Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 22: 22: Đi Cùng Anh





Vương Lăng Phong siết chặt vòng tay, giống như sợ hãi chỉ buông lỏng một chút thì người trong lòng sẽ mọc cánh bay mất.

Thế nhưng hành động này của anh lại khiến thanh niên trong ngực sợ hãi.

Cậu hít thở khó khăn, đập đập tấm lưng rộng của anh hòng cứu vớt bản thân khỏi bị siết chết: “Này, này anh, tôi khó thở.”
Vương Lăng Phong bị cậu đập mới hoàn hồn, lập tức thả lỏng vòng ôm nhưng vẫn không chịu buông cậu ra.

Cậu thử vài lần mới có thể miễn cưỡng rời khỏi vòng ôm của anh.
Cậu có chút ngây ngốc: “Chào anh, cho hỏi anh là ai?”
Người này ăn mặc như quân nhân, dáng vẻ này chắc chắn người bình thường không thể sở hữu.

Nhưng một người có thân phận lớn như anh ta, đột nhiên chạy tới đây còn ôm cậu nhiệt tình như thế, quá bất thường rồi.
Vương Lăng Phong nhận ra hành động có phần thất thố của mình, mím mím môi, dựa theo động tác của cậu mà nắm lấy tay cậu: “Anh là Vương Lăng Phong.”
Cậu gượng cười: “Chào anh, Vương Lăng Phong.

Tôi là Thiên Nhật.”
Vương Lăng Phong ôn nhu mỉm cười, gật nhẹ đầu: “Ừ, tên rất đẹp.”
Đột nhiên được một trai đẹp khen, người yêu thích cái đẹp như Thiên Nhật lập tức lòng như nở hoa: “Anh cũng cảm thấy nó đẹp sao? Tên này là do tôi nghĩ rất lâu mới ra đó.”
“Tên em tự đặt rất hay.”
“Hê hê.” Thiên Nhật bị khen đến phát ngượng, thẹn thùng gãi gãi đầu.
Người này vừa đẹp trai vừa dẻo miệng, còn không tiếc lời khen cậu.


Quả nhiên là do ông trời phái xuống giúp cậu vui vẻ mà.
Đợi đến khi đèn cao thế quay trở lại, Thiên Nhật vẫn đang đứng bên cạnh Vương Lăng Phong nở nụ cười ngây ngốc.

Lăng Phong ghé vào tai nói với cậu điều gì đó, khoé miệng không giấu nổi ý cười.
Phó Tự Xuyên: “...”
Mắt hắn có vấn đề rồi đúng không, tại sao hắn lại nhìn thấy phó chỉ huy đứng cười nói với một thanh niên trẻ tuổi vậy?
Phó Tự Xuyên xoa xoa hai mắt, chớp chớp hai mắt, thế nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn không biến đổi.
Hắn hoang mang nhìn mấy vị đồng chí bên cạnh: “Mấy cậu có nhìn thấy những gì tôi thấy không?”
Những sĩ quan bên cạnh hắn lộ ra dáng vẻ không khác gì hắn, ánh mắt mờ mịt: “Tôi, tôi hình như vừa nhìn thấy phó chỉ huy mỉm cười.”
“Vãi, tôi còn thấy phó chỉ huy nắm tay trai trẻ, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn trai trẻ.”
“Ai da, đau! Sao lại đánh tôi!” Một người bất ngờ la lên.
“Cậu thấy đau à, vậy thì không phải ảo giác rồi.”
Đám người: “...”
Thiên Nhật: “...”
Vương Lăng Phong lập tức đen mặt, nhìn về phía Phó Tự Xuyên.

Hắn ta bị nhìn không rét mà run, vẻ mặt cứng đờ nhìn về phía nhóm người bên cạnh, thiện chí nhắc nhớ: “Mau, mau, còn không mau tắt đèn đi.”
Những người xung quanh được nhắc cũng nhanh chóng tắt đèn.

Không gian trở về sự mờ ảo vốn có.
Phó Tự Xuyên tiến tới trước mặt Vương Lăng Phong, làm động tác nghiêm: “Báo cáo phó chỉ huy, đã bắt được đào phạm.”
Vương Lăng Phong vẫn nắm chặt tay Thiên Nhật, kéo cậu tới phía sau mình, ngăn cản toàn bộ ánh mắt đang muốn nhìn cậu chằm chằm: “Chuẩn bị phi thuyền.”
“Rõ, thưa phó chỉ huy.”
Đám người lục đục rời đi, lúc đi không quên quay đầu nhìn lén thanh niên lạ mặt được phó chỉ huy của bọn họ giấu sau người.

Đợi người đi xa rồi, Vương Lăng Phong mới một lần nữa lên tiếng: “Em có muốn đi cùng anh không?”
Thiên Nhật: “...”
Gì mà mới gặp nhau có một lần đã rủ cậu đi chơi vậy.

Tưởng cậu ngu ngốc đến mức sẽ đi theo người lạ khi mới gặp nhau lần đầu ư?
Có điều, người này đẹp trai như thế, chắc chắn không phải người xấu.

Hơn nữa còn mặc đồ quân nhân, một kẻ không nhà không cửa như cậu đối với quân nhân như anh cũng chẳng có gì có thể lợi dụng.
Đằng nào cũng không còn gì để mất…
“Cái đó, đi với anh thì có đồ ăn không?” Thay vì cứ ở mãi trong Ám tinh này bữa đói bữa no chờ chết, thử đánh liều một lần đi cũng anh đẹp trai quân nhân này xem sao.


Nghe mấy người kia gọi, anh đẹp trai này còn là phó chỉ huy cơ đấy.
Đối với yêu cầu hết sức bình thường này của Thiên Nhật, Vương Lăng Phong chỉ cảm thấy đau lòng.

Rốt cuộc quãng thời gian này em ấy phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể chỉ có chút yêu cầu như thế này chứ.
Anh khó khăn lắm mới ngăn được xúc động muốn ôm cậu một lần nữa.

“Đương nhiên có, chỉ cần em thích ăn gì anh đều mua cho em thứ đó.”
“Vậy được.” Thiên Nhật đồng ý ngay lập tức.

Thật ra, câu trả lời của anh có là gì đi nữa thì cậu cũng sẽ đồng ý đi theo anh thôi.

“Đi thôi!” Vương Lăng Phong nắm chặt bàn tay đang không ngừng truyền đến hơi ấm của cậu.

Trong lòng anh đã vui đến mức nở đầy hoa.
Cuối cùng thì anh cũng tìm được cậu rồi.

Không ngờ là tìm kiếm lâu như thế lại có thể vô tình gặp được cậu trong lúc đi làm nhiệm vụ thế này.

Nếu như đã có cơ hội gặp lại, lần này anh sẽ không tiếp tục mắc phải sai lầm như trước đây.

Cho dù có phải chết, anh cũng sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.
Thiên Nhật lần đầu được đi phi thuyền, đôi mắt to tròn không ngừng quan sát bốn phía.

Phó Tự Xuyên từ xa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đột nhiên hiểu được tại sao phó chỉ huy lại muốn đưa người theo.

Một con dê nhỏ trong thiên hà hiện tại khó kiếm biết bao nhiêu.
Vương Lăng Phong một bước không rời Thiên Nhật, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Em thích nơi này không?”

Thiên Nhật không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Cậu chỉ quan sát phi thuyền một lượt, sau đó tầm nhìn lại dừng lại trên huy hiệu tinh xảo cài trên áo Vương Lăng Phong, thành thật trả lời: “So với nơi này, em càng thích thứ này hơn.”
Vương Lăng Phong nhìn theo mắt cậu, phát hiện thứ cậu nhìn chính là huy hiệu phó chỉ huy của mình.

Anh không hề do dự, tự tay gỡ huy hiệu trên ngực xuống, đưa cho Thiên Nhật: “Tặng em!”
Thiên Nhật: “...”
Phó Tự Xuyên: “...”
Những người còn lại trong phi thuyền: “...”
Phó chỉ huy à, huy hiệu phó chỉ huy không thể tuỳ tiện tặng cho người khác như thế đâu.
Cũng may Thiên Nhật ý thức được giá trị của cái huy hiệu trên tay mình.

Cậu cười khẽ một tiếng, tự tay cài nó về vị trí cũ: “Phiền ngài phó chỉ huy giúp tôi giữ nó nha!”
Đồ cậu đã nhận, chỉ là gửi ở chỗ Vương Lăng Phong mà thôi.

Dù sao, thứ cậu yêu thích chính là có thể nhìn thấy huy hiệu tinh xảo nằm trên ngực của anh đẹp trai này mà.
“Đồ của tôi, ngài phải giữ thật cẩn thận đó.”
Vương Lăng Phong cưng chiều xoa đầu y: “Được.”
*Ọt Ọt*
Thiên Nhật: “...”.