Độc Sủng Xấu Phu

Chương 6: Trứng gà cho ân nhân




Cầm đao, Tưởng Chấn bước ra cửa lớn Tưởng gia.


Huyện Hà Thành, đại đa số gia đình đều là ngày ăn ba bữa, đương nhiên, trong nhà nghèo túng, chỉ có thể ăn hai bữa.


Tờ mờ sáng, bếp lửa liền được nhóm, trước làm chút việc, sau đó khoảng bảy giờ, được ăn bữa đầu tiên trong ngày. Nhà nông trên cơ bản đều uống cháo, dĩ nhiên nhà nào có tiền thì có thể ăn đa dạng hơn.


Ăn xong, họ lại tiếp tục làm việc, tới trưa, chính xác mười hai giờ, bọn họ sẽ ăn bữa thứ hai, cơ bản lương thực đủ cho gia đình dùng, nếu mà chỉ biết ăn không thiết làm, lương thực không đủ, chỉ có thể uống cháo.


Chạng vạng, toàn gia đình cùng ăn một bữa, đại bộ phận nông gia, cái bữa này với bữa sáng giống nhau, đều là cháo.


Tuy nói ngày ăn ba bữa, nhưng quan trọng nhất là bữa trưa, mà Tưởng gia vừa rồi ăn chính là bữa trưa này.


Ngày hôm qua vội vội vàng vàng tới khuya, bữa ăn đầu tiên so với bình thường muộn hơn rất nhiều, lại bởi vì bữa sáng nay ăn lại đồ khách ăn hôm qua, rất là đói, cho nên bữa thứ hai cũng muộn lại một canh giờ, Tưởng Chấn nhìn sắc trời, đánh giá một chút, đã qua hơn hai giờ.


Từ lúc tỉnh lại, đã một ngày một đêm, ăn ngon, nghỉ cũng không tồi, Tưởng Chấn đã có chút sức lực, bây giờ xách theo đại đao mười cân một chút không cảm thấy mệt, chỉ là nằm lâu rồi, trên người thật nhức mỏi.


Đầu xuân, gió có chút lạnh, thân thể này sợ bị đông lạnh thế mà thích ứng không tồi…Tưởng Chấn một bên nghiên cứu ký ức của Tưởng lão đại, một bên quan sát tình huống xung quanh, bắt đầu lý giải thế giới này.


Nơi này là đồng bằng, nhìn về phía xa xa, Tưởng Chấn cũng chỉ thấy một cái sườn núi nhỏ không cao lắm, đồng thời, dân cư rất nhiều, sông cũng rất nhiều.


Tuy rằng “Đại Tề” là một triều đại Tưởng Chấn biết rõ trong lịch sử không có, nhưng về toàn cảnh, so với Giang Nam của Trung Quốc cổ đại không khác biệt lắm.


Hà Tây thôn này không chí có một con sông, còn có vài cái hồ nước, bờ sông trồng đầy rau xanh, măng tây linh tinh, mà cứ cách khoảng hai ba trăm mét là có một cái nhà đan xen,  đó là nơi thôn dân Hà Tây thôn ở.


Lúc này, Mặt Trời thật nóng, bờ sông có mấy bậc thang xếp bằng đá, mấy người phụ nữ thôn quê rửa rau, giặt đồ, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.


Các nàng nhìn thấy Tưởng Chấn từ bờ sông đi qua, nhưng không ai định chào hỏi một lời với Tưởng lão đại, lại nhìn thấy đại đao hắn cầm, cũng chỉ dò hỏi người bên cạnh


“Tưởng lão đại cầm đao đi đâu? Có nhà nào muốn giết heo?”


“Không có nghe nói a.”


“Để ta đi theo nhìn xem, nếu có người giết heo, ta liền mua một cân thịt.”


……


Mấy người phụ nữ nói vài câu, liền có người bám theo sau Tưởng Chấn, nhưng mà Tưởng Chấn không đi giết heo, hắn quẹo tới phía trước, nhà tranh thuộc về Tưởng gia,


Nhà tranh này cùng mấy nhà trong thôn nằm tách biệt, nên hồi đó Tưởng gia lúc có tiền, liền dọn đi, nhà này chỉ  chứa toàn rơm rạ, cùng vài bó cây dâu tằm khô vứt lung tung.


Nếu bỏ qua việc căn phòng này rách nát thì Tưởng Chấn rất thích nơi này, rất an tĩnh, còn nhìn thấy Triệu gia ở xa xa.


Dọn mấy bó rơm tới cửa, Tưởng Chấn ngồi xuống, đặt đại đao xuống bên cạnh.


Ngồi một lúc nhàm chán, nghĩ nghĩ , Tưởng Chấn lấy bó dâu tằm, bắt đầu lột vỏ trên thân. Vì cây dâu lớn lên, lá cây càng nhiều, để dễ ngắt lá, nhà nuôi tằm đều cắt bớt đi thân cành.Vỏ lột xuống sẽ có người bỏ vài đồng tiền mua về, còn lại lõi gỗ bằng ngón tay, đốt giống như rơm rạ, được dùng để nhóm lửa nấu cơm.


Tưởng lão đại trước đây không biết cái vỏ cây dâu người ta mua về làm gì, Tưởng Chấn nghĩ một chút liền đoán được, phân nửa là làm giấy đi.


Tới cổ đại, nếu mình có thể làm ra giấy, coi như có thể mưu sinh, nhưng mà…Tưởng Chấn hiểu biết về làm giấy chỉ giới hạn trong sách lịch sử, tiêu đề bốn phát minh lịch sử vĩ đại được thầy giáo giảng tới.Về sau, hắn ngẫu nhiên đọc sách, có nói vài câu giải thích còn cụ thể cách làm thế nào thì hoàn toàn không nắm được, huống chi, hắn hai bàn tay trắng, một xu tiền vốn cũng không có.


Về sau phải làm sao, làm sao nuôi sống bản thân? Đi giết heo?


Tưởng lão đại trước kia đi theo Tưởng lão đầu giết heo, là học việc giết heo, giết heo xong còn phụ trách xử lí lòng mề linh tinh bẩn thỉu, Tưởng lão đầu từ lâu đã không làm, tất cả đều là hắn làm.


Quên đi, cùng lắm thì đi làm đứa ở, Triệu Kim cả chẳng phải cũng dựa vào đi làm đứa ở cho nhà người ta mà kiếm sống sao?


Tưởng Chấn chậm rì rì mà lột vỏ cây dâu, đang định đứng lên thì thấy Triệu Kim ca đi qua.


“Triệu Kim Ca!” Tưởng Chấn hô một tiếng, đứng dậy.


Triệu Kim Ca hơi kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Chấn, nhấc chân đi về phía hắn, bước vài bước thì đứng lại “Có việc gì?”


Y hỏi một tiếng, lại nói “Tưởng lão đại, thân thể ngươi thế nào?”


“Ta không việc gì, hôm qua cảm ơn ngươi.” Tưởng Chấn nói, lấy ra hai cái trứng gà đưa cho Triệu Kim Ca “Cho ngươi.”


“Ta không thể lấy trứng gà của ngươi, một chén cháo khoai lang cũng không đáng tiền.” Triệu Kim Ca lập tức cự tuyệt, nhà hắn không thừa lương thực nuôi gà, trứng gà đối với hắn vô cùng quý giá.


“Trứng gà này không phải để trả cho cháo khoai lang, mà là để cảm tạ ngươi ơn cứu mạng. Mạng ta chẳng lẽ còn không đáng giá hai cái trứng gà?” Tưởng Chấn đem hai cái trứng gà đưa cho Triệu Kim Ca.


Triệu Kim Ca theo bản năng mà né tránh, dừng một chút, mới nói “Ngươi giữ lại mà bổi bổ thân thể…”


“Ta chỗ này vẫn còn, ngươi xem.” Tưởng Chấn lấy ra ba cái trứng cho Triệu Kim Ca xem.


Triệu Kim Ca kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn. Tưởng lão đại luôn luôn bị cha mẹ bạc đãi y cũng biết, bây giờ người này từ đâu mà có năm cái trứng gà?.


“Ngươi ngày hôm qua cứu ta một lần, lại đem ta từ sông vớt lên tính thêm một lần, ta không thể không báo ân.” Tưởng Chấn bắt lấy tay Triệu Kim Ca, cường ngạnh đem hai cái trứng gà cho y.


Tưởng đồ tể dáng người phi thường cao lớn, Tưởng lão đại vóc dáng so với người trong thôn cũng coi như cao, Triệu Kim Ca cùng hắn không chênh lệch nhiều, đôi tay cũng rất lớn, hay cái trứng gà có thể nhẹ nhàng cầm cả.


Tưởng Chấn bắt lấy đôi tay rất là thô ráp, đột nhiên tâm ý viên mãn, chỉ là hắn chưa kịp cảm nhận, Triệu Kim Ca đã hất tay hắn ra.


Tưởng Chấn ngẩng đầu, Triệu Kim Ca cúi đầu nói một tiếng “Cám ơn.”, cũng không quay đầu lại mà rời đi.


Vốn tưởng có thể cùng Triệu Kim Ca nói thêm hai câu, Tưởng Chấn có chút ngốc lăng ( shock), nhưng thực mau ý thức được…Triệu Kim Ca vừa rồi hình như là thẹn thùng?.


Huýt sáo một tiếng, Tưởng Chấn đem ba cái trứng gà giấu ở nhà tranh, tính toán chờ ngày mai lại đưa cho Triệu Kim Ca.


Hắn hôm nay đã ăn hai cái chân gà, ăn nữa cũng không hấp thụ được, không bằng dùng trứng gà cùng kết thân với Triệu Kim Ca.


Hơn nữa…hắn nghĩ thân thể Tưởng lão đại có chút thiếu hụt, cần dưỡng thật kỹ, Triệu Kim Ca làm sao không cần? Triệu gia không đủ ăn, lương thực luôn thiếu, Triệu Kim Ca trước kia đi khắp nơi làm công ngắn hạn, càng bị gia chủ ép buộc, thân thể y so với Tưởng lão đại kém.


Gặp được ân nhân cứu mạng, Tưởng Chấn cầm lấy cây đao, lại quay về Tưởng gia, tính toán chờ ăn cơm chiều.


Triệu Kim Ca lúc này đã về nhà, cầm hai cái trứng gà, bộ dáng hơi mất tự nhiên.


Y từng nhìn thấy nữ nhân lớn lên xinh đẹp trong thôn được kẻ ái mộ đưa trứng, tặng đồ, nhưng lớn như thế này, chưa có một ai đưa cho y….


Nhưng Tưởng lão đại đưa trứng gà cùng mấy người đó khẳng định là không giống nhau, y bây giờ cùng nam nhân có gì khác biệt, người khác cũng đem hắn là nam nhân mà đối xử.


“Kim Ca nhi, đã về?” Triệu Lưu thị nhìn nhi tử, tươi cười đi tới.


“Ân.” Triệu Kim Ca lên tiếng, đem trứng gà cho nàng “ Hôm qua con cho Tưởng lão đại một chén cháo, hắn đưa con hai cái trứng gà.”


“Một chén cháo làm gì đáng hai cái trứng gà? Con còn cầm về?” Triệu Lưu thị cảm thấy trứng này không thể lấy.


“Hắn còn muốn cám ơn con cứu hắn.” Triệu Kim Ca lại nói.


Nói tới đây, Triệu Lưu thị lập tức cảm thấy lấy trứng gà cũng không tính cái gì to tát “ Cũng phải, hắn nên cám ơn con, nếu không có Kim Ca nhi nhà chúng ta, Tưởng lão đại hắn có thể bị chết đuối rồi.” Triệu Lưu thị nói, lại nghĩ tới ngày đó Tưởng gia một tiếng cảm ơn cũng không có, liền hơi bất mãn.


“Tưởng lãi đại tuy cả ngày không nói không rằng, nghĩ đi vẫn phải nghĩ lại, nương hắn cũng quá đáng, Kim Ca nhi ngày đó con cứu Tưởng lão đại, nàng ta cũng không biết nói cảm ơn.”


“Kìa, cũng không có gì.” Triệu Kim Ca nói, y khi đó nhìn thấy Tưởng lão đại chết đuối, liền nhớ tới đại ca mình cũng chết đuối, cho nên không một chút tính toán liền xuống nước cứu người, cho nên thật sự không cần báo đáp cái gì.


“Thế nào là không có gì, con cứu con nhà người ta một mạng, nếu mà hát tuồng, người ta phải lấy thân báo đáp.” Triệu Lưu thị nói.


“Nương.” Triệu Kim Ca ngắt lời mẹ, làm gì có ai nguyện ý lấy thân báo đáp với y?


Triệu Lưu thị thấy vậy, thở dài một hơi, Kim Ca nhi nhà bọn họ đem hạt châu ấn đường cắt đi, người trong thôn thế mà liền thật sự coi Kim Ca nhi thành nam nhân mà nhìn, y – một cái song nhi đem một đại nam nhân từ nước vớt lên, không ai cảm thấy có gì đó không đúng.


Tưởng lão đại nếu có thể đến ở rể nhà họ thì tốt rồi, người này tuy không thích nói chuyện, nhưng thật thà chăm chỉ, là kẻ có thể ở chung….Đáng tiếc mấy năm trước trong thôn có người giúp nhà họ tới Tưởng gia đánh tiếng, Tưởng lão thái lập tức từ chối.


Nàng biết Tưởng lão thái định đem Tưởng lão đại lưu lại trong nhà làm việc, nàng chỉ là người ngoài, không dám nói gì.


Triệu Lưu thị mất mát mà múc một chén chán, lột cái trứng gà, bỏ vào đưa cho Triệu Kim Ca.


“Nương, cháo này mẹ ăn, thân thể người không tốt, vốn nên ăn trứng gà bồi bổ.” Triệu Kim Ca nói, đem cái trứng còn lại, dùng dao cắt nhỉ ra  “Con và cha mỗi người một nửa là được rồi.”


Triệu Lưu thị nói không lại nhi tử, cuối cùng đem cái trứng kia ăn, Triệu Kim Ca cũng quý trọng mà ăn nửa cái trứng gà của mình.


Ăn trứng gà, y không thể không nghĩ tới Tưởng lão đại, sau đó liền cảm thấy không đúng.


Hôm nay Tưởng lão đại nói chuyện rành mạch, rõ ràng từng chữ từng chữ, đầu luôn ngẩng cao, sống lưng thẳng tắp, so với trước đây cứ như là một người khác.