Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 60: Sủng nhi bá đạo




“Sủng nhi......” Nhìn thấy sủng nhi chạy xa, Lôi Duẫn Hạo rất không có cốt khí trách mình làm quá mức.

“Hừ!” Sủng nhi không để ý đến hắn quát to, lúc này y thầm nghĩ trốn đi. Một khắc nhìn thấy hắn ôm kẻ khác, y thật sự rất khó chịu, ngay cả nhìn y cũng không nhìn một cái.

“Sủng nhi, đừng nóng giận.” Nhìn bảo bối hai mắt khóc hồng, trong lòng thật muốn đem bản thân giết chết. Vẻ mặt muốn cùng hắn đoạn tuyệt như vậy làm cho hắn hoảng hốt, vội vã đi theo.

Bọn thị vệ dưới chỉ thị của Lâm công công, ai cũng không cho vào. Lẳng lặng đứng, nhìn hoàng đế đại nhân của bọn họ không hề có cốt khí đuổi bắt phía trước, còn một bên lôi kéo ống tay áo của tiểu chủ tử không buông tay. Giống như miếng dán vô sỉ kéo mãi không ra. Đế vương của Lôi quốc a, lúc này không còn hình tượng để nói.

“Ngươi tránh ra, tránh ra, ngươi không phải cùng người khác đi rồi sao Không nên đụng ta......Ô ô..... Tránh ra, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!” Nháy mắt lệ lại rơi, sủng nhi thúc hắn, nắm tay không ngừng đánh trên người Lôi Duẫn Hạo. Ngoài phòng, mưa lớn rầm rầm, Lôi Duẫn Hạo hứng đến toàn thân ẩm ướt.

“Sủng nhi, sủng nhi.” Lôi Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt vươn đầy lệ, trên mặt có thương tâm khổ sở, còn có tức giận, làm cho hắn vừa mừng vừa sợ lại đau lòng, thầm mắng chính mình vô dụng. Sợ hãi sủng nhi mắc mưa sẽ sinh bệnh, lại gắt gao ôm sủng nhi đang giãy dụa trở lại Lôi cung. “Sủng nhi đừng khóc, ngươi xem ta cũng dầm ướt.” Trái lại sủng nhi ngay cả tóc cũng không ướt một cọng. Rất kỳ quái!

“Ta không để ý ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi.” Sủng nhi dùng sức đẩy hắn ra, thật sự thương tâm.

“Vì cái gì Không cho phép chán ghét ta, chỉ có thể yêu ta, không thể chán ghét ta!” Lôi Duẫn Hạo nghe thấy tâm hoảng hốt, một câu lại một câu uốn nắn lời của sủng nhi.

“Không được, ta không được. Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi! Tránh ra, không nên đụng ta.” Vừa rồi còn ôm kẻ khác, hiện tại lại chạm y, bẩn, thật bẩn.

“Sủng nhi! Ta sai rồi có được không, không cần chán ghét ta, không cho phép đuổi ta đi. Ta cũng không chạm kẻ khác, được không Đừng khóc.” Nhìn thấy bộ dáng sủng nhi tức giận, Lôi Duẫn Hạo thật là hối hận cực kỳ. Lâm công công nói cho hắn, ban đầu sủng nhi muốn xin lỗi hắn, kết quả đáng nhẽ phải ngọt ngào biến thành như vậy. Hắn hối hận, vừa rồi bản thân không nên làm chuyện đó, sủng nhi sẽ không tổn thương.

“Tránh ra, ô ô.....” Sủng nhi đánh hắn, thấy Duẫn Hạo đau lại không xuống tay được.

“Sủng nhi đừng khóc, ta sai rồi, không có lần sau.” Nhìn hành động của sủng nhi, tuy rằng biểu tình sinh khí lại không nỡ, khiến trong lòng hắn giống như ăn mật đường vậy, sủng nhi vẫn là luyến tiếc làm bị thương hắn. “Là ta không tốt, ta không nên thử ngươi. Tay ngươi đau không, ta giúp ngươi thổi thổi.” Thịt hắn dày a, sủng nhi làn da trơn mềm, nhất định đau. Nhìn tay có chút hồng hồng, lại thương tiếc ngậm ở trong miệng.

“Duẫn Hạo.” Sủng nhi nhẹ nhàng nức nở, trong mắt một tầng hơi nước, Lôi Duẫn Hạo thấy liền hận chết bản thân.

“Sủng nhi không khóc, nhìn hai mắt đều đỏ rồi.” Nhẹ nhàng lau, sợ mình làm bị thương y.

“Duẫn Hạo, Duẫn Hạo...... Ta đau....... Duẫn Hạo, đau......” Sủng nhi bất lực kêu tên hắn.

“Đau ở đâu, đau ở đâu, sủng nhi đừng dọa ta, ngự y, ngự y!” Luống cuống, vội vã đánh giá sủng nhi từ trên xuống dưới, nhìn chỗ nào bị thương, “Là ai làm bị thương ngươi, trẫm nhất định lấy mạng của hắn.” Tìm không thấy máu, khiến hắn thở dài nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn sủng nhi vẻ mặt khó chịu, vừa vội vừa gấp kêu la.

“Nơi này đau, đau quá. Ô ô......” Sủng nhi bụm ngực mình, thật sự rất đau, khiến y không có cách nào hô hấp.

“Không đau không đau, sủng nhi không đau. Ta sai rồi, ta sẽ không nắm tay kẻ khác, chỉ ôm một mình sủng nhi, được không” Cẩn cẩn dực dực, Lôi Duẫn Hạo nhìn sủng nhi bộ dáng bưng ngực khó chịu, trong lòng là nồng đậm hối hận. “Sủng nhi.....” Nói không nên lời, gắt gao ôm thiên hạ trong lòng. Hắn cũng đau a, hắn thương tiếc sủng nhi đau, thương tiếc nước mắt của y, thương tiếc vẻ mặt bi thương của y.

Sủng nhi không nói lời nào, tùy ý hắn ôm, để bản thân tĩnh tâm lại. Bên cạnh có vị đạo quen thuộc kia, thân nhiệt quen thuộc, hình như đau thương trong lòng cũng chậm chậm bình ổn, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt xanh mở to nhìn Lôi Duẫn Hạo, hùng hồn nói: “Không cho phép dắt tay kẻ khác.”

“Được, không dắt, chỉ dắt tay sủng nhi.”

“Không cho phép ôm kẻ khác, cái vị trí ấy là của ta.” Sủng nhi chỉ chỉ lòng ngực của Lôi Duẫn Hạo.

“Được, từ nay về sau cũng chỉ ôm một mình sủng nhi.” Lôi Duẫn Hạo vui vẻ, hóa ra sủng nhi chiếm dục mạnh mẽ như vậy.

” Ân,cũng không được cùng kẻ khác dựa sát như vậy!” Vừa lòng nghe Duẫn Hạo liên tục cam đoan, tâm tình của sủng nhi cuối cùng cũng tốt. Đáng thương hề hề hấp hấp cái mũi.

“Hảo! Ngươi nói cái gì cũng tốt.” Sủng nịch nhìn bảo bối trước mắt, bảo bối của hắn.