại cố tình không có một người nào đi lên hỏi, thậm chí nguyên bản mấy người đang rửa bát ở bờ sông kia, cũng đều không nói một lời đồng tình liếc nhìn bà một cái, liền rời đi.


Triệu Lưu thị buồn bực cực kì, bà rất muốn giữ chặt những người đó, nói cho bọn họ Kim Ca nhà bà sắp thành thân, còn là kén rể, nhưng tính cách của bà lại làm không được loại chuyện này, chỉ có thể càng thêm rối rắm.


Trong lòng vừa cao hứng lại vừa rối rắm, động tác Triệu Lưu thị giặt quần áo đều dùng lực rất mạnh, Triệu Kim Ca lại hoàn toàn tương phản.


Sau khi Tưởng Chấn nói như vậy, y liền luôn có chút choáng váng, đều không biết nên làm cái gì mới tốt.


Đặc biệt… Tưởng Chấn thế nhưng nói đã sớm muốn đến nhà y sống… Tưởng Chấn thật lâu trước kia, cũng đã thích phải y sao?


Mặc dù vẫn rất không tự tin, nhưng lúc này, Triệu Kim Ca lại rất tin tưởng Tưởng Chấn chắc chắn thích mình, mà sau khi tin điểm này, y liền cảm thấy cao hứng đến trái tim đều như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.


Triệu Kim Ca đột nhiên cảm thấy, lúc trước đem Tưởng Chấn từ trong sông cứu ra, sau lại bưng cháo cho hắn giúp hắn sống sót là chuyện y đời này làm chính xác nhất.


“Triệu Kim Ca trước kia làm việc rất lưu loát? Lúc này lại luôn bất động.”


“Bộ dáng Triệu Lưu thị giặt quần áo, như là hận không thể đem quần áo xé luôn.”


“Bọn họ phỏng chừng trong lòng đều không dễ chịu, thật đáng thương a…”



Người trong thôn đối với gười Triệu gia càng đồng tình.


Bọn họ tuy rằng thích xem náo nhiệt của người khác, tuy rằng có đôi khi lắm mồm lại bát quái, nhưng sau khi thật sự cảm thấy người Triệu gia đáng thương, lại cũng không có ai đi lên vạch vết sẹo của người Triệu gia.


Vì thế… Triệu Lưu thị đều đem quần áo giặt xong, cũng không có người nào đi đến cùng bà hỏi thăm chuyên của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca.


Triệu Lưu thị trong lòng buồn bực cực, nhưng cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất trở về nhà.


Bất quá, chờ bà nhìn thấy đồ vật Tưởng Chấn đưa bà, liền lại cao hứng lên.


Trước kia khi bà thành thân, Triệu Phú Quý cũng có đưa bà một cái vòng tay, nhưng sau này trong nhà thiếu tiền, vòng tay kia tự nhiên cũng liền bán đi, thế cho nên bà trước kia trang sức bình thường đều không có.


Nhưng hiện tại, bà lại có một cái vòng tay.


“Cha đứa nhỏ, vòng tay này thật ra đẹp hơn cái lúc trước ngươi mua cho ta đó.” Triệu Lưu thị đem vòng tay mang ở trên cổ tay của mình, cho Triệu Phú Quý xem.


“Cái vòng tay kia của ta to hơn!” Triệu Phú Quý bất mãn nói, ông lúc trước mua vòng tay cho Triệu Lưu thị, chính là mua cái lớn nhất trong những cái ông mua nổi!


“To thì tho, nhưng khó coi a!” Triệu Lưu thị nói, vòng tay kia vừa xấu lại vừa thô, mang làm việc không thuận tiện, bà đều không mang nhiều lắm.


Vòng tay Tưởng Chấn đưa tuy rằng có chút nhỏ, nhưng khéo léo xinh đẹp, mang rất vừa tay.


Triệu Lưu thị nhìn vòng tay, thật là càng xem càng thích, Triệu Phú Quý ở bên cạnh thấy một màn như vậy, sắc mặt đều đen thui, vợ ông, cùng ông khoe khoan đồ vật người khác đưa này tính sao đây?


Nhưng mà Triệu Lưu thị không hề cảm giác được, còn đang liên tiếp khen Tưởng Chấn, hơn nữa cũng đem ra đem son môi Tưởng Chấn đưa luôn, dùng móng tay lấy một chút thoa lên môi, hỏi Triệu Phú Quý có đẹp hay không.


Trời tối thui, một mảnh đen tuyền có cái gì mà đẹp chứ! Triệu Phú Quý hừ hừ hai tiếng.


Lại nói tiếp, Tưởng Chấn kỳ thật cũng là người không có thẩm mỹ, trên tay còn không có tiền gì, cho nên thời điểm chọn son môi cho Triệu Lưu thị, chọn không chỉ là bình thường nhất, còn là giá tiện nghi nhất.


Nếu như đặt ở hiện đại, đưa cho mẹ vợ son môi rẻ nhất, kia liền đừng hòng cưới con gái người ta nữa, nhưng đây là ở cổ đại, Triệu Lưu thị còn là người trước kia ngay cả hộp son môi đều không có.


Vì thế, một hộp son môi như vậy, bà cũng cảm thấy thích không thôi.


Mặt Triệu Phú Quý càng đen, nếu như sớm biết rằng Triệu Lưu thị thích những thứ không thể ăn dùng một chút đều không có ích, ông đã sớm tiêu tiền đi mua một hộp đưa cho bà!


Bất quá… Nếu như ông trước kia đưa Triệu Lưu thị thứ này, Triệu Lưu thị sợ rằng sẽ sinh khí với ông, ngại ông tiêu loạn tiền.


Triệu Lưu thị lưu luyến không rời thoa son môi lên môi sau khi lên giường ngủ, còn càng không ngừng nhắc tới Tưởng Chấn, mà bên kia, Triệu Kim Ca cũng đang nhớ thương Tưởng Chấn.


Hôm nay buổi tối, Tưởng Chấn có thể đến đây hay không?


Triệu Kim Ca đứng ngồi không yên, sợ Tưởng Chấn cho rằng mình đã ngủ liền không đến nữa, cuối cùng dứt khoát mở cửa sổ chờ.


Kỳ thật… Y đêm qua cũng mở cửa sổ chờ, hi vọng Tưởng Chấn có thể đến tìm mình, kết quả y chờ một đêm, cũng không đợi được Tưởng Chấn, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ mất.


Vì thế, thời điểm sáng hôm nay y dậy kỳ thật vẫn cảm thấy thấp thỏm, chỉ sợ Tưởng Chấn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, kỳ thật hôm nay cũng không tính toán đến nhà y cầu hôn.


Y treo trái tim, cho đến khi từ chỗ Vương Ngư Nhi biết được Tưởng Chấn lên thị trấn, mới rốt cuộc thả xuống, mà lúc này, tim y đã thả xuống rồi nhưng lại nhảy đặc biệt nhanh.


Tưởng Chấn tối nay nếu như không đến chiếm chút tiện nghi, kia hắn liền không phải Tưởng Chấn.


Chỉ là nghĩ mình hôm nay tựa hồ ở Triệu gia ném một cái bom, sợ Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị tâm tình kích động quá nên ngủ muộn, hắn cũng liền không dám đến sớm, nên cuối cùng đến so với bình thường trễ hơn rất nhiều.


Thời điểm hắn tới, ban đầu còn lo lắng Triệu Kim Ca đã ngủ, không nghĩ lại nhìn thấy cửa sổ Triệu gia lại mở…


Tưởng Chấn dễ dàng vào phòng của Triệu Kim Ca, sau đó đóng cửa sổ.


“Kim Ca, có nhớ ta hay không?” Tưởng Chấn thấp giọng hỏi, thuận tiện bổ nhào lên giường, đè ở trên người Triệu Kim Ca.


Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn làm cho hoảng sợ, thân mình né tránh, kết quả ván giường vốn đã không quá vững chắc, lập tức phát ra tiếng “kẽo kẹt”, làm hai người giật nảy mình.


“Ngươi… Ngươi tránh ra chút.” Cảm giác được cả người Tưởng Chấn nằm ở trên người của mình, khuôn mặt Triệu Kim Ca lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.


Này… Này… tư thế này không đúng.


“Như vậy rất tốt… Hơn nữa ta hiện tại động, giường cũng sẽ động.” Tưởng Chấn lại nói, giường của Triệu Kim Ca bất quá chỉ làm từ tấm ván gỗ, chất lượng rất kém, trở mình đều có thanh âm.


Lại nói tiếp, trước khi thành thân, hắn tốt nhất vẫn nên mua một chiếc giường vững chắc trở về thì tốt hơn, bằng không về sau làm việc rất không thuận tiện.


Triệu Kim Ca đỏ cả khuôn mặt, thật sự không dám động, Tưởng Chấn thấy bộ dạng này của y, liền cúi đầu, hướng tới Triệu Kim Ca miệng mà hôn.


Trước đó Tưởng Chấn không ít lần hôn Triệu Kim Ca, nhưng vẫn đều hôn rất đơn thuần, nhiều hơn lại chưa có làm, cho dù cùng Triệu Kim Ca nằm chung ở trên giường, nhiều nhất cũng chỉ sờ mấy lượt, vẫn ở trong phạm vi Triệu Kim Ca có thể thừa nhận.


Nhưng lần này… Tưởng Chấn đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Triệu Kim Ca.


Triệu Kim Ca im lặng nằm cho Tưởng Chấn hôn, kết quả Tưởng Chấn thế nhưng không có giống bình thường tùy tiện hôn vài cái, mà lại vừa cắn vừa liếm môi y.


Trước đó Tưởng Chấn cũng đã liếm qua, liếm thì liếm đi… Triệu Kim Ca vẫn không động, không nghĩ đúng lúc này, Tưởng Chấn đột nhiên dùng đầu lưỡi cạy miệng y ra, sau đó đem đầu lưỡi vói vào trong miệng y.


Này… Này… Tưởng Chấn đang làm cái gì đó?


Triệu Kim Ca cả người đều ngốc lăng, theo bản năng muốn ngậm miệng, kết quả không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi Tưởng Chấn.


Tưởng Chấn đây cũng là lần đầu tiên cùng người khác hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, đang hăng say đâu, liền bị cắn một cái, lập tức phát ra một tiếng “Tê”, đồng thời nghiên về phía bên cạnh.


“Bang đương!” Ván giường nhất thời phát ra thanh âm vang dội, tựa hồ, còn có một chỗ nứt ra?


Tưởng Chấn nhìn ván giường đã gãy phía dưới đầu gối của mình, khóe miệng giật giật.


“Kim Ca, làm sao đó?” Triệu Lưu thị vẫn ngủ không được, nghe được trong phòng con mình có động tĩnh, liền nhịn không được hô một tiếng.


“Nương, ta không sao, chỉ là… Chỉ là ngủ không được.” Triệu Kim Ca nói, y lôi kéo tay Tưởng Chấn, cảm thấy cực áy náy… Y như thế nào lại cắn Tưởng Chấn đâu?!


Tưởng Chấn không có bị y cắn chảy máu đi?


Triệu Kim Ca ứng phó Triệu Lưu thị rồi, đang muốn đi xem tình huống của Tưởng Chấn, liền lại bị ngăn chặn miệng, y lần này ngay cả động đều không dám động, rất sợ không cẩn thận lại cắn phải Tưởng Chấn, cũng chỉ yên lặng nằm, tùy ý đầu lưỡi Tưởng Chấn ở trong miệng của mình tàn sát bừa bãi.


Tưởng Chấn gia hỏa này thế nhưng ăn nước miếng của y, này… thật không tốt?


Triệu Kim Ca cảm thấy có điểm không tốt, nhưng không thể phủ nhận, y lại rất thích cảm giác như vậy, Tưởng Chấn đối với y như vậy, khiến y có loại cảm giác mình được Tưởng Chấn quý trọng yêu thích.


Đầu lưỡi Tưởng Chấn tuy rằng bị cắn một cái, nhưng Triệu Kim Ca đến cùng vẫn rất khẩu hạ lưu tình, bởi vậy cũng không có trở ngại nhiều, hiện tại cũng liền có thể hảo hảo hôn Triệu Kim Ca một trận.


Thân thể Triệu Kim Ca đều cứng còng, vài lần còn ngừng hô hấp, thật sự rất có ý tứ… Nguyên bản Tưởng Chấn còn rất lo lắng cho kỹ thuật không tốt của mình, hiện tại… Hắn đột nhiên phát hiện mình kỳ thật căn bản không cần lo lắng.


Cùng Triệu Kim Ca cái gì cũng không biết so với, kỹ thuật của hắn tuyệt đối tốt không gì sánh bằng!


Tưởng Chấn trước đó vài ngày vẫn rất bận rộn, lúc này ít nhiều có chút mệt mỏi, huống chi hắn hiện tại cũng không có khả năng cùng Triệu Kim Ca làm đến cuối cùng. Bởi vậy hôn đủ, hắn liền nói: “Ngủ đi.”


Nói xong rồi, hắn trở người, còn thật sự liền lập tức ngủ.


Trước đó vài ngày vẫn ngủ ở trên thuyền, hắn ít nhiều có chút không quen, hiện tại cuối cùng cũng được ngủ trên giường bằng phẳng!


Tuy rằng ván giường hỏng một chút, nhưng giường này là do mười mấy khối ván giường hợp lại nên ảnh hưởng cũng không lớn.


Tưởng Chấn ngủ rất ngon, nhưng Triệu Kim Ca lại không giống vậy, y bị Tưởng Chấn chà đạp như vậy, lại ngủ không được.


Ngủ không được Triệu Kim Ca cứ như vậy ở trên giường ngốc ngốc nằm thật lâu, cuối cùng mới nhắm mắt lại.


Ngày hôm sau sáng sớm, Triệu Kim Ca liền bị tiếng đập cửa của Triệu Lưu thị đánh thức.


“Kim Ca, nhanh dậy mau, đi gọi Tưởng Chấn đến ăn cơm.” Triệu Lưu thị ở ngoài phòng hô.


Triệu Kim Ca lập tức thanh tỉnh lại, sau đó liền chống lại đôi mắt của Tưởng Chấn cũng đồng thời mới tỉnh dậy bên người mình.


“Kim Ca dậy nhanh lên, ngươi hôm nay như thế nào lại thức dậy trể như vậy? Nếu như Tưởng Chấn đói bụng thì làm sao đây?” Triệu Lưu thị lại gọi: “Nhanh đi gọi người!”


Triệu Kim Ca: “…”


Tưởng Chấn: “…”


Tưởng Chấn đến cùng cũng không dám trực tiếp mở cửa đi ra ăn điểm tâm, chỉ có thể vụng trộm từ trong cửa sổ đi ra ngoài, trở lại chỗ ở của mình, lại đợi Triệu Kim Ca đến gọi mình đi ăn cơm.


Này cũng quá phiền toái, thật sự hi vọng có thể nhanh chóng thành thân.


Triệu Lưu thị bởi vì Tưởng Chấn nói về sau sẽ đến ăn cơm, buổi sáng hôm nay làm cháo rất đặc, còn đặ biệt làm hai món ăn.


Bà bình thường rất rảnh rang, nên có không ít thời gian nghiên cứu đồ ăn, nên đồng dạng dưới tình huống thiếu dầu thiếu muối, bà làm đồ ăn lại ngon hơn nhiều so với Tưởng Chấn, tỷ như bàn măng tây muối kia, liền giòn giòn rất là khai vị.


Tưởng Chấn một hơi uống hai chén cháo, lại kiên trì đem lương thực của mình chuyển đến Triệu gia, còn lưu lại cho Triệu Lưu thị một chút cá mặn và rong biển, lúc này mới gọi Vương Hải Sinh dây xuất môn.


Mà chờ hắn xuất môn xong, Triệu Lưu thị lại đem rau xanh cắt nhỏ, sau đó bắt đầu cho gà con vịt con ăn, bà còn đem chút nước cháo còn lại trong nhà, cũng bưng cho chúng nó.


Này đó gà con vịt con trưởng thành lại có thể bán lấy tiền, bà nhất định phải hầu hạ tốt cho chúng nó!


Triệu Lưu thị chỉ cần vừa nghĩ đến tất cả chuyện mình đang làm này, đều là vì cháu nội tương lai của mình, toàn thân liền tràn ngập nhiệt tình. Đồng dạng rất nhiệt tình, còn có Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca.


Nghĩ tốt nhất có thể kiếm nhiều chút tiền làm lễ hỏi, hai người Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý sáng sớm liền xuất môn bắt đầu đi làm việc.


Người đều đi, Triệu gia liền chỉ còn lại một mình Triệu Lưu thị hầu hạ một đám vịt, lúc này cuối cùng có người cùng bà quan hệ không tệ tới cửa.


Người kia không tốt vừa đến liền đâm vào vết sẹo của Triệu Lưu thị, liền nói lên vịt: “Này đó vịt là do Tưởng lão đại đem đến?”


“Đúng vậy.” Triệu Lưu thị gật gật đầu.


“Ngươi đây là… đang nuôi vịt cho Tưởng lão đại?” Người kia lại hỏi, bà không cảm thấy Tưởng Chấn sẽ hảo tâm đưa cho Triệu Lưu thị một đám vịt con, theo dự đoán… Hắn chính là bảo Triệu Lưu thị giúp nuôi lớn.


“Đúng vậy.” Triệu Lưu thị gật gật đầu, người kia nói không sai, bà xác thực là đang nuôi vịt cho Tưởng Chấn, đồ của bà cùng Triệu Phú Quý, về sau không phải đều là của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca sao?


“Ta nói với ngươi, Tưởng Chấn cũng thật không tệ, hắn hôm qua…” Triệu Lưu thị nâng cổ tay lên, liền muốn khoe ra vòng tay trên cổ tay của mình.


Kết quả lại đúng dịp, Tưởng Chấn lúc này mang theo hai thùng gỗ trở lại.


Nguyên bản người cùng Triệu Lưu thị nói chuyện nhìn thấy Tưởng Chấn, lập tức chạy thật nhanh, hoàn toàn không nghe rõ Triệu Lưu thị sau đó nói gì. Nguyên bản muốn khoe khoan một chút Triệu Lưu thị cuối cùng chỉ có thể thất lạc nhìn người kia đi xa…


“Nương, ta vào sông mò chút ốc nước ngọt cùng cá nhỏ trở về.” Tưởng Chấn nói.

Mọi người đều đã quen thức dậy sớm, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh ước chừng cỡ bảy giờ liền lên thuyền bận việc, dùng ba bốn giờ bắt được một ít cá không nói, hai đứa nhỏ của Vương Hải Sinh cũng ở bên bờ giúp hắn mò một thùng ốc nước ngọt.


Vịt trưởng thành, sẽ có thể trực tiếp đem cả con ốc nuốt vào trong bụng, chúng nó còn tiêu hóa rất nhanh, nhưng vịt con làm không được, này đó ốc nước ngọt còn muốn Triệu Lưu thị dùng đá đập vỡ mới ăn được, còn chỉ có thể uy năm con vịt bà đã dưỡng một đoạn thời gian đến nay đều đã không còn nhỏ kia, về phần mấy con mới mua kia, tạm thời chỉ có thể uy chút cá nhỏ ruột cá, còn phải cắt nhỏ mới được.


Triệu Lưu thị nhìn thoáng qua, liền phát hiện đồ Tưởng Chấn mang về có một thùng là ốc nước ngọt, còn thùng còn lại là cá nhỏ, bà trong lòng cao hứng, ngược lại đã quên chuyện mình muốn cùng người khoe khoan: “Ngươi để đó, ta lập tức liền đến thu thập, a, vẫn phải chờ chút mới có thể thu thập, ta đi nấu cơm trước.”


Vì có Tưởng Chấn ở đây, Triệu Lưu thị trước kia không làm cơm trưa, lúc này tính toán làm cơm trưa, còn tính toán làm phong phú một chút.


Giữa trưa, sau khi Tưởng Chấn dùng thịt hôm qua còn chưa ăn hết cùng mấy món chay ăn Triệu Lưu thị mới làm hai ăn chén cơm lớn, lại nhờ Triệu Lưu thị chuẩn bị một chén cơm cùng một chén đồ ăn, nói là đưa đến cho Triệu Kim Ca.


Triệu Lưu thị cảm động cực, lại cao hứng không thôi.


Tưởng Chấn đối với Kim Ca nhà bà để bụng như vậy, Kim Ca về sau khẳng định có thể sống tốt, bà cũng liền có thể yên tâm!


Chờ ngày mai, bà liền đi hỏi người mù thôn lân cận một chút, xem thử ngày thích hợp thành thân gần nhất là ngày nào.


Việc hôn nhân này, vẫn nên mau chóng làm mới tốt.