Đọc Thầm

Quyển 5 - Chương 51: Đọc to (Kết thúc)




Người đàn ông tóc mai hoa râm mặc chiếc áo jacket giặt đến bạc màu, trông có chút co quắp đứng ngồi không yên, một tình nguyện viên đi tới, ông ta lập tức như học sinh tiểu học phạm lỗi, đặc biệt đứng dậy nói chuyện với người ta.

Tình nguyện viên chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, khả năng còn đang đi học, vội vàng nói: “Chú Quách Hằng, chú hãy thả lỏng, đừng khách sáo như thế, chú uống nước không ạ?”

Quách Hằng câu nệ cười với cô: “Không cần, cảm ơn, đến lượt tôi nói chuyện rồi à?”

“Bạn cháu đang thử microphone, sắp sửa đến chú, nó bảo cháu nói một tiếng với chú.”

“A, được được…” Quách Hằng hơi kéo chéo áo xuống, hình như cảm thấy hai vai không cân, cố gắng hoạt động một chút, thái dương rướm mồ hôi, ngôn ngữ lộn xộn mà gọi tình nguyện viên lại: “Này, cô bé ơi, bọn họ đều biết chú sẽ đến đúng không? Cũng biết chú là ai, các cháu đã nói với họ rồi chứ?”

“Đều đã thông báo rồi ạ,” Tình nguyện viên nói, “Chúng cháu cũng không ngờ sẽ đông người như vậy, cháu vừa nghe nói hình như bên phía Cục công an thành phố cũng có người đến, không biết đã đến chưa…”

Cô đang nói đến đó thì một tình nguyện viên khác đằng xa vẫy tay gọi: “Microphone điều chỉnh xong rồi.”

Quách Hằng cứng đờ người, vội vàng tranh thủ uống một ngụm nước làm trơn họng, nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, ông cùng tay cùng chân đi tới. Ông nhận lấy microphone, nhìn lướt qua các thính giả của mình – chỗ này là một phòng học xếp theo hình bậc thang của đại học Yến Thành, sinh viên vẫn chưa nhập học, tạm thời cho họ thuê.

Phía dưới ngồi hơn hai mươi người, trẻ nhất khoảng ba lăm ba sáu tuổi, còn lại cơ bản đều là trung lão niên, có lẽ tuổi tác chưa hẳn già như bề ngoài, nhưng đã bị năm tháng hủy hoại không thành hình dạng. Quách Hằng mím môi, ánh mắt đảo qua hàng trên cùng, nhìn thấy một người phụ nữ hơi quen mắt – hình như là mẹ của Khúc Đồng cô bé bị hại năm ngoái, Quách Hằng đã thấy trên báo rồi.

Mọi người ngồi ở bên dưới đều từng có một cô con gái hoạt bát thông minh, nhưng cô bé đã vĩnh viễn dừng lại ở đầu cành đậu khấu, ngày càng xa cha mẹ già đi nơi trần thế.

“Tôi…” Quách Hằng không cẩn thận chĩa microphone vào thiết bị khuếch âm, loa lập tức rú lên một tiếng chói tai, xuyên vào hai tai ông, các thính giả lặng ngắt như tờ, không ai phản đối. Tiếng rú tan đi, Quách Hằng hắng giọng, trước tiên gập lưng hơn chín mươi độ chào mọi người.

“Tôi tên Quách Hằng,” Ông mở miệng, giơ lên một tấm ảnh cũ, “Đây là con gái tôi Quách Phỉ, hơn hai mươi năm trước, nhà chúng tôi ở Liên Hoa Sơn…”

Lạc Văn Chu lặng lẽ đi vào từ cửa sau, ngồi ở dãy cuối cùng, nghe người đàn ông trên bục kể chuyện con gái lúc nhỏ, rồi lại khóc lóc xin lỗi – vì ông từng nhất thời kích động đâm chết Ngô Quảng Xuyên, dẫn đến hung phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hơn hai mươi năm.

Một tiếng sau, buổi giao lưu kết thúc, Quách Hằng đôi mắt đỏ hoe đi xuống bục giảng, mẹ Khúc Đồng hơi do dự đưa cho ông một bịch khăn giấy.

Quách Hằng không biết nói gì, chỉ đành phải nhận lấy bằng cả hai tay.

Lúc này, có người chậm rãi đi qua bên cạnh, vỗ vỗ cánh tay ông.

Quách Hằng sửng sốt: “Đội trưởng Lạc?”

“Hôm nay tôi thay mặt Cục công an đến đây, cho mọi người một câu trả lời với chuyện này,” Lạc Văn Chu hiếm khi mặc đồng phục cảnh sát, sự lông bông bình thường cũng bị đồng phục chỉnh tề đè xuống, “Cuối năm ngoái, chúng tôi đã bắt Trương Xuân Linh chủ tịch tập đoàn Xuân Lai và em trai, cùng một đám đồng đảng, hiện tại những người dính líu chủ yếu đã khai toàn bộ quá trình họ giúp đỡ và tham dự vào vụ Tô Tuệ, Tô Tiểu Lam và Tô Lạc Trản bắt cóc giết hại bé gái. Dựa theo lời khai của băng đảng tội phạm, chúng tôi lại tìm được hai địa điểm vứt và chôn xác, lần này hẳn là chứng cứ chính xác, các bé… các bé ngày trước chưa thể tìm được hoặc không thể tìm đủ đều đã có tung tích, chờ bên phía pháp y kiểm tra xong, là có thể cho các vị đưa về nhà… xin hãy bớt buồn đau.”

Anh chưa dứt lời, đã có người nức nở ra tiếng.

Lạc Văn Chu thở dài, trầm mặc cúi đầu xin lỗi mọi người, rời khỏi phòng học có tiếng vọng, lại phải đến nơi kế tiếp – anh mua quà đến thăm nhà Khổng Duy Thần của đồn công an Nam Loan.

Hôm bắt Doãn Bình, Khổng Duy Thần do trước đó gọi một cuộc điện thoại cho Trương Xuân Cửu, chẳng những mất vinh quang “liệt sĩ”, còn bị hiềm nghi. Đến lúc này, các nghi phạm hai phe đã quy án, vụ án diệt khẩu rối mù rốt cuộc cũng sáng tỏ theo.

Lư Quốc Thịnh bị bắt, vụ án Cố Chiêu bất ngờ bị lật lại, đinh Trương Xuân Cửu cắm trong Cục công an cơ bản lộ hết, bản thân ông ta đã mất nguồn tin tức. Nhưng ông ta ở Cục công an nhiều năm, nắm rõ hết thảy thói quen làm việc của đội hình sự, biết muốn điều tra lại vụ án Cố Chiêu, cảnh sát chắc chắn phải đi tìm mấy nhân chứng then chốt năm xưa. Dĩ nhiên các nhân chứng đã xử lý sạch sẽ, bốc hơi khỏi nhân gian, cảnh sát chỉ có thể đi tìm người thân bạn bè – Doãn Bình đã sớm có người theo dõi, chẳng qua ban đầu ngay cả Trương Xuân Cửu cũng không ngờ được công nhân nồi hơi bình thường này to gan như vậy, dám thay mận đổi đào.

“Hôm xảy ra vụ án, sau khi đồng nghiệp của chúng cháu rời khỏi nhà Doãn Bình, một trong hai chiếc bán tải bám theo xe cảnh sát, trên đường phát hiện họ quay lại, đồng thời Lão Xỉ Than bỏ trốn, nghi phạm ý thức được khác thường, lập tức thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tính toán diệt khẩu…” Lạc Văn Chu nói với người nhà Khổng Duy Thần bằng ngữ khí nhẹ nhàng hết sức có thể, “Là chúng cháu làm việc sơ suất, không liên quan đến cú điện thoại của Tiểu Khổng – nghi phạm thừa nhận, nếu biết trước Doãn Bình có vấn đề, lúc ấy ông ta căn bản sẽ không nhận điện thoại của Tiểu Khổng, đỡ phải dính hiềm nghi.”

Khổng Duy Thần gia cảnh nghèo khó, ngay cả sau khi đi làm, dựa vào vài đồng lương còm của công an quèn trong đồn cũng rất khó giàu, nhà vẫn lụp xụp, sofa lõm xuống khó mà tiếp khách, chỉ có thể để Lạc Văn Chu co chân ngồi tạm trên một cái ghế đẩu nhỏ.

“Khổng Duy Thần trong sạch,” Anh nói, “Bác yên tâm, việc bình liệt sĩ này, cháu… và đồng nghiệp được Tiểu Khổng cứu, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức – xin bác hãy bớt buồn đau.”

Rời khỏi nhà Khổng Duy Thần, Lạc Văn Chu lại đến nhà Phùng Bân, nhà học sinh của thầy giáo mỹ thuật Dư Bân… Anh cảm thấy mình như một người báo tang, dọc đường khuyên người ta bớt buồn đau, cuối cùng đi đến trước mặt Dương Hân.

Sau khi Dương Hân bị bắt, luôn là Đào Nhiên tiếp xúc với cô, Lạc Văn Chu chưa tới thăm lần nào – anh thật sự chẳng có chuyện gì để nói với cô.

Lúc này cách một cái bàn và một bộ còng tay, hai bên đều cảm thấy đối phương xa lạ. Dương Hân cúi đầu, mái tóc mới cắt vén ra sau tai, đưa xoáy về phía Lạc Văn Chu, không dám nhìn anh, lí nhí nói: “Em đã nói hết với anh Đào Nhiên rồi.”

“Anh không đến để thẩm vấn em.” Lạc Văn Chu nói, “Hôm nay anh đến đây, là đặc biệt cho em biết chân tướng cha em hi sinh – Dương Hân, em hãy ngẩng đầu lên nghe cho rõ.”

Dương Hân hơi e dè ngẩng đầu lên.

“Ba năm trước, Lão Dương nhận được thư nặc danh của Phạm Tư Viễn, bắt đầu điều tra lại vụ án Cố Chiêu, phương thức liên lạc của họ là giấu tên qua radio, Lão Dương tin nhầm Trương Xuân Cửu, bị ông ta bày kế giết ở đường hầm kia – những việc này, anh nghĩ Phạm Tư Viễn đã nói với em rồi.”

Dương Hân gật đầu.

“Ông ta còn chưa cho em biết.” Lạc Văn Chu nói với khuôn mặt không biểu cảm, “Ba năm sau, nhờ mẹ em bắc cầu, Phạm Tư Viễn đi gặp Phan Vân Đằng, muốn nhờ tố cáo chuyện Vương Hồng Lượng phân cục khu Hoa Thị hiềm nghi buôn bán ma túy, thừa cơ kéo Trương Xuân Cửu xuống đài, lúc ấy ông ta đích thân đi. Em không cảm thấy kỳ lạ à, tại sao khi liên lạc với cha em ông ta trốn trốn tránh tránh, mà đi gặp Phan Vân Đằng lại thoải mái?”

Vẻ mặt Dương Hân rất mù mờ.

“Nhất định Phạm Tư Viễn còn nói với em, ông ta không có chứng cứ chứng minh Trương Xuân Cửu là nội gian, nên phải từng bước một ép họ lòi ra cái đuôi hồ ly – vậy em có thấy kỳ lạ không, ông ta đã không có chứng cứ, tại sao khẳng định Trương Xuân Cửu chính là nội gian? Ông ta phí nhiều công sức như thế, không sợ hoài nghi sai người, cuối cùng thiếu một sọt đất mà công cốc à? Nếu ông ta thật sự đã hoài nghi Trương Xuân Cửu từ lâu, tại sao chưa bao giờ tiết lộ với cha em, dẫn đến cha em dễ dàng bị Trương Xuân Cửu lừa lấy lòng tin, chết oan chết uổng? Còn nữa, em không cảm thấy so với thủ pháp ba năm sau đi bước nào vững bước ấy, cuối cùng khiến tập đoàn Xuân Lai sụp đổ, việc ba năm trước gửi tài liệu nặc danh cho một cảnh sát già là quá cẩu thả, quá khác phong cách bày mưu nghĩ kế của ông ta sao?”

Dương Hân mở miệng: “Anh Lạc…”

Lạc Văn Chu nhếch khóe môi, nhấn từng chữ: “Lúc bị bắt, Trương Xuân Cửu vẫn rất không hiểu, tại sao ông ta đã khởi động lại kế hoạch Tập Tranh để tung hỏa mù, mà Phạm Tư Viễn vẫn như rùa cắn quả cân khăng khăng là ông ta – để anh cho các em biết đáp án.”

Dương Hân tựa hồ ý thức được điều gì, kinh hoàng trợn mắt, cả người run rẩy, vô thức lắc đầu.

“Rất đơn giản, lúc ấy Phạm Tư Viễn khám ra bản thân bị bệnh nặng, đành phải đẩy nhanh tốc độ hành động, đối tượng hoài nghi chủ yếu tập trung vào hai người, một là Lão Dương năm xưa hợp tác với Cố Chiêu nhiều nhất, một là Trương Xuân Cửu nhờ việc này mà thăng tiến. Ông ta trước tiên gửi tài liệu nặc danh cho Lão Dương để ‘câu cá’, sau nhiều lần tiếp xúc cơ bản loại trừ hiềm nghi khỏi Lão Dương, vì thế đặt trọng điểm vào Trương Xuân Cửu.”

“Tại sao Lão Dương dễ dàng tin tưởng Trương Xuân Cửu như vậy?” Lạc Văn Chu nhìn bức Dương Hân, “Anh nói cho em biết, không phải vì Trương Xuân Cửu cao minh, cũng không phải vì ba em khinh suất cả tin – mà là Phạm Tư Viễn liên tục ám chỉ Trương Xuân Cửu đáng tin.”

Dương Hân: “Không…”

“Thầy Phạm của em, dùng ba em làm đá dò đường, cố ý lợi dụng ông vạch mặt Phí Thừa Vũ với Trương Xuân Cửu, tiện thể mượn tay anh em Trương Thị diệt trừ Phí Thừa Vũ, tự mình hợp nhất thế lực của Phí Thừa Vũ, trốn ra sau màn – anh em nhà họ Trương cho rằng họ đã phát hiện con virus Phạm Tư Viễn, kỳ thực là virus cố ý để lộ, đã khoanh vùng thân phận hai người họ.”

Còng tay của Dương Hân kêu leng keng: “Không! Không phải! Không thể nào!”

Lạc Văn Chu lạnh lùng nói: “Dù em tin hay không thì đây cũng là sự thật.”

Đây là người nhà nạn nhân cuối cùng anh đến thăm, cũng là người anh không muốn gặp nhất, Dương Hân suy sụp òa khóc nức nở, Lạc Văn Chu không muốn nhìn thấy cô nữa, đứng dậy đi ra cửa.

“Anh Lạc!” Dương Hân luống cuống gọi anh một tiếng.

Lạc Văn Chu hơi dừng bước, song không quay đầu lại, chỉ cho cô một bóng lưng đầy thất vọng.

Hôm nay thời tiết hơi ấm lên, trong gió cuốn theo một chút hơi ẩm, báo trước gió ấm đến từ hướng đông nam sắp tràn lên Yến Thành phương bắc.

Lạc Văn Chu về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối, anh xách một bọc hạt dẻ rang đường và một đống thực phẩm bổ máu mở cửa ra, phát hiện con mèo bình thường canh cửa không thấy đâu cả.

Lạc Văn Chu giơ chân đóng cửa, huýt sáo gọi trong nhà: “Các hài nhi?”

Gọi một tiếng không ai trả lời, Lạc Văn Chu thoáng cái túa mồ hôi lạnh, đây là chứng bệnh mắc phải sau khi anh bế Phí Độ khỏi Tân Hải, một lúc không nhìn thấy hắn là nhịp tim có thể bỗng chốc tăng lên một trăm tám. Đào Nhiên nói anh cũng bị “PTSD” cường độ thấp. (PTSD là chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn)

Anh vứt hết đồ đạc trong tay xuống, giày cũng chưa thay đã lao vào phòng ngủ – phòng khách, thư phòng, phòng ngủ… ban công, đều không có, cảm giác sợ hãi khó lòng hình dung thoáng chốc bóp nghẹt tim anh.

Lạc Văn Chu: “Phí Độ!”

Anh gọi lạc cả giọng, chắc cả hàng xóm cũng có thể bị quấy rầy, dưới hầm đột nhiên “Rầm” một tiếng, giống như rơi thứ gì đó.

Lạc Văn Chu quay đầu lao xuống.

Tầng hầm sáng đèn, mắt cá chân bị thương của Phí Độ còn chưa thể chạm đất, hắn chống gậy đứng đó đưa lưng về phía Lạc Văn Chu… Đang giằng co với một con mèo béo phị.

Thật sự nhìn thấy người, Lạc Văn Chu thở phào một hơi, chân mềm nhũn, vội vàng vịn tường.

Phí Độ lúc này mới bị tiếng bước chân dồn dập của anh quấy rầy: “Anh về lúc nào vậy, em cũng chẳng nghe thấy.”

Lạc Văn Chu định thần lại, chẳng nói một lời đi tới ôm hắn, Phí Độ tự dưng bị anh ghì vào ngực, cả người cơ hồ gập ra sau, thật sự khó có thể đứng vững bằng tư thế kim kê độc lập, đành phải giơ tay vịn lưng Lạc Văn Chu, vô tình chạm phải nhịp tim dồn dập, hắn hơi sửng sốt: “Anh…”

Lạc Văn Chu vỗ mông hắn một phát, tiếng nói không rõ lắm: “Đồ khốn nạn, em bị điếc à?”

Anh không muốn biểu hiện quá nhiều bất an trước mặt Phí Độ, ra vẻ điềm nhiên mà đanh mặt, giật gậy của Phí Độ ném đi, bế hắn lên: “Ai cho em đi cầu thang, em xuống lầu làm gì?”

Phí Độ: “Em tìm mèo, nó giận rồi.”

Bấy giờ Lạc Văn Chu mới chú ý tới, đồng chí Lạc Một Nồi đang đứng trên nóc tủ của phòng chứa đồ, vẻ mặt hận đời nhìn họ chằm chằm, trên người… hình như thiếu thiếu cái gì.

Lạc Văn Chu chấn động trước tạo hình mới của Lạc Một Nồi: “Ai cạo lông mèo vậy?”

Phí Độ: “Mẹ anh.”

“Em kêu ai thế?” Lạc Văn Chu hơi mất vui trừng mắt nhìn hắn, “Tiền lì xì hôm tết cầm suông vậy đó à?”

Phí Độ rõ ràng hơi khựng lại.

Lạc Văn Chu vốn chỉ thuận miệng nói đùa, thấy hắn chần chừ, đột nhiên định thần lại, tim đau nhói – “ba mẹ” mà người bình thường có thể tùy tiện nói ra, đối với Phí Độ lại là một bậc cửa không bước qua được.

Có lẽ phải bước rất lâu, lâu như cả một đời vậy.

Lạc Văn Chu biết mình đã nói sai, đành phải nhảy qua đề tài này: “Trời lạnh đi cạo lông mèo, nữ đồng chí Mục Tiểu Thanh này sao mà rảnh vậy…”

Phí Độ bỗng nhiên lên tiếng: “Mẹ nói làm như vậy có thể giúp nó đối mặt với hiện thực, để nó khỏi cảm thấy mình chỉ rậm lông béo giả thôi…”

Những lời còn lại, Lạc Văn Chu nhất loạt không thể nghe vào tai, chân bước trên bậc thang cuối cùng của tầng hầm, anh ngây người quay sang Phí Độ.

Phí Độ điềm nhiên như không tránh ánh mắt nóng rực của anh: “Hình như em ngửi thấy mùi hạt dẻ rang.”

“Mỗi một ngày đều là một cuộc sống mới, gặp may mắn đương nhiên là tốt, nhưng tôi thà rằng làm không sai chút nào, như vậy khi vận may đến, bạn đã có chuẩn bị rồi.” – Trích Ông già và biển cả – Hemingway.